Mặc dù đã được Trần Hoa Vinh cho người huấn luyện rất cẩn thận, nhưng giờ phút này, Lý Tử Thất cảm thấy tất cả mọi công dụng chỉ phát huy được ở thể lực.
Cô chạy một mạch mà không dám dừng, nhưng vẫn nghe được tiếng bọn chúng ngày càng gần ở phía sau.
Có tiếng la hét, tiếng bước chân, còn cả tiếng súng.
Cô biết bọn chúng muốn bắt sống mình để đe dọa Trần Hoa Vinh nên rất yên tâm chạy.
Cuối cùng, như bao cảnh kinh điển khác trên phim, Lý Tử Thất vấp một cái, ngay lập tức tay được túm lấy.
Có điều đối phương lại không phải một anh chàng đẹp trai, cũng không có ánh nhìn lãng mạn buổi bình minh nào cả.
Lý Tử Thất thầm nghĩ “toi đời” rồi ngay lập tức vận hết công lực vật kẻ kia xuống.
Kẻ vừa bị Lý Tử Thất vật ra đất nhanh chóng rút một cây súng khác bên hông, chĩa thẳng vào mặt cô.
“Chết tiệt!” – cô không ngờ tên này lại còn súng, đành im thin thít.
Một tên trong bọn A Mão cũng đúng lúc đuổi đến nơi, thấy đối thủ cạnh tranh đã giữ được Lý Tử Thất thì muốn chạy lên giằng co thêm một trận.
Bất thình lình tên này lại được lãnh thêm một phát vào gáy, lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Lý Tử Thất hối hận mình đã không trộm theo một khẩu súng dưới hầm nên giờ chỉ có thể ngoan ngoãn trước kẹo đồng của bọn chúng, theo chúng lên xe.
Vẫn là chiếc xe màu đen vừa rồi, chỉ có điều Lý Tử Thất đã bị cưỡng ép ngồi lên ghế sau.
“Ông anh à, ngồi sau chật chội lắm, tôi có thể ngồi ghế trước được không? Anh thấy đó, tôi cũng không thể nhảy ra khỏi xe được mà.” - Lý Tử Thất nài nỉ.
Nhưng bọn chúng đâu dễ dàng đáp ứng như vậy, bọn chúng dễ dàng nhận ra cô chỉ muốn gây họa thôi.
Nếu như Lão Tam bị cô quấy rầy, cả chiếc xe sẽ đâm vào lan can.
Thế là cô bị kẹp giữa hai tên, ra sức gào thét giãy giụa.
“Nếu biết tôi biến mất, nhất định Trần Hoa Vinh sẽ không để yên đâu.” – mặc dù không đoán được Trần Hoa Vinh có thái độ gì nhưng từ chuyện lần trước, cô biết nhất định anh sẽ tìm cách cứu mình ra.
“Ồn ào quá, làm cho nó im miệng đi.” – một tên ngồi phía sau quắc mắt lên tiếng.
Sau đó, Lý Tử Thất chỉ thấy sau gáy nhói lên một cái, rồi cô hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, Lý Tử Thất phát hiện tay chân mình đều bị trói.
Cô đang nằm trên nền đất.
Xung quanh tranh tối tranh sáng vô cùng mờ ảo, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra nơi này bị bỏ hoang, rộng lớn mà xập xệ.
Mùi ẩm mốc cùng mùi đất ngai ngái tràn vào khoang mũi khiến Lý Tử Thất cảm thấy thật khó chịu, chỉ muốn giấu mũi mình đi.
Cô thử cố gắng giằng tay, lại phát hiện ra dây thừng bọn chúng dùng rất to, buộc cũng rất chắc.
Muốn giật được ra, trừ khi chặt tay cô xuống.
Ngay cả chân cũng bị chói chặt, đang tê rần.
Lý Tử Thất loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Cô chỉ có thể nhìn thấy mấy cái chân người đứng cách mình mấy mét, nhưng có thể đoán được nhất định có mấy kẻ vừa bắt cô tới đây.
“Tam giác vàng đã bị chèn ép rất nhiều rồi.
Không thể nhịn được.”
Bọn chúng hình như là mấy kẻ buôn ma túy, có liên quan đến Diệp Tuyền lần trước không nhỉ?
“Mày có chắc lần này dụ Trần Hoa Vinh thì có tác dụng không?”
“Không thì sao?”
“Nghe nói hắn là giúp chính phủ và đội đặc nhiệm quốc tế.”
“Chỉ là ngụy trang mà thôi.
Ai mà không biết hắn ta đang lợi dụng mối quan hệ này hòng thâu tóm Tam giác vàng.” – Một tên cười gằn.
Lý Tử Thất nghe thấy bọn họ gọi kẻ này là Lão Nhị, bọn chúng có vẻ rất nghe lời hắn ta.
“À… Liệu hắn có đồng ý đàm phán không? Lỡ như con bé này không có giá trị?”.