Ngang Tàng Cùng Anh

Chương 114: Trở Về






Lý Tử Thất không biết mình đã ra khỏi Vịnh Ngọc Lâm bằng cách nào nhưng cái cảm giác đau đớn cộng với trạng thái mơ hồ lâng lâng đó cô cảm nhận được rất rõ ràng.

Khi Lý Tử Thất tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện nhất thời liền không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhìn xung quanh căn phòng bệnh trắng toát không có một ai.

Đầu của cô đã được băng lại nhưng cảm giác vẫn còn đau ê ẩm.

“Là chuyện gì đã xảy ra?” -Lý Tử Thất lẩm bẩm một mình cố nhớ lại từng sự việc.

“Phải rồi mình đang chuẩn bị đến buổi hôn lễ thì gặp phải sát thủ muốn giết mình nhưng mình đã chạy thoát bằng cách nhảy xuống biển, sau đó mình tỉnh dậy cố rời khỏi đó, còn sau đó…” -Nhớ đến đây Lý Tử Thất ngừng lại, hình như đoạn ký ức tiếp theo cô không hề có ấn tượng.

“Sau đó anh đã tìm được em đang nằm ngất bên bãi biển và đã đưa em đến đây.”
Lý Tử Thất nhìn ra cửa thì thấy Lý Dịch Phong đang đứng đó mỉm cười nhìn cô.

“Em đã tỉnh rồi.” -Lý Dịch Phong ân cần hỏi.

Lý Tử Thất ngơ ngác nhìn anh sau đó hỏi.

“Là anh đã cứu em sao?”
Lý Dịch Phong ôn tồn nói.

“Thật ra anh dự định sẽ đến Vịnh Ngọc Lâm để bàn chuyện làm ăn nhưng vẫn chưa đến giờ nên nhất thời muốn đi dạo nơi bãi biển đó.

Anh đã nhìn thấy em người dính đầy máu cũng vừa ngã xuống bất tỉnh.

Có phải em đã tìm mọi cách để thoát khỏi đó phải không?”
Lý Tử Thất không trả lời mà chỉ gật đầu.

Lý Dịch Phong trong lòng có điều muốn hỏi nhưng thấy Lý Tử Thất tâm trạng không tốt liền sợ cô sẽ mệt mỏi nên không nói gì nữa.

“Em nghỉ ngơi đi.” - Lý Dịch phong nói rồi định ra ngoài nhưng Lý Tử Thất bất thình lình gọi theo.

“Lý Dịch Phong, em muốn anh giúp em chuyện này được không?”
***

Trong khi Lý Tử Thất đã được Lý Dịch Phong cứu đang nằm bệnh viện thì Hoa Vinh vẫn đang khổ sở truy tìm tung tích của cô.

Nhưng ngặt nỗi đám người ấy biến mất không hề tìm thấy dấu vết.

Có lẽ vì ở nơi Vịnh Ngọc Lâm vẫn còn hoang sơ ấy luôn vắng người qua lại và chẳng có hệ thống camera an ninh nên thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc đầu Hoa Vinh nghĩ đến khả năng Lý Tử Thất bị bắt cóc đòi tiền chuộc thế nhưng đã qua hai ngày rồi cũng không thấy bọn bắt cóc liên lạc với anh để đòi tiền chuộc.

Hoa Vinh nghĩ mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Càng nghĩ trong lòng càng nóng như lửa đốt, Hoa Vinh huy động một lực lượng lớn chưa từng có để truy tìm ngày đêm nhưng Lý Tử Thất cùng bọn bắt cóc cứ như có phép tàng hình vậy, ngay cả đâu vết cũng không tìm thấy.

Ngay lúc ấy, Tuyết Lưu Ly đã về Trần gia trang.

Cô ta thản nhiên ở lại đây một cách bình thản.

Sau khi đã nhận được tin bọn sát thủ đã thành công và họ cũng bảo đảm sau này trên đời này sẽ không còn người tên Lý Tử Thất nữa, cô ả liền cười khoái trá.

Nếu không phải đang ở Trần gia trang phải giữ lễ nghĩa thì cô ta đã cười lớn hơn rồi.

“Đây là kết cục của kẻ dám giành chồng với tôi.

