Lý Tử Thất ở cục cảnh sát nhìn tư liệu.
Đột nhiên nghe tiếng người gọi: “Tiểu thư Lý Tử Thất..
thật trùng hợp.”
Lý Tử Thất ngẩng đầu lên liền thấy Lôi Hạo Nhiên..........
Lý Tử Thất thấy cô ấy, phản ứng đầu tiền là ‘thật trùng hợp”
Bởi vì lúc Lôi Hạo Nhiên thấy cô, trong mắt ngoài ý muốn: “Tiểu thư Lý Tử Thất, sao cô lại ở đây???”
Lý Tử Thất nói: “Có vụ án cần hỗ trợ, sao cô tới đây???”
Lôi Hạo Nhiên xấu hổ nói: “Tôi tới báo nhân khẩu mất tích..........!”
“Nhân khẩu mất tích???”
“Ừ.” Lôi Hạo Nhiên bực tức, đột nhiên Đình ca đen mặt nói Lý Tử Thất mất tích, để cô báo cảnh sát.
Nhưng không nghĩ tới đến đây lại gặp.
Người ta còn sống sờ sờ trước mặt, báo cái gì mà cảnh sát chứ.
Lôi Hạo Nhiên che miệng cười: “Hiện tại không cần nữa rồi..........!”
Cô ấy nói với Lý Tử Thất mấy câu liền đi tới một chỗ yên lặng gọi điện thoại: “Tiểu thư Lý Tử Thất đang ở cục cảnh sát nói tới hỗ trợ điều tra.”
“Ừ.” Trần Hoa Vinh lạnh nhạt ừ một tiếng liền tắt máy.
Lôi Hạo Nhiên kỳ quái, sáng sớm người này bày mặt thối như muốn giết người, lúc này bảo đi tìm người, phản ứng này là sao vậy???
Lòng anh Vinh như mò kim dưới đáy biển, tâm tư của anh ấy không nên đoán thì hơn.
Bởi vì có đoán cũng đoán không được.
Trên xe, Lý Tử Thất nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Chuyện hôm nay dù cô vô tâm nhưng còn có lần sau thì tôi sẽ cho cô một bạt tai đấy.”
Lôi Hạo Nhiên chấn động, giẫm phanh suýt chút nữa đâm vào chiếc BMW đằng trước.
“..........!”
Lý Tử Thất nghiêng đầu, nhàn nhạt lườm cô ta: “Tạm thời tôi ở trong biệt thự của anh cô, là anh cô gây phiền toái, tôi ứng phó không được.
Sau đó lúc tôi tới lại không biết anh ta cũng ở đó.
Rồi tôi và anh cô gặp nhau cũng không trò chuyện gì nhiều.”
Lý Tử Thất dừng lại nói: “Tôi cực kì phản cảm với từ ở chung này nhưng không để ý người khác nhìn tôi thế nào.
Mà hôm nay cô cố ý nói lời đó lại khiến người ta chán ghét, hy vọng sau này cô sẽ chú ý.”
“...!Thực xin lỗi, là tôi thiếu suy xét rồi...” Lôi Hạo Nhiên nhìn chằm chằm mặt đường, nói lời áy náy.
Loại áp lực này..........!khiến cho cô ta không dám ngẩng đầu.
Lúc đó cô ta quả thật bị kích thích..........!nhìn Lý Tử Thất dùng ánh mắt tin tưởng và ỷ lại nhìn Giang Văn Quân, cô ta cảm thấy không thoải mái.
Người đàn bà này là người Vinh ca coi trọng, dựa vào đâu cô ấy dám mặt mày đưa tình với người đàn ông khác.
Nhưng hiện tại nghĩ tới vừa nãy là mình quá mức.
Dù sao người ta còn trẻ tuổi như vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy nói cô ấy ở cùng với người đàn ông khác, là con gái chắc chắn ai cũng sẽ tức giận.
Huống hồ cô ấy và Hoa Vinh ca..........!hình như không có tiếp xúc gì.
Xe lái về tới trang viên của Trần Hoa Vinh, Lôi Hạo Nhiên không có ý vào ngồi.
Lý Tử Thất như du hồn đi vào phòng vẽ, đây là chỗ cô thích nhất.
Lý Tử Thất ngồi trong góc, tâm tình không vui sửa bản thảo.
Có mấy trang giấy bị xé rách làm cô cực kì đau lòng.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đường cong nhân vật trên giấy, những nhân vật này đều là cô một tay vẽ nên.
Đều là tâm huyết của cô..........
Lý Tử Thất cảm thấy đau đớn, mấy trang giấy bị hủy mà làm cô đau lòng đến mức này, một công ty lớn như Long Đằng phá sản, ba mẹ ở dưới chín suối làm sao mà an tâm đây???
Nước mắt Lý Tử Thất lăn dài, ánh mắt chua xót.
Cô cầm bút viết thư cho Kim tiên sinh, Kim tiên sinh vẫn giúp đỡ tiền học phí cho cô, là chỗ dựa tâm linh của cô.
