Lý Tử Thất đã rời đi được một lúc lâu nhưng Lý Dịch Phong vẫn còn ngồi trên cầu Trường Thọ chưa hề rời khỏi.
Từng dòng xe qua lại nhưng chẳng một ai ngó ngàng gì đến anh.
Một mình Lý Dịch Phong giữa phố đông người nhưng cái cảm giác cô đơn ấy lại càng mãnh liệt hơn.
Anh quen biết nhiều người như vậy, nhưng rốt cuộc chẳng có lấy một người tri kỷ thật sự.
Mà không phải, có lẽ anh cũng đã từng có nhưng anh lại không biết trân trọng.
Anh luôn nghĩ đến Lý Tử Thất mà lòng đau nhói.
Cô gái ấy đã từng yêu anh với tất cả lòng chân thành nhưng anh đã làm gì cho cô ấy ngoài việc cắm một cái sừng trên đầu cô.
Đã quá trưa mà Lý Dịch Phong vẫn mãi ở trên thành cầu vẫn chưa về.
Anh đi đến cửa hàng nước tự động mua mấy lon bia rồi lên cầu ngồi uống một mình.
Từng lon, từng lon một cứ thế anh cứ uống như uống nước.
Người ta thường nói rượu bia là để giải sầu nhưng không hiểu sao Lý Dịch Phong cảm thấy càng uống lại càng thêm sầu.
Đau lòng nhất là sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra anh mới biết được rằng trong lòng anh vẫn yêu Lý Tử Thất rất nhiều cho dù cô đã ngang nhiên từ chối anh.
Thế nhưng trong lòng anh lại không hề có chút cam tâm.
Phải, chính là không cam tâm.
Sau khi uống gần cả chục lon bia.
Lý Dịch Phong đã ngà ngà say nhưng nỗi đau trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Nghĩ đến chuyện đó thì lại càng thêm buồn.
Lon bia cuối cùng đã cạn, Lý Dịch Phong cầm nó lên lắc lắc thấy đã không còn nữa liền dùng hết sức quăng nó xuống dòng sông.
Sau khi xả giận rồi Lý Dịch Phong lại ngồi khóc như đứa trẻ.
Cảm giác bất lực tràn vào khắp thân thể.
Lý Dịch Phong mệt mỏi nằm lên thành cầu ngủ thiếp đi.
Xung quanh những chiếc xe vẫn cứ nối đuôi nhau chạy không biết mệt mỏi.
Lý Tử Thất sau khi tất tả về tới Thảo Điền thì đụng ngay Hoa Vinh đang đợi cô ở cổng.
“Cô đi đâu đó?” - Hoa Vinh gặng hỏi.
“Tôi chỉ đi gặp một người bạn.
Anh tìm tôi có việc gì?” - Lý Tử Thất điềm tĩnh trả lời.
Hoa Vinh nhìn cô từ trên xuống dưới như dò xét.
“Bộ không có việc gì thì không thể tìm cô sao? Đây là nhà của tôi.
Kể cả cô cũng là của tôi.”- Hoa Vinh trong lúc nôn nóng không phát hiện ra mình vừa nói hớ.
Lý Tử Thất cảm thấy điều mình vừa nghe có cái gì đó không đúng liền hỏi lại.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Hoa Vinh nhất thời bối rối đành tìm cách đánh trống lảng.
“Ờ tôi có nói gì đâu.
Tôi muốn hỏi cô về sự việc hôm bữa ở tam giác vàng tại sao cô lại phát hiện tên nội gián ấy nói dối.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền trầm tư nhớ lại mà quên lời mình vừa nghe khi nãy.
“Tôi chỉ cảm thấy mọi việc diễn ra quá suôn sẻ nên mới nghi ngờ.
Mặc khác vị trí định vị màu đỏ ấy vẫn giữ nguyên một chỗ không hề di chuyển.
Nếu là anh anh sẽ vận chuyển lô hàng đó như thế nào?”
Nghe Lý Tử Thất nói, Hoa Vinh liền suy tư.
“Nếu là tôi, tôi sẽ không ngừng di chuyển nó ở những nơi khác nhau để kẻ thù khác không lường trước được.”
