Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đón tiếp cô bây giờ không phải là độc một cái mặt lạnh của bố nữa, mà là của rất nhiều, rất nhiều người khác.
Mật Nhi bất giác rụt mình lại trước ánh mắt soi mói của bọn họ.
"Cô ta vẫn còn ở đây à?" - Dì Hai cất tiếng, vẻ mặt không mấy thân thiện hỏi.
Những người này đều không thích cô. Nhà họ Kim rất đông người, nhưng ông nội của Lãnh Đông lại sinh ra toàn con gái, chỉ có cha của Lãnh Đông là con trai, mà ông lại mất sớm quá, cưới Kim phu nhân chưa được bao lâu thì qua đời.
Kim phu nhân dạo đó cũng bị chửi mắng rất nhiều. Mấy bà dì bà cô này đều bảo bà sát phu. Cũng may, sau đó thì biết được trong bụng Kim phu nhân có mang quý tử nhà họ Kim, những thị phi này mới kịp dừng lại.
Mật Nhi chưa từng tiếp xúc nhiều với bọn họ, nhưng biết được những người phụ nữ này rất đanh đá. Có một dạo bọn họ từ nước ngoài trở về đây thăm Lãnh Đông thì đã nhất quyết bắt anh phải từ bỏ quyền giám hộ với cô cho bằng được. Bọn họ sợ cô sau này sẽ có cái quyền kế thừa, ăn mất cổ phần trong tập đoàn.
Lúc đó, bố đã bảo vệ cô.
"Không phải là tại vì nó mà cái thai của Huyền Thư mới mất hay sao? Lãnh Đông, anh còn lưu lại cô ta ở đây để làm cái gì?" - Bọn họ quyết liệt - "Anh đã gần bốn chục tuổi rồi, còn chưa có lấy một đứa con. Lỡ có chuyện gì xảy ra, ai sẽ kế thừa cái chức chủ tịch tập đoàn đây chứ?".
Dì Ba vừa nói xong, những bà dì khác liền lên tiếng chất vấn rất dữ dội. Mật Nhi nghĩ, chắc chỉ có mấy người này mới dám lên tiếng giáo huấn anh như vậy thôi. Hai người đàn bà thành một cái chợ, ở đây có tới hơn một chục bà dì, chưa kể còn có những cô chị em gái họ của Lãnh Đông cũng không vừa chút nào. Ngày nhỏ thường hay ức hiếp cô.
Lâu lâu, Mật Nhi vẫn nghe họ gọi điện đến nhắc nhở anh chuyện vợ con, chuyện nối dõi, muốn gây áp lực cho anh.
"Mọi người, hãy bình tĩnh đã!" - Lãnh Đông lên tiếng trấn an bọn họ - "Không phải vợ tôi, Huyền Thư vẫn còn ở đây sao? Mất đứa này còn đứa khác. Bác sĩ có nói rồi, sức khoẻ sinh sản của Huyền Thư không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần bồi bổ một chút, qua thời gian này thôi!".
"Lãnh Đông, anh nói gì vậy? Con bé này, em đã nói nó là sao chổi rồi! Nó còn ở đây thì chỉ làm hại cái nhà này thôi. Hôm đám cưới đã làm chúng ta thấy mất mặt thế nào rồi. Nhiều khi nó cố tình hại Huyền Thư sảy thai để nó được độc chiếm tài sản đấy!".
Cái cô em gái họ kia vừa nói đến Huyền Thư thì nhỏ nhẹ dịu dàng, vừa quay sang cô lại trở nên gay gắt.
Huyền Thư thật được lòng người.
Mật Nhi có cảm giác như mình đang đóng vai phản diện trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm vậy, vừa cướp chồng người ta, vừa làm người ta sảy thai, dù bị lên án thế nào cũng vẫn mặt dày đeo bám.
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn giữ lại ai đó là chuyện của tôi. Muốn đuổi cô ta lúc nào chả được, nhưng tôi chính là muốn cô ta ở đây chịu giày vò như thế đấy. Mọi người không thấy để cô ta đi như vậy, là dễ dàng quá sao?".