Lý Tử Thất, mặc dù tôi chưa bao giờ gặp cô nhưng mong cô lên đường thượng lộ bình an.” -Tuyết Lưu Ly vừa nói vừa rót nước vào chậu cây trong phòng.

Lợi dụng thời điểm này Hoa Vinh đang cố gắng tìm Lý Tử Thất, Tuyết Lưu Ly tranh thủ ở lại Trần gia lấy lòng các trưởng bối ở đây.

Ngày ngày cô ta đều tỏ ra lễ phép cung kính rót trà, hầu chuyện với bố mẹ của Hoa Vinh và tộc trưởng khiến mọi người ở Trần gia thêm thiện cảm với cô ta.

Tuyết Lưu Ly cũng biết khoảng thời gian này vô cùng nhạy cảm nếu cô ta có bất cứ động tĩnh nào chỉ càng làm cho Hoa Vinh nghi ngờ cho nên cô ta đều ở lì Trần gia trang không hề bước ra ngoài nửa bước.

“Hoa Vinh, em biết anh đang đau lòng.

Nhưng anh có đau lòng mới biết được nỗi đau trong lòng em không hề thua kém anh.

Trên đời này không có ai có thể yêu anh bằng em yêu anh.


Nhưng anh lại nhất quyết cưới cô ta.

Nỗi nhục này sao em có thể nhẫn nhịn chứ.” -Tuyết Lưu Ly tỏ ra vô cùng sự tiếc nuối, một sự tiếc nuối giả tạo.

Sau đó khuôn mặt của cô ta lại lộ ra vẻ vô cùng gian ác.

“Con đang nghĩ gì vậy?” -Mẹ của Hoa Vinh thấy Tuyết Lưu Ly đang cười cười bỗng nhiên thấy lạ.

Tuyết Lưu Ly quên mất là đang hầu chuyện Cao Ngọc Oánh nên vội quay sang rót trà cho bà ta.

“Mẹ à, con đang nghĩ lần sau trở về nước A nên mua quà gì cho mẹ thì tốt.”
Cao Ngọc Oánh nghe vậy liền tỏ ý từ chối kiên cưỡng.

“Con ấy, thật là quá tốt mà.

Con nên tìm cách lấy lòng Hoa Vinh đi để nó không phải suốt ngày đeo bám con hồ ly tinh kia.”
“Cô ta sẽ không còn làm phiền anh ấy nữa đâu.” -Tuyết Lưu Ly không phát hiện ra là mình đang nói hớ.

Cao Ngọc Oánh thấy là lạ liền hỏi.

“Con nói vậy nghĩa là sao?”
Tuyết Lưu Ly giật mình quay sang cười giả lả.

“À, ý con nói con sẽ làm tất cả để anh ấy về bên cạnh con.

Con sẽ không để cô ta đạt được mục đích.”
“Không để tôi đạt được mục đích, cô nói vậy có quá sớm không?”
Tuyết Lưu Ly và Cao Ngọc Oánh nghe vậy liền hết hồn nhìn ra ngoài thì thấy Lý Tử Thất đã đến cùng một người đàn ông bên cạnh chính là Lý Dịch Phong, xung quanh là những đàn em mà Lý Dịch Phong đã điều động.

Thật sự là vô cùng khí thế.

Tuyết Lưu Ly thấy Lý Tử Thất vẫn còn sống sờ sờ liền không tin vào mắt mình nữa.

“Không thể nào.


Rõ ràng là cô…” -Tuyết Lưu Ly nói tới đây liền ngập ngừng không nói nên lời.

Lý Tử Thất mỉm cười một cách vô cùng đáng sợ.

“Ý cô nói đáng lẽ tôi vốn là bị cô cho sát thủ giết chết rồi đúng không? Vậy thì đúng rồi, tôi hiện tại là oan hồn đang đến để đòi mạng cô đây.”
Tuyết Lưu Ly thấy lần này Lý Tử Thất dẫn nhiều người đến đây như vậy với khí thế vô cùng bức người.

Cô ta nhất thời hoảng sợ vì sợ bị Lý Tử Thất trả thù nên quay sang Cao Ngọc Oánh tỏ ý muốn cầu cứu.

Lý Dịch Phong bên cạnh liền ra hiệu cho thuộc hạ.

“Bắt lấy cô ta.”
Vài thuộc hạ của anh nhận lệnh định xống lên tóm lấy Tuyết Lưu Ly.

