Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 28




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, hình ảnh cô khóc lóc đã tràn ngập trên trang nhất, khiến cô suýt sặc sữa. Tiêu đề là gì kia, "Tiểu mỹ nhân khóc lóc thảm thiết trong ngày trọng đại của bố nuôi". Cô lấy tay vuốt mái che, thật mất mặt quá!
Bố nhìn cô, vẻ mặt không vui không giận.
"Hôm qua con gây sự chú ý quá. Giờ cả thế giới đều đã biết bố có một đứa con nuôi rồi!".
"Lãnh Đông, vốn dĩ trang nhất đó, nên là của chúng ta!" - Huyền Thư nũng nịu nắm lấy tay anh.
Mật Nhi cố tỏ vẻ bình thường hạ cốc sữa xuống. Cho đến giờ, cô vẫn không sao quen được chuyện bố thân mật với người phụ nữ khác. Chuyện hôm qua vẫn còn là cú sốc lớn với cô. Cho dù hiện tại cô có phản ứng, cũng không thay đổi sự thực là bọn họ đã chính thức thành vợ chồng.
Cô chỉ là người ngoài mà thôi.
"Con ăn xong rồi, lên phòng nghỉ trước đây!".
Cô đối với cái nhà này vẫn còn rất dè dặt, giống như cố giữ khoảng cách với mọi người vậy. Cô với bố ngoài mặt vẫn vậy, nhưng bên trong đã hoàn toàn rạn nứt, làm gì có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được?
Thiên Đăng, làm sao để gặp lại anh đây? Cô ngồi thu lu một góc, bồn chồn suy nghĩ. Cô không thể cứ thế mà từ bỏ như vậy.
Mật Nhi mở laptop. Điện thoại đã mất rồi thì cô chỉ còn thứ này làm phao cứu sinh thôi. Chiếc laptop này bố mua cho cô từ lúc mới vào cấp ba, đến giờ vẫn còn mới cứng. Mật Nhi không có sử dụng nhiều, ngay cả đến mạng xã hội cô cũng chẳng bao giờ đăng ký nữa là. Chiếc laptop này trước giờ cô chỉ dùng để làm bài tập thôi. Có bao nhiêu thời gian, Mật Nhi đều dành cho bố cô cả, hơi đâu mà còn đi đăng ký cái này.
Facebook, cô nghe nói thứ này là phương tiện hữu hiệu nhất. Ai cũng xài nó thì phải. Mật Nhi lập tài khoản trên đó rồi kích hoạt. Danh sách đề xuất kết bạn nhanh chóng hiện ra, có cả Thiên Đăng này. Hình ảnh anh cười khiến trái tim cô bỗng chốc ấm áp. Chắc hẳn anh vẫn còn giận cô lắm, cô nhấn nút kết bạn, nhưng không thấy có thông báo lại gì.
Trong lúc chờ đợi, cô có mở một số các trang tin tức khác lên xem. Không ngờ, làm thế nào mà qua một đêm, cô đã trở thành người nổi tiếng rồi?
Cô lướt qua vài cái clip, nhấp thử xem đêm qua rốt cuộc đã loạn đến thế nào. Cái clip đầu tiên quay lại cảnh cô đang khóc trong giáo đường. Mật Nhi không ngờ mình lại khóc thảm thương như thế, khóc đến đau lòng. Lãnh Đông vào lúc đó ngây người nhìn cô, định đi tới thì bị Huyền Thư ngăn lại. Thật tình, nói xúc động, ai tin chứ?
Cô kéo xuống bên dưới, đọc những lời bình luận, trong đó bình luận đứng đầu là: "Cha cô ta đám cưới chứ có phải mới chết đâu mà cô ta khóc dữ vậy?", bên dưới "Có mùi gian tình". Dễ nhận ra vậy sao?
Cô lại mở một cái clip mới, đây là cái clip cô nhảy và hôn Vương Thịnh. Ban đầu, máy quay đang lấy trọng tâm là Lãnh Đông và Huyền Thư, bọn họ tuy đang ôm ấp nhau nhảy rất đỗi lãng mạn, nhưng ánh mắt cả hai đều đang hướng về phía cô và Vương Thịnh.
Ôi nhìn kìa! Nhìn kìa!
Cô đang hôn Vương Thịnh, cả hai đều đã trong bộ dạng say bí tỉ không còn biết gì nữa rồi. Ewww, cô tự thấy ghê tởm chính mình. Và trong lúc đó, máy quay vẫn đang quay chính Lãnh Đông.
Anh đột nhiên buông Huyền Thư ra, xồng xộc đi tới, đấm Vương Thịnh một cú trời giáng. Ôi mẹ ơi, đã quá đi! Sao không đánh chết hắn đi nhỉ? Trông bố cô oai phong quá!