"Dễ dàng ư? Anh để cô ta ở đây ăn nhà anh, uống của nhà ăn, chả cần phải làm gì, thế mới là dễ dàng đấy. À mà tôi còn nghe nói, cô ta còn nghỉ học rồi nữa cơ. Thế thì thay vì anh đẩy cô ta ra ngoài không một xu dính túi, không một chút bằng cấp, cho cô ta lăn lộn chật vật bên ngoài có phải hay hơn không?".
"Nhưng...".
"À... Tôi hiểu rồi... Anh cứ bênh cô ta chằm chặp, có phải vì anh đã ăn nằm với cô ta?".
Lãnh Đông như bị bắt thóp, anh đã hoảng hốt trong một cái chớp mắt. Không thể tự nhiên mà bọn họ nghi ngờ như thế được, trong nhà này chắc chắn có tình báo.
Lãnh Đông nghiêm mặt ra lệnh cho cô hầu gần đó.
"Mau, dẫn cô chủ lên nhà đi!".
Huyền Thư không thể nghe đến những chuyện này.
Mật Nhi dù đang rất không được tỉnh táo, nhưng vẫn nghe ra được. Lãnh Đông là đang muốn bảo vệ cho chị ta. Cô chợt nhớ ra hoá ra bố cũng có lúc đáng dựa dẫm như thế.
Đương nhiên, do sai đối tượng, Mật Nhi không nhìn ra được mặt này.
Chờ khi Huyền Thư đi rồi, Lãnh Đông mới tiếp tục nói.
"Các dì thử nhìn xem, cô ta trông như thế nào mà nói mò được lên giường của tôi chứ? Trước đây thì còn có thể, nhưng giờ trông cô ta, chẳng khác gì một đám giẻ rách! Các dì cũng biết khẩu vị của tôi kén chọn như thế nào mà, minh tinh ca sĩ vây quanh tôi đâu có thiếu?".
Giẻ rách sao? Mật Nhi cay đắng nghĩ, hoá ra khi xấu xí rồi, thì được gọi là giẻ rách...
"Vậy thì càng tốt, trông bộ dạng hiện tại của cô ta, có bán thân cũng không ai mua, ra đường càng không có chỗ để chứa!" - Dì Tư nhất quyết nói.
"Lãnh Đông, rốt cuộc anh còn muốn giữ cô ta lại đây đến lúc nào nữa? Cô ta đã không có giá trị sử dụng nữa rồi, còn là sao chổi nữa đó. Anh mau đuổi cô ta đi đi!".
Càng lúc càng có nhiều người nói, cứ nói không ngừng, nói mãi, nội dung chỉ có nhiêu đó.
Lãnh Đông cuối cùng không chịu được nữa, phải cất tiếng nói.
"Đủ rồi" - Anh quay sang lão quản gia và đám vệ sĩ đứng ở đó, hất hàm đầy ẩn ý - "Lão Phúc mang cô ta ném ra ngoài đường đi, cho dù thế nào, đừng cho cô ta vào đây nữa!".
Cả người cô đông cứng. Mật Nhi luôn nghĩ rằng, nếu có con đường nào đó khiến cô phải rời khỏi đây thì đó phải là con đường do cô tự chọn, chứ không phải là do bị Lãnh Đông ép phải chọn. Đến chút tự trọng cuối cùng, anh cũng không cho cô nữa, có phải không?
Lãnh Đông, anh thật sự quá coi thường em rồi!
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, lần này Mật Nhi có thể tin chắc, cô đã nhuỵ nát hoa tàn rồi. Nếu không, làm sao Lãnh Đông có thể buông tha cho cô dễ dàng thế này chứ? Cô nhếch miệng cười chua chát.
Cô cứ đứng ngơ ngác ở đó một lúc lâu, giống như vẫn đang chờ, chờ xem anh có thật sự hối hận không? Nhưng chờ mãi, chờ mãi, chỉ thấy cái bóng của cô liêu xiêu dưới nắng vàng. Có lẽ người mãi mãi chờ đợi là cô. Chờ đợi một cách mù quáng và vô vọng.


  "Vĩnh biệt, Lãnh Đông...". 


