Hai bên đường từ cánh cổng lớn đi vào đều là cây bóng mát.
Dọc đường đi khiến cho Lý Tử Thất cảm thấy nơi này rất an tĩnh, không khí vô cùng thoải mái.
Nhưng sự thoải mái này cũng không ngăn được cô cảm thấy nghi hoặc.
“Đây là đâu? Anh không phải nên đưa tôi về nhà trước à?”
“Tôi cũng không nói là sẽ đưa cô về” - Trần Hoa Vinh bình tĩnh đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước.
“Cái gì? Anh… Anh đây là ăn cháo đá bát, lấy oán báo ân đấy hả? Mau cho tôi xuống nhanh lên!”
Trần Hoa Vinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Xe đậu trước sảnh căn biệt thự lớn.
Trần Hoa Vinh xuống xe, sau đó quay lại nhìn cô
“Cô còn định ngồi đó đến bao giờ? Không phải là muốn xuống sao?”
“Đây không phải nhà tôi!”
“Đương nhiên không phải! Đây là nhà tôi.
Cô ở lại đây, tôi không muốn cô gặp thêm rắc rối như hôm nay rồi lại ai oán tôi thiếu nợ cô”.
Lý Tử Thất trợn mắt, thể loại ngang ngược gì thế này? Còn không thèm hỏi ý kiến tôi luôn?
“Anh còn chưa thèm hỏi ý kiến tôi đã đưa tôi đến nhà anh? Tôi không cần! Ai mượn anh phải bảo vệ chứ? Tôi muốn về!”
“Ồ? Vậy mời cô cứ tự nhiên, xe và khóa đều còn đủ cả, hiện giờ tôi rất mệt, thứ lỗi không tiếp” - Trần Hoa Vinh cười cười, giọng nói đầy vẻ châm chọc nhìn cô.
Lý Tử Thất nhìn cái vẻ trêu ngươi trên mặt anh thì đã tức đến mức muốn bốc khói.
Cô là vì ai mới tai bay vạ gió đến thế này? Cả người đau nhức thê thảm lại còn bị đưa đến cái chỗ lạ hoắc lạ huơ.
Còn muốn cô ở lại đây?
“Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ.
Ở lại đây, cô được đảm bảo an toàn 24/24, rời khỏi đây, bọn người kia sẽ quay lại gây khó dễ cho cô bất cứ lúc nào, tôi không đảm bảo sẽ luôn xuất hiện kịp thời mà bảo vệ cô được.
Tôi rất bận, không rảnh quản một cô nhóc cứng đầu thích cậy mạnh”.
Trần Hoa Vinh nói không phải không có lý.
Cô lỡ cứu anh một lần rồi, kẻ thù của anh còn bao nhiêu cô không biết được.
Đúng là đòi mạng mà.
Bên này cô còn đang nhíu mày cân nhắc thiệt hơn, bên kia Trần Hoa Vinh đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cô còn ngẩn ra đó làm cái gì hả? Tôi không muốn đàm phán với cô.
Bây giờ cô có chạy cũng chạy không được, xung quanh đây đều có người canh giữ cả rồi.
Mau xuống xe”.
Lý Tử Thất bĩu môi.
Thì ra là tính toán giam lỏng cô rồi, còn nói nhiều như vậy là tính tẩy trắng mình sao? Hừ!
Nhưng nghĩ đến những kẻ hôm nay đến làm loạn nhà mình, rồi lại còn vụ đấu súng đấu sức kia vẫn khiến cô mệt đờ người.
Chậc, có vẻ ở lại căn biệt thự đẹp đẽ này cũng không thiệt thòi gì.
Ăn của anh ở của anh, anh còn đòi cô tiền nhà được chắc.
Nghĩ vậy, cô liền xuống xe.
Ngay lập tức đã có một người làm trong nhà tiến đến đưa chiếc xe đi.
Lý Tử Thất theo chân Trần Hoa Vinh vào trong nhà.
Căn biệt thự này thực sự rất rộng.
Chỉ bằng cái huyền quan cũng đã gấp đôi cái ổ nhỏ của cô trong nội thành rồi.
Chậc, kẻ có tiền!
“Quản gia Trần, đưa cô ấy về phòng.
Có chuyện gì cô cứ hỏi quản gia Trần là được” - ngụ ý chính là đừng làm phiền đến tôi.
Lý Tử Thất cũng chẳng nghĩ sẽ tìm anh ta làm cái gì, kẻ khó ưa đó lúc nào cũng tự cho mình là đúng, cô mới không thèm lại gần anh.
Trần quản gia biết cô sẽ ở lại đây, cũng không vội đưa cô lên tầng ngay, mà trước tiên gỉ về phía bên trái huyền quan, hướng dẫn
“Bên này là phòng khách” - lại chỉ sang bên phải - “kia là phòng ăn, lát nữa nếu đói, tiểu thư cứ xuống nhà bếp tìm người làm nấu đồ ăn cho cô.