“Ở đây là Trần gia, ai cho phép các người làm loạn ở đây.” -Cao Ngọc Oánh lên tiếng.

Đúng lúc này những người của Trần gia đều tề tựu gần như đông đủ, cả bố và ông nội của Hoa Vinh cũng lập tức đến đây.

Một đám gia nhân cũng ngay lập tức được triệu tập.

Trần gia quả nhiên khí thế hơn người.

Nhưng Lý Tử Thất vẫn bình tĩnh không hề nao núng.

Bất cứ giá nào hôm nay cô cũng phải tính sổ với Tuyết Lưu Ly.

“Cháu xin lỗi các trưởng bối ở đây.

Nhưng đây là ân oán cá nhân giữa cháu và cô ta nên xin các vị đừng xen vào.” -Lý Tử Thất cúi đầu chào các trưởng bối.

Bố của Hoa Vinh là Trần Kỳ Minh ông ta chỉ vào Lý Tử Thất quát lớn.

“Cô đúng là làm càn, Trần gia này là nơi cô muốn làm gì thì làm ở đây sao? bây giờ cô lại lớn tiếng muốn bắt người thật là quá hoang đường.”
Lý Tử Thất biết rõ dĩ nhiên họ sẽ không đồng ý nhưng cô vẫn kiên nhẫn.

“Thưa bác, sự thật là Tuyết Lưu Ly có ý đồ giết cháu liền sai đám sát thủ đến hành thích trong ngày đính hôn.

Cô ta thực sự vô cùng độc ác.

Hôm nay bằng bất cứ giá nào cháu cũng phải tính rõ ràng chuyện này với cô ta.”
Tuyết Lưu Ly nghe Lý Tử Thất nói vậy thì liền làm bộ sợ hãi núp sau lưng Cao Ngọc Oánh.


“Mẹ à, con sợ quá.

Con thật sự không có làm việc đó là cô ta đã vu oan cho con.”
Cao Ngọc Oánh nghe vậy liền trấn an Tuyết Lưu Ly.

“Con yên tâm.

Con là con dâu mà Trần gia ta chọn lựa chúng ta sẽ không để con chịu bất cứ uất ức nào.”
Nói xong bà ta quay sang Lý Tử Thất chỉ thẳng vào mặt cô.

“Cô thấy rồi đó, con dâu của tôi nói là không có làm thì là không có làm.

Cô mau lập tức cút ngay đi ở đây không ai hoan nghênh cô đâu.”
Tộc trưởng của Trần gia cũng là ông nội của Hoa Vinh nãy giờ chưa hề lên bỗng nhiên góp lời.

“Thì ra cô chính là người đàn bà mà cháu ta nhất quyết muốn lấy đến nỗi cãi lời tất cả trưởng bối trong nhà sao? Đúng là không biết tốt xấu.

Ta nói cho cô biết Trần gia chúng ta không bao giờ chấp nhận loại con dâu như cô.

Tốt nhất là ngay trong lúc ta còn kiên nhẫn cô mau rời khỏi nơi này và rời xa Hoa Vinh ngay lập tức.”
Lý Tử Thất nhìn ông ta đoán ông ta chính là tộc trưởng và cũng là người hôm đó đánh Hoa Vinh.

Lý Dịch Phong bên cạnh nắm lấy tay cô như bảo cô không cần phải sợ gì cả.

“Tộc trưởng, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ là muốn đòi lại công bằng và cũng muốn cô Tuyết Lưu Ly cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng cho những hành động mà cô ta đã gây ra.

Mong các vị đừng xen vào việc riêng này của chúng tôi.” -Lý Dịch Phong thong thả nói.

Tộc trưởng nghe vậy liền liếc nhìn Lý Dịch Phong.

“Việc riêng, đây không phải là việc riêng mà là chuyện nhà của Trần gia.

Tuyết Lưu Ly từ lâu đã được công nhận là con dâu danh chính ngôn thuận ở đây chứ không phải cô ta.

Việc của nó cũng là việc của chúng ta.

Các người muốn bắt nó cũng phải hỏi ý kiến của cả gia tộc Trần gia xem có đồng ý không cái đã.

Nay các người lại kéo đến đây ý đồ làm loạn như vậy thì đừng trách sao Trần gia không khách khí.”.