Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Đăng...
Cô nhìn thấy Thiên Đăng rồi... Cô đang ở trên Thiên Đường sao? Mật Nhi với tay chạm đến anh, nhưng anh không biến mất.
Gương mặt anh vẫn thế, bừng sáng như một vị thiên thần. Bên trên còn có một luồng sáng chói mắt tạo thành vòng tròn hào quang trên đầu anh. Đường nét đầy hiền hoà lẫn bao bọc. Ánh mắt anh có chút trách móc khi đối diện cô.
"Mật Nhi. Sao em lại ra nông nỗi này cơ chứ?".
Ơ kìa! Sao anh lại khóc?
Không phải em đã được giải thoát rồi sao? Thứ nóng ấm rớt trên tay làm cô thức tỉnh.
"Em chưa chết sao?".
"Mật Nhi, em đừng nói vậy nữa! Sao em lại quẩn trí như vậy? Sao em tới thành phố X rồi lại không đi tìm anh? Em có biết khi nhìn vào cuốn sổ ghi chép nợ có tên và hình của em, anh vui thế nào không? Và rồi điên đảo khi lần đầu gặp lại là lúc em đang ngồi bên cạnh một bể máu...".
"Thiên Đăng... Em khổ lắm... Anh không hiểu được đâu!".
Vừa nói đến đây, nước mắt cô lại trào ra.
"Có chuyện gì em đều có thể kể với anh mà... Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, cho nên em đừng bi quan như vậy nữa nhé!" - Thiên Đăng áp bàn tay nhỏ nhắn của cô lên má anh - "Chúng ta hãy cùng nhau rời xa nơi này. Chờ em chữa trị xong, anh và em cùng đi du học, có được không?".
Mật Nhi không nói gì. Mỗi chút hi vọng vào lúc này đối với cô đều quá mong manh. Cô không muốn tiếp tục cái sinh mệnh đau khổ này của mình nữa.
Cô cũng muốn được giải thoát, cô cũng muốn được như Bạch Lan. Cô muốn gặp lại con.
"Sao anh không để em chết đi? Sao không để em chết đi cơ chứ?" - Cô mếu máo.
"Mật Nhi, em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi. Đừng kích động như vậy. Anh vẫn ở bên em mà. Anh vẫn ở bên em mà!".
Thiên Đăng ôm chặt lấy cô, ôm chặt tới khi cô ngừng khóc mới thôi. Hơi ấm của anh dần dần sưởi ấm trái tim cô, an ủi cô, mang lại cho cô dũng khí để đối mặt với thực tại cay đắng.
Mở mắt ra điều Mật Nhi thấy đầu tiên là anh. Nhắm mắt lại điều cuối cùng Mật Nhi thấy cũng là anh.
Thiên Đăng túc trực bên cạnh cô không kể ngày đêm, giống như sợ rời cô một bước. Cô sẽ biến mất vậy.
Có một hôm, Mật Nhi thức giấc vào giữa đêm, không thấy Thiên Đăng đâu, chỉ thấy bóng tối. Mật Nhi bỗng chốc rơi vào hoảng loạn, cô nhớ lại ba đêm cô ở trong căn phòng tối đó, nhớ lại đêm mà bố tự dưng mò vào phòng cô... Sống lưng truyền đến toàn bộ cỗ thần kinh và tế bào những đợt rùng mình. Phút chốc những đoạn ký ức đó làm cô đau đầu khủng khiếp. Cô hoàn toàn mất kiểm soát bản thân mình.
"Mật Nhi? Mật Nhi!" - Thiên Đăng cố để tìm cô trong đêm tối - "Bên ngoài mất điện rồi, em đừng sợ...".
Tay Thiên Đăng vừa chạm vào cô, cô liền giật nảy lên. Hình ảnh cơ thể Lãnh Đông to lớn như một con quái thú vồ lấy cô ập đến, khiến cô khiếp sợ.