Phòng của tiểu thư ở trên lầu, mời đi theo tôi”.
Quản gia Trần thoạt nhìn có vẻ đã trên năm mươi tuổi, tóc hoa râm, khuôn mặt còn vô cùng nghiêm túc.
Khi nói chuyện với Lý Tử Thất đều là vẻ kính cẩn khiến cô có chút mất tự nhiên.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cô đều cung kính người khác chứ chưa có ai có thái độ như vậy với cô cả.
“Bác cứ gọi cháu Tử Thất là được, gọi tiểu thư cháu không quen” - Lý Tử Thất tự cho là mình đã cười rất thân thiện lại ngoan ngoãn, nhưng quản gia Trần vẻ mặt vẫn chẳng có chút thay đổi nào.
Có thể là do tính chất công việc thôi, cô cũng chẳng muốn nhiều lời.
Lý Tử Thất theo quản gia lên lầu.
Bây giờ cô chỉ muốn vọt vào phòng tắm.
Lăn lộn hết cả một buổi chiều, cả người cô dính toàn bùn đất, lại còn đau mỏi vô cùng, lết được tới cửa đã là cực hạn lắm rồi.
Quản gia Trần đưa Lý Tử Thất lên lầu.
Phòng của cô ngay cạnh phòng của Trần Hoa Vinh, đối diện là thư phòng.
Trước khi quản gia Trần quay người xuống dưới nhà, Lý Tử Thất mới nhớ ra trên người mình còn có không ít vết thương do đạn sượt và lăn lộn mà thành.
“Làm phiền bác lấy giúp cháu thuốc sát trùng và bông băng được không? Cứ để trước cửa giúp cháu là được”
Lý Tử Thất vào phòng.
Căn phòng rất rộng, còn có phòng tắm riêng.
Cả căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, nền gỗ, phong cách tân cổ điển rất đồng bộ với cả căn biệt thự này, tỏa ra dáng vẻ sang trọng.
Cô trước tiên muốn đi tắm, phải nhanh làm sạch mấy vết thương trên người rồi nghỉ ngơi.
Tắm xong đã là nửa giờ sau.
Lý Tử Thất quấn chiếc áo choàng tắm ra ngoài, lúc này mới nhớ ra ở đây thì lấy đâu ra quần áo cho cô thay nhỉ.
Chắc lát nữa phải nhờ người đưa về nhà một chuyến để lấy quần áo rồi.
Cô mở cửa phòng, quả nhiên trước cửa có một hộp đồ y tế.
Lý Tử Thất nhanh chóng bôi thuốc và dán băng lên những chỗ bị thương.
Vết thương trên cánh tay là nghiêm trọng nhất, vừa sâu vừa dài.
Lúc tắm cô đã phải vô cùng cẩn thận, động vào là đã xót đến chảy nước mắt.
Trên mặt cô cũng có vết xước do đạn sượt, thế là chễm chệ một miếng băng dán cá nhân to bản.
Lý Tử Thất vừa sát trùng vừa xuýt xoa, mỗi một vết thương được băng lại là cô lại lôi cả mười tám đời tổ tông của cái tên liên lụy cô ra xả giận một lần.
Chật vật thêm hơn nửa giờ mới có thể xử lý xong vết xương.
Cổ tay xanh xanh tím tím, khắp người băng bó khiến cô rất trông nhếch nhác.
Cái bộ dạng thì còn mặt mũi nào mà lên trường.
Mà cái tầm này, chắc mấy ngày tới cũng thôi khỏi lên.
Nghĩ vậy, cô liền gọi điện nhờ một người bạn có quan hệ không tồi trong lớp nhờ xin nghỉ học mấy ngày.
Trước đây hẳn là cuộc điện thoại này sẽ để tiện thể buôn chuyện với Tử Di, nhưng kẻ trơ trẽn đó mấy ngày trước đã hủy hoại hết hảo cảm tích tụ mấy năm của Lý Tử Thất với cô ta rồi.
Đúng lúc đó, quản gia Trần gõ cửa.
Lý Tử Thất thấy trong tay ông là một chiếc vali cỡ trung và một chiếc ba lô, quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa.
“Đây là đồ đạc của cô được cậu chủ cho người đem tới”
“Cảm ơn bác”
Hóa ra cái tên này vẫn còn chu đáo phết nhỉ.
Lý Tử Thất vui vẻ đem chiếc vali vào trong phòng.
Quần áo, đồ dùng hằng ngày và cả máy tính cùng bảng vẽ thiết kế của cô đều được đem tới.
Lý Tử Thất nhìn qua một lượt, bây giờ cô cũng chưa có sức lực mà dọn đồ đâu, bèn để chiếc vali ở đó, lên giường tính làm một giấc.
Lý Tử Thất vùi cả người trong giường nệm trắng muốt.
Sự mệt mỏi khiến hai mắt cô díu cả vào, nhanh chóng ngủ say..