“Đúng là như vậy.” - Lý Tử Thất gật đầu.
“Bởi vậy nên tôi suy đoán có thể tên nội gián ấy có vấn đề liền bảo Đỗ Vy thay đổi kế hoạch.” - Lý Tử Thất nói tiếp.
Hoa Vinh nghe vậy liền không khỏi cảm thấy bội phục cô.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó anh lại hỏi tiếp.
“Nhưng tại sao cô lại có thể đoán được địa điểm giao dịch của bọn chúng là ở bìa rừng.”
“Là nhờ tấm bản đồ.
Khi tôi nhìn vào bản đồ định vị tôi thấy vị trí bên bìa rừng là thích hợp nhất bởi nơi đó rất ít người qua lại.
Anh còn gì để hỏi nữa không?”- Lý Tử Thất liền cảm thấy hôm nay phải nói nhiều như vậy khiến cô thấy vô cùng phiền phức.
Hoa Vinh nghe vậy liền xua tay xem như đã hiểu.
Lý Tử Thất cũng không ở lại vòng vo nữa liền trở về phòng mình với tâm trạng cực kỳ nặng nề.
Cuộc gặp gỡ hôm nay với Lý Dịch Phong làm cô cứ mãi bâng khuâng.
Mặc dù to tiếng nói là muốn cắt đứt tất cả với anh ta nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn còn nỗi vương vấn khó diễn tả được.
Có lẽ do cô đã từng yêu anh ta thật lòng chăng?
Nghĩ đến Lý Dịch Phong, bất chợt trước mắt cô lại hiện lên hình bóng của Hoa Vinh.
Trong phút chốc cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Cái người tính tình ngang tàng lại chuyên làm việc xấu đó có điểm nào làm cô bận tâm chứ.
Lý Tử Thất cố xua tan đi hình ảnh kỳ lạ đó trong đầu rồi nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Ngày hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi.
Khi Lý Dịch Phong tỉnh dậy đã là vào lúc ban trưa.
Cái nóng gay gắt lúc 12 giờ làm anh mở mắt với cơ thể nóng bức và uể oải.
Lý Dịch Phong cảm thấy trong người có điều gì đó không ổn liền áp bàn tay lên trán, quả nhiên là sốt rồi.
Lý Dịch Phong cố gắng gượng dậy rồi leo lên xe chạy về biệt thự Thanh Vân.
Nghĩ đến ngày hôm nay bản thân mình vì một cô gái đến nỗi phải ngã bệnh, trong đáy mắt Lý Dịch Phong lại hiện lên một tia hận thù.
Về đến biệt thự Thanh Vân, mở cửa phòng ra Lý Dịch Phong liền cất tiếng gọi Chương Tử Di như một thói quen.
Thế nhưng bất ngờ nhớ lại anh vừa mới đuổi cô ta đi vào hôm qua.
Trong căn biệt thự rộng lớn này lại chỉ có mình anh.
Lý Dịch Phong đang bệnh nhưng không hề gọi bác sĩ mà chỉ mở tủ lấy thuốc cảm để sẵn mà uống.
Sau khi uống xong liền lăn ra giường định ngủ tiếp.
Có thể khi giấc ngủ có thể khiến anh tạm thời quên đi nỗi buồn đang ngự trị trong tim.
Nhưng dù có cố gắng như thế nào Lý Dịch Phong vẫn không tài nào ngủ được nữa.
Thật bi ai làm sao.
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị đang bệnh lại cô đơn không người chăm sóc.
Gia thế cùng địa vị hiển hách nhưng không thể đem lại cho Lý Dịch Phong một hồng nhan tri kỷ như ước nguyện.
Có người khi nghèo đói thì muốn bản thân được giàu có.
Có người đã giàu có lại muốn chiếm hữu những thứ khác nữa.
Chung quy giàu có hay nghèo đói đều vẫn đau khổ và không hài lòng về cuộc sống của mình.
Nhưng mong cầu và tham vọng của con người thì vô cùng lớn lao, khi có thứ này rồi lại muốn thứ khác tốt hơn, cứ như thế mà mãi đuổi theo như những đóa phù du sớm nở tối tàn không lúc nào được an nhiên..