Ngoảnh mặt đi, lần này cô thật sự sẽ đến thành phố X, không chần chừ nữa. Thiên Đăng, xin anh hãy chờ em.
Nghĩ đến Thiên Đăng, đôi bàn chân của cô giống như không kiềm được sự háo hức rảo bước nhanh trên đường.
Bàn tay nhỏ của cô xoè ra. Trên lòng bàn tay chỉ còn đúng mấy đồng tiền lẻ, đủ để bắt được một chiếc xe đi thẳng tới thành phố X và mấy gói mì tôm để ăn cầm cự.
Cô phải tính toán trước, tính toán hết tất cả. Nếu không, trước khi tìm thấy Thiên Đăng, cô sẽ chết mất.
Mật Nhi không hề biết, từ lúc rời khỏi nhà đến lúc đó, vẫn có người luôn đi theo cô. Lãnh Đông đương nhiên không cho phép cô dễ dàng rời xa anh đến thế.
Nhưng cái hất hàm trong lúc cấp bách thì nói được gì nhiều? Lãnh Đông vẫn còn đang phải chịu nhiều áp lực từ các bên cổ đông. Lúc đó đành phải nghe theo ý họ, để cô ở ngoài một lúc, bàn xong công việc anh sẽ ra kiếm.
Ai dè đám người này thật quá không thức thời, ở lại đây ăn chơi đến tận tối, còn muốn ở lại nhà anh ngủ. Anh thật muốn đuổi hết bọn họ ra ngoài khách sạn cho xong.
Mẹ anh vốn không ưa những người này, ngay từ lúc thấy họ đến đã trốn tiệt trong phòng rồi.
Chỉ có mỗi Huyền Thư là hiếu khách quá mức cần thiết, chẳng nhẽ anh lại ra nói với cô là đối đãi họ tốt thế nào cũng là thừa thôi sao?
Hỏng nhất là khi anh đang nhấm nháp rượu sau bữa tối thì thấy cái tên vệ sĩ sáng nay nhận lệnh "hất hàm" của anh quay trở về.
"Mật Nhi đâu?" - Anh chạy ra phía hắn, biết ngay có chuyện rồi, điên tiết hỏi.
"Tiểu thư... Tiểu thư đã bắt một chiếc xe đi đến thành phố X rồi ạ!".
Điều này thì ai mà không biết. Con bé một lòng hướng về thành phố X để kiếm tên Thiên Đăng đó!
"Tại sao không đuổi theo?" - Anh cầm lấy cổ áo hắn xách lên, tức giận hỏi.
"Cái xe đó đông người quá,..." - Anh ta lắp bắp trước phản ứng muốn giết người của anh - "Tài xế không cho thêm người lên nữa. Hơn nữa... Tôi sợ sẽ bị tiểu thư phát giác mất... Tôi tưởng cậu chủ chỉ muốn biết cô ấy sẽ đi đâu thôi..." - Tên vệ sĩ kia vừa run vừa nói.
"Thế giờ đã biết chính xác con bé đó đang ở đâu chưa?" - Anh gầm lên, tay nắm chắc đến nổi gân đều nổi hết cả lên -"Nếu chỉ để biết con bé chạy đến thành phố X, tôi cần anh đi theo dõi nó để làm gì?".


Càng nói anh càng tức điên lên được.


"Phế vật!" - Anh vật hắn ra sàn.
Không thể tin, anh thế mà lại để mất dấu con bé. Thành phố X lớn như vậy, Mật Nhi lại chẳng có gì trong tay. Con bé sẽ sống như thế nào chứ?
"Lãnh Đông" - Tất cả mọi người trong bữa tiệc tối đều bị anh làm cho kinh động - "Có chuyện gì vậy anh?".
Mắt Lãnh Đông sáng quắc lên, anh bỗng dưng nổi khùng với mọi người.
"Cút! Cút ra ngoài khách sạn hết đi! Nhà tôi không chứa nổi một đám đàn bà nhíu nhít ở đây!".
Anh quay lại với lấy cái áo rồi băng ra ngoài thật nhanh, để lại Huyền Thư vẫn còn sững sờ. Không ai nói với ai, một binh đoàn hiểu ý, lập tức được triệu tập đi theo anh.