Viết thư, nước mắt Lý Tử Thất lại lăn dài.
Long Đằng không có, gia sản không có, tất cả sản nghiệp của ba mẹ để lại đều bị cướp đi rồi.
Album hình và vòng cổ bị cảnh sát thu làm vật chứng..........
Tim, rất đau, rất đau, như có người cầm dao khoét lên ngực vậy.
Hôm nay..........!cô thật sự hai bàn tay trắng rồi.
Không có khả năng tra ra chân tướng ba mẹ qua đời, không có khả năng bảo vệ sản nghiệp của ba mẹ, ngay cả chỗ ở cũng bị chiếm, thậm chí di vật của ba mẹ cũng không giữ được, cô giống như phế vật vậy.
Bé gái mồ côi 10 năm luyện cho cô trở nên không dễ dàng rơi nước mắt.
Mà lúc này..........!nước mắt rơi đầy mặt cô.
Cô ngồi trong góc, nước mắt như hồng thủy không ngừng rơi, không ngừng rơi.
Cô ôm đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay im lặng khóc.
Cô có thói quen ẩn nhẫn, vì vậy tiếng khóc bị có ai nghe thấy.
Đau lòng, ánh mắt cũng đau, cả người như kim châm.
Kết thúc những ngày an ổn rồi.
22 tuổi, tốt nghiệp đại học, cô thề phải phản kích.
Mặc kệ là dùng cách nào.
Trần Hoa Vinh trở về, quản gia Trần đi tới nói: “Lý Tử Thất tiểu thư..
cô ấy vẫn chưa ăn tối.”
Khuôn mặt Trần Hoa Vinh lạnh xuống, bị cô xem như tàng hình thật khó chịu.
Quản gia Trần kiên trì nói: “Cô ấy vẫn ở trong phòng vẽ tranh vẫn chưa ra ngoài..........!Lý Tử Thất tiểu thư đã căn dặn chúng tôi không vào quấy rầy..........!”
“Bao lâu rồi???” âm thanh của Trần Hoa Vinh như luyện ra từ băng
Quản gia Trần cúi đầu nói: “2h chiều đến giờ.”
Trần Hoa Vinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, 11h15, hơn 9 tiếng hả.
“Tôi qua xem.”
Đi tới phòng vẽ, Trần Hoa Vinh nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
Mở cửa phòng, trong phòng chìm trong bóng tối.
Anh không bật đèn, tìm hồi lâu mới thấy bóng dáng gầy yếu ở trong góc.
Cô ngủ thiếp đi dưới mặt đất.
Tư thái đó giống như đứa bé sơ sinh nằm trong bụng mẹ.
Theo tâm lý học thì đây là tư thế thiếu an toàn.
Cánh tay của cô gắt gao ôm người mình.
Cho dù ngủ, thần kinh cũng buộc chặt, như sợ rời khỏi cơ thể mẹ vậy.
Trần Hoa Vinh đi vào gian phòng, lúc này mới cảm thấy nhiệt độ lạnh lẽo..........!cửa sổ mở ra, gió thật to.
Giữa đêm hè dễ dàng bị hơi lạnh thấm vào cơ thể.
Không muốn phát ra tiếng động, Trần Hoa Vinh cởi giày vững càng đi tới ngồi xổm bên cạnh cô vừa muốn đưa tay ra thì bên cạnh như lóe ra ngọn lửa.
Trần Hoa Vinh cả kinh.
Anh nhanh chóng quay đầu, tập trung nhìn vào, thì ra..........!là một bức tranh.
Cô vẽ cực kì sinh động, thế mà lúc nãy anh còn tưởng là ngọn lửa.
Trần Hoa Vinh cẩn thận nhìn bức vẽ.
Bối cảnh bức vẽ đều là nền đen, bên trong có một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ đứng trong màn đêm.
Trần Hoa Vinh nhìn kĩ, thì ra đám lửa vừa rổi thật ra là người phụ nữ đang múa.
Trần Hoa Vinh bị chấn trụ, cẩn thận nhìn, người phụ nữ như lửa này bày ra phong thái cực hạn mà múa, nhìn cô ấy giống như ngọn lửa vậy, chẳng qua quá tối gần như muốn nuốt hết ngọn lửa.
Mà phía dưới bức vẽ có ghi một dòng chữ bằng bút máy: “Tâm trạng đen tối giống như màn đêm.”
Chữ viết xinh đẹp, bút pháp có lực, hiển nhiên là do Lý Tử Thất viết.
Trần Hoa Vinh nhìn chằm chằm bức vẽ thật lâu.
Ánh mứt của anh nhìn vào bóng tối nền, khi thi nhìn đốm lửa, trong đầu có ngàn vạn chữ.
Trần Hoa Vinh cầm bút máy nhìn chằm chằm dòng chữ của cô, viết ngay bên cạnh: “Chỉ cần trong lòng tỏa sáng thì sẽ không sợ bất cứ bóng tối nào.