"Đừng... Đừng... Đừng động vào tôi... Tôi không muốn... Xin đừng động vào tôi!" - Cô lấy tay chắn ngang người, cố xoá tan cái chạm đầy xa lạ.
Nhưng không, cái tay đó vẫn đến tìm cô, tìm cô. Mật Nhi né cái thân hình đang run rẩy, làm cô chới với, ngã ập xuống sàn.
"Mật Nhi! Không sao chứ?".
"Đừng động vào tôi! Làm ơn! Đừng động vào tôi mà!" - Mật Nhi khóc lên rưng rức.
"Ngoan. Em đừng sợ. Chỉ mất điện một chút thôi, một chút thôi mà! Em đừng nghĩ nhiều, để tâm đến lời anh nói này. Mật Nhi...".
"Em sợ lắm, Thiên Đăng ơi...".
"Ngoan, cho anh nắm tay em một chút có được không?".
Mật Nhi hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra.
"Được...".
Bàn tay anh vững vàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, mạnh mẽ siết chặt.
"Đừng sợ, có anh ở đây! Anh sẽ không hại em!".
Mật Nhi quả thực đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ở bên Thiên Đăng, cô không thấy sợ nữa.
Một lúc sau thì có điện.
Thiên Đăng nhìn vẻ mặt bần thần của cô không nén được đau lòng.
"Em thật sự sợ đến vậy sao?".
Cô gật đầu thú nhận.
"Thôi, trễ rồi, em ngủ đi đã. Có chuyện gì, mai hẵn nói có được không?".
Mật Nhi nghe lời anh toàn tập. Vì rốt cuộc hiện tại, bên cạnh cô không còn ai nữa, chỉ còn có mình Thiên Đăng thôi.
"Ôm em...".
Mật Nhi luôn đòi hỏi như vậy, mà anh cũng chẳng hề phản kháng.
Thiên Đăng rất chiều cô, như là muốn để cho cô biết trên đời này vẫn còn có người quan tâm mình, trân trọng mình. Anh tặng cho cô một cái vòng tràng hạt, để cô đeo trên tay, che đi vết sẹo tự tử không thành đó.
Anh nói chuỗi hạt này là anh xin trên chùa, sẽ mang lại may mắn và bình an cho cô. Anh còn nói, lần này tự tử hụt rồi, coi như chết một lần, anh cùng cô bắt đầu lại một sinh mệnh mới.
Chiếc vòng được làm từ những hạt gỗ sáng bóng. Tuy đơn sơ giản dị, nhưng nó chứa đầy sự chân thành của anh.
"Bao giờ thì chúng ta mới qua nước ngoài? Em chưa đi nước ngoài bao giờ cả..." - Cô thoáng chần chừ - "... Bố... Chẳng bao giờ cho em đi đâu!".
"Phải chờ những vết thương của em lành lại hết đã. Nước ngoài anh phải xa em nhiều, nếu em không đủ vững vàng, anh biết phải làm sao đây?".
Mật Nhi không hiểu. Cô lắc lắc cái tay.
"Không phải đã lành cả rồi sao?".
Thiên Đăng xoa đầu cô, cười hiền.
"Anh không nói chỗ này. Bác sĩ nói em bị trầm cảm nặng và các sang chấn tâm lí khác nữa, phải điều trị cho triệt để!".
Mật Nhi bĩu môi.
"Em không sao cả mà!".
"Mật Nhi, em hay mơ thấy ác mộng. Em sợ bóng tối, em sợ cả không gian kín nữa. Em dám nói em không sao nữa đi. Đưa em qua nước ngoài rồi em thấy gì cũng sợ thì phải cho em ở đâu mới ổn đây chứ?".
Mật Nhi bật cười trước cách nói dí dỏm của anh. Đúng là cô có bị ám ảnh khá nhiều chuyện, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình bị trầm trọng đến thế.
"Để bác sĩ chữa lành hết mọi vết thương cho em, có được không nào?".
"Được, nghe theo anh hết!".
