Buổi sáng dậy sớm đã hình thành đồng hồ sinh học cho Lý Tử Thất.
Bây giờ.
cô không cần ai gọi cũng đã có thể đúng năm giờ tự rời giường.
Đúng mười phút sau xuống nhà ăn.
“Trần quản gia, hôm nay Trần Hoa Vinh không xuống ăn sáng sao?” - Kỳ thực là cô muốn hỏi Trần Hoa Vinh không có nhà sao, nhưng hỏi câu đó cô sẽ nhịn không được mà kích động rồi lộ ra sơ hở mất.
“Vâng, cậu chủ phải đi công tác, ngày mai mới trở lại” - Trần quản gia đang bận chỉ đạo người bưng đồ ăn lên, không nhìn cô, đáp - “Trước khi đi cậu chủ còn bảo tôi truyền đạt lại cho cô là ‘Ngoan ngoãn luyện tập, không được xao nhãng’.”
“Tôi biết rồi!” - Lý Tử Thất bĩu môi.
Có mà muốn dặn cô ngoãn ngoãn ở lại biệt thự không được trốn thì có! Hừ! Cô còn lâu mới nghe lời cái kẻ ngang ngược đó!
Lý Tử Thất ngoan ngoãn ăn sáng.
Không hiểu sao cô thấy có chút không quen, cảm giác này giống như là trống vắng.
Có lẽ bởi vì ngày thường đều có người ngồi ăn sáng cùng mình.
Tuy rằng Trần Hoa Vinh hầu như chỉ yên lặng ăn sáng, đọc email hoặc uống cà phê, chuyện bọn họ có thể nói với nhau không nhiều, nhưng ít nhất vẫn luôn cảm thấy đối phương tồn tại trước mặt mình.
Lý Tử Thất tự nhủ chỉ chẳng qua là ngày thường anh ta phiền phức quá nên mình mới không quen thôi!
Cô vừa ăn sáng xong thì Đỗ Nam tới.
Bởi vì hôm nay Trần Hoa Vinh không có nhà nên Đỗ Nam sẽ chịu trách nhiệm hộ tống cô đi huấn luyện.
Lúc này Lý Tử Thất mới lại càng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng ngày thường đi cùng Trần Hoa Vinh cũng vô cùng yên lặng, nhưng bây giờ đi cùng Đỗ Nam cô vẫn cảm thấy thật kỳ lạ.
Mỗi lần nhìn về phía trước không phải là một bóng lưng cao lớn vững chãi như ngày thường.
Lý Tử Thất lắc đầu thật mạnh ‘Ôi không nghĩ lung tung, mày bị ảo giác thôi!’
Đỗ Nam quay ra phía sau đúng lúc nhìn thấy một màn này thì khó hiểu
“Cô bị con gì cắn à?”
Lý Tử Thất giật mình ngẩng đầu
“À à, có con muỗi cứ vo ve vo ve, tôi lắc cho nó bay đi ấy mà, haha!” - cười giả tạo hết sức! Lý Tử Thất thầm phỉ nhổ mình không có chút hình tượng nào!
Đỗ Nam cũng không nghĩ nhiều.
Con đường ngắn rất nhanh đã dẫn đến nhà gỗ.
Lý Tử Thất bắt đầu những giờ tập luyện cực khổ.
Bây giờ cô đã vô cùng tiến bộ, chuyển sang bắn những vật thể di động, hơn nữa còn nhắm bắn khá chính xác.
Đỗ Nam cảm thấy nói cậu dạy cô không bằng nói là anh giám sát cô tập luyện.
Mọi mánh khóe cậu biết được đều đã dùng hết rồi, cô gái này cũng học rất nhanh.
Có lẽ muốn cô tiến bộ thêm thì chỉ có đợi Tôn Hạo trở về.
Lý Tử Thất hôm nay rất chăm chú luyện tập, cũng không có ý định tán gẫu với Đỗ Nam.
Cô biết anh chàng này là người mới, không chừng hiểu biết về căn biệt thự này cũng chẳng hơn cô.
Cậu ấy thông minh như vậy, nói nhiều chỉ khiến thêm người sinh nghi!
Buổi trưa Đỗ Nam cũng không ở lại thêm chút nào.
Cậu ta bây giờ bắt đầu nhận một số nhiệm vụ, sắp bước chân vào đội ngũ nhân viên cấp cao đến nơi nên bận đến chân không chạm đất.
Một mình Lý Tử Thất ở lại nhà gỗ đợi bữa trưa và Lôi Hạo Nhiên, nhưng cũng không nhàn nhã.
Cô còn bận lên kế hoạch đào tẩu cho tối nay.
Cô chỉ có một ngày, phải trót lọt trước khi Trần Hoa Vinh về.
Ở cách đó nửa vòng trái đất, Trần Hoa Vinh đang yên lặng nghe Đỗ Nam báo cáo tình hình về buổi tập của Lý Tử Thất.
Cô gái này xem ra còn chưa từ bỏ ý định.
Chỉ cần nghe nói cô im lặng bất thường suốt cả buổi huấn luyện anh liền biết cô đang nghĩ gì.
Một người ngày thường ồn ào như cô, đột nhiên không nói gì thì chỉ có thể là chột dạ.
“Ừm, cậu làm tốt lắm.
Cố gắng hỗ trợ chị cậu lôi bằng được thông tin của đám người buôn ma túy kia, có gì cần hỗ trợ cứ tìm Lôi Hạo Nhiên nhé.”
“Vâng, lão đại.”
Sau đó Trần Hoa Vinh lại gọi điện về cho quản gia Trần.
Anh vẫn không thể yên tâm nổi
“Cậu chủ có việc gì vậy?” - mọi lần đi công tác Trần Hoa Vinh chẳng bao giờ gọi điện về cả.
Nay trong biệt thự có thêm người, nhất định là anh chỉ quan tâm đến cô gái kia.
“Cô ấy hôm nay có gì bất thường không?”
“Không ạ.
Chỉ có một bọc mỹ phẩm cô ấy đặt về, vừa mới có hàng vào sáng nay.”
Trần Hoa Vinh híp mắt, im lặng một hồi, cho đến khi quản gia bắt đầu nghi hoặc thì anh mới lại lên tiếng
“Được rồi, không có việc gì nữa, cảm ơn.”
Cúp máy xong, Trần Hoa Vinh lại liên hệ cho Đỗ Nam, dặn dò cậu ấy để tâm đến Lý Tử Thất, ngày mai anh sẽ về sớm, rồi mới cúp máy.
Tôn Hạo ngồi một bên nghe từ đầu đến cuối, ngoài mặt thì im lặng bình tĩnh nhưng nội tâm thì đã muốn gào thét ‘Lão đại, anh cứ như người đàn ông đã có gia đình sợ vợ ở nhà vượt tường ấy!”.
Tôn Hạo không biết rằng quả thực, Trần Hoa Vinh đúng là sợ Lý Tử Thất ‘vượt tường’, trốn ra khỏi căn biệt thự của anh..