Kiên cường như cô sẽ cháy sáng cả bầu trời.”
Trần Hoa Vinh đặt bút xuống, một tay xuyên qua gáy cô, một tay kia đặt dưới đầu gối của cô, động tác cực kì nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lý Tử Thất nhíu mày, mơ màng hừ một tiếng.
Nhiệt độ từ cánh tay truyền tới khiến cho Trần Hoa Vinh biết cô bị sốt rồi.
Còn sốt rất cao.
Trần Hoa Vinh nhíu mày, cực kì không thích cảm giác chăm sóc người khác.
Nhóc con này là người cực kì độc lập, cứng cỏi, sao hôm nay lại hồ đồ như thế???
Từ trong phòng ra ngoài, ánh sáng từ ngọn đèn tường mờ nhạt chiếu khắp hành lang.
Anh cúi đầu nhìn cô..........!vốn ngũ quan xinh xắn xinh đẹp lúc này xoắn xuýt cùng một chỗ, hơn nữa hai hàng lông mày nhỏ nhắn như muốn dính sát vào nhau.
Mi tâm nhăn lại thành chữ xuyên.
Trần Hoa Vinh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, hàng lông mày không tự chủ nhíu lại.
Cho tới lúc này anh mới phát hiện cô rất nhẹ, thật sự rất nhẹ..........!giống như lông chim vậy.
Ôm cô về phòng ngủ, bác sĩ tư nhân tới khám: “Tiên sinh, Lý Tử Thất tiểu thư bị cảm lạnh, hơn nữa có chuyện thương tâm tích tụ..
dẫn đến sức kháng cự giảm xuống, phong hàn nhập thể.”
Trần Hoa Vinh quay đầu nhìn khuôn mặt nhíu lại của cô..........!chuyện thương tâm tích tụ trong lòng???
Bác sĩ kê đơn, Trần Hoa Vinh tách miệng cô ra ép cô uống vào.
Bác sĩ Từ lại bảo dùng khăn ấm lau mặt, lau tay chân và cơ thể cho cô.
Trần Hoa Vinh về thư phòng làm việc, luật sư Chu và Lôi Hạo Nhiên đi tới.
Lôi Hạo Nhiên hỏi anh: “Hoa Vinh ca, trước mặt xem xét còn hai tháng, anh nhanh chóng kết hôn đi.”
Lúc này quản gia Trần gõ cửa tiến vào: “Tiên sinh, có một tiểu thư tên là Lê Chỉ Yên đã chờ ở bên ngoài hơn 4h rồi.”
Lôi Hạo Nhiên vỗ đùi: “Đã hơn 11h tối, nhanh mời người vào.”
Hai mắt anh ta lóe sáng nói với Trần Hoa Vinh: “Anh đó, người ta đường đường lại đại minh tinh, hiện tại là người đang nổi tiếng, anh để cho người ta chờ 4h đồng hồ??? Em hẹn cô ta tới anh có biết tốn kém bao nhiêu không???”
Thấy sắc mặt Trần Hoa Vinh âm trầm, Lôi Hạo Nhiên ngừng nói, cười haha: “Anh, không phải anh muốn tìm người diễn trò sao??? Người đàn bà này giỏi diễn trò, bảo đảm khiến cho anh thỏa mãn.”
Luật sư Chu ở bên cạnh không nói lời nào, thầm nghĩ “Có thể khiến cho Boss nhà anh ta hợp mắt thì quá khó, đã mấy tháng nay, minh tinh, người mãu, danh viện..
mấy chục tới mấy trăm người có ai hợp mắt được Boss đây???”
Lê Chỉ Yên đi tới, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng trang dung vẫn tinh xảo như cũ, hiển nhiên vừa bổ trang xong.
“Trần tiên sinh.” Lê Chỉ Yên nhẹ nhàng nói: “Gặp được anh thật không dễ dàng.”
Lôi Hạo Nhiên nhìn cô ta bày tỏ cực kì hài lòng, người thật còn đẹp hơn cả tivi.
Nói chuyện thì rộng lượng, khéo léo.
Người ta đúng là đại minh tinh mà, không vi chờ 4h đồng hồ mà đùa bỡn tính tình, nhưng lại không yếu đuối bâng quơ vạch sai lầm của người khác, làm cho người khác không cách nào không áy náy.
Thật rộng lượng cũng thật có thủ đoạn.
Lúc này chắc Hoa Vinh ca vừa ý rồi chứ???
Trần Hoa Vinh ngước mắt nhìn cô ta: “Mời ngồi.”
Lê Chỉ Yên không muốn ngồi, cô ta đã ngồi chờ 4h rồi.
Nếu không phải người này ra giá làm cho cô ta phải phấn đấu mấy đời mới có đượ thì cô ta mới chẳng thèm cho anh sắc mặt hòa nhã đâu.
Nhưng mà nói thật..........!người đàn ông này quá đẹp trai rồi.
Có gương mặt đẹp, có nhiều tiền, trái tim thiếu nữ của cô ta lúc này sắp tan nát rồi..