Hằng ngày, Mật Nhi theo anh đi gặp bác sĩ tâm lý, sau đó cùng anh đi ăn, đi xa xa ngắm biển, ngắm sông, đi dạo phố, đi xem phim... Những thứ vui thường nhật, bình dị từ đồ ăn đến khung cảnh đến sự thân mật đều giúp Mật Nhi cân bằng lại cuộc sống của mình.
Có những lúc, cô thật sự cảm thấy, chỉ cần như thế này thôi là đủ lắm rồi!
Một hôm, đông tàn xuân tới. Trời trong mây trắng, ánh nắng vàng nhạt. Những rặng cây đào hiu hiu trong cái khí se lạnh. Thiên Đăng ghé sát người cô, đưa cho cô một tấm vé.
Đó là vé máy bay đi Mỹ.
Cô có hơi thất vọng, vì cô vẫn mong ước đó sẽ là một nơi lãng mạn một chút như Pháp chẳng hạn... Thiên Đăng như đọc được suy nghĩ của cô, anh đùa.
"Em đi học chứ không phải đi chơi đâu đấy!".
Càng lúc, cô càng cảm thấy đoạn vận mệnh của cô và Lãnh Đông mỗi lúc một xa nhau hơn. Ban đầu, anh còn có một ít tung tích của cô. Hiện giờ đều đã mất hết mọi dấu vết, cô không biết liệu Lãnh Đông có còn đủ kiên nhẫn để ráo riết tìm cô như trước kia không nữa.
Báo đài đã có một đợt đưa tin rầm rồ về việc ly hôn giữa Lãnh Đông và Huyền Thư. Sau chuyện này, chị ta đã phải gánh khá nhiều điều tiếng. Cây gậy chống lưng trong giới bỗng chốc đổ sập, khiến sự nghiệp của chị ta cũng xuống dốc theo luôn.
Cô đoán, đây chính là sự hành hạ mà Vương Thịnh đã từng nói. Tuy nhiên, Mật Nhi vẫn chẳng có chút hả dạ nào cả.
Thỉnh thoảng cô vẫn hay đến viếng mộ của Bạch Lan, chị đã sống một kiếp cô đơn rồi, nên cô hi vọng sau khi mất chị có thể cảm nhận được chút hơi ấm bằng cách đặt cho chị một chỗ khá đông đúc trong nghĩa trang. Ngôi mộ khá hoang vắng, Mật Nhi đoán là Vương Thịnh chẳng bao giờ tới đây.
Hoặc là anh ta không muốn, hoặc đã chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại hoặc cả hai.
Dường như tất cả mọi người đều nhận được cái kết xứng đáng trong suốt những chương truyện dài. Mọi chuyện vừa qua nhanh như chớp mắt, khiến Mật Nhi hơi bất ngờ khi nhìn lại.
Mật Nhi đã học được cách chấp nhận sự thật, chấp nhận những cảm xúc của bản thân, học được cách để dựa dẫm.
Khoảnh khắc cô bước đến phi trường và làm nốt những công đoạn thủ tục cuối cùng, cô đã biết, mình đã bỏ lại được quá khứ ở phía sau, tiếp tục tiến về phía trước.
Sẽ không có ai mang tên Lãnh Đông trong cuộc sống mới, cũng không có người cha, người mẹ đã bỏ rơi cô, không có những giày vò và đau khổ, trước mắt cô là Thiên Đăng. Cô sẽ đi cùng anh thực hiện hết tất cả những ước hẹn của hai người.
Chỉ có anh quan tâm cô, nhẫn nhịn cô, yêu thương cô. Trải qua tất cả sóng gió, cô mới nhận ra được người quan trọng nhất của cuộc đời mình, cũng ngộ ra được, người mình yêu nhất sẽ không bao giờ cùng mình đi hết cuộc đời này.
Khi tiếng động cơ êm ru lướt đi trên mặt thảm xanh đen rồi lao vút lên trên không, lời nói nào như vừa trôi qua tai.
"Mật Nhi, anh muốn bên em mãi mãi...".