Cô như con rối, Vương Thịnh vừa ngã, cô cũng ngã theo, ríu rít tít mù. Bố vừa đỡ cô dậy thì cô đã lao như bay lên sân khấu. Mọi người không kịp cản. Mật Nhi hận không thể đập mình được mấy phát.
Cô hát chay bài Make me wanna die, cũng không đến nỗi khó nghe, nhưng... Cô đã phá nát cái đám cưới của bố.
Bố có lên ngăn không cho cô hát tiếp, nhưng cô cứ thế giằng lấy micro, còn nhảy rất bốc nữa chứ, cứ lăng xăng chạy quanh sân khấu.
Bố cứ chạy theo cô, chờ khi cô hát mệt nghỉ rồi thì ngã vào lòng bố, nôn thốc nôn tháo lên bộ vest trắng muốt. Nôn đã đời, cô nằm lăn ra ngủ, chính bố đã lại yêu chiều bế cô lên.
Bình luận cao nhất: "Ta nói rồi, bố con nhà này có mùi gian tình mà. Xem ông bố nhìn con gái hôn người khác mà ghen đến tím tái mặt mày kìa"; "Ôi vị tiểu thư đó say nhưng mà hát hay quá, giọng hát đầy nội lực!".
Cô chán nản, vẫn là
"Mật Nhi!".
Cô nghe thấy giọng bố, lập tức gập laptop xuống, giấu nhẹm xuống lớp chăn dày.
"Chúng ta đi bác sĩ tâm lý một chút. Bố muốn xem xem con đã hồi phục thế nào rồi! Đồng thời, bố cũng đưa Huyền Thư đi siêu âm em luôn!".
Em? Từ lúc nào mà cô có một đứa em xa lạ như thế? Mật Nhi cụp mi mắt, che đi cảm xúc nhất thời của mình.
"Không cần đâu, bố cứ đi với Huyền Thư là được rồi. Bố không cần cố gượng ép để nhét con vào gia đình mới của bố đâu!".
Mật Nhi biết, bố chỉ đang tốt với cô để bù đắp lại những chuyện trước đây thôi.
Coi cái cách bố đối xử với Huyền Thư dịu dàng từng chút một, có thể thấy rằng bố thật sự không thích cô. Dạo gần đây đánh đập, hành hạ, tra tấn cô như vậy, đó càng không gọi là thương yêu.
Trước đó, Mật Nhi vẫn biết bố là một người lạnh như tảng băng. Không ngờ sau khi có gia đình xong lại trở thành mẫu người của gia đình như vậy, bố luôn đi về đúng giờ, cho dù công việc có bận đến đâu, dính với Huyền Thư như hình với bóng. Thậm chí chị ta đi đâu cũng thấy bố dìu dắt, còn cưng chiều hơn là quả trứng vàng trong nhà. Hở tí là đòi nghe tiếng em bé trong bụng chị ta. Chị ta vừa nhíu mày, bố liền cuống quýt. Đến thuốc men cũng dâng đến tận miệng cho chị ta, sữa cũng là do bố tự tay pha...
Bằng cách nào đó, cô thật sự thấy chướng mắt. Lúc cô bệnh, bố còn chẳng bao giờ tới thăm.
"Mật Nhi, con đang nói gì vậy? Con biết là... Con luôn là con của bố!" - Bố lại gần, vuốt lên mái tóc rối bù của cô.
Cô né ra.
"Đừng động vào con!".
Cô đột nhiên nổi khùng với anh.
Bàn tay bố đang giơ ra, rơi xuống nệm. Lãnh Đông cảm nhận được thứ gì cưng cứng ở dưới.
"Sao laptop lại nằm ở đây?".
Cô thót tim.
"Không... Con chỉ đang coi một vài đoạn clip. Bố đưa máy đây cho con!".
Lãnh Đông nheo mắt, dường như đánh hơi được cái mùi bất thường. Sao những lúc ở bên cô, anh lại luôn trở thành một con thú hoang thế này?
"Mật Nhi, con biết con không thể qua mắt được bố!".
Mật Nhi siết chặt tay, cô lao đến đẩy bố ra khỏi giường cô.
"Bố, đi ra khỏi phòng con! Ngay! Và đừng vào đây nữa!".
Bố cũng không vừa, đẩy ngã cô ra giường, lớn tiếng quát.
"Mật Nhi, con không có quyền ra lệnh cho bố!".
Mật Nhi không hiểu vì sao mình làm vậy, nhưng cô thấy chướng mắt, chướng mắt. Cô nhào vào bố, dốc sức đấm đá.
"Ông thích đánh tôi lắm chứ gì? Đánh đi! Đánh đi! Đồ bỉ ổi! Đồ khốn nạn! Đồ phản bội!" - Cô đánh liên hoàn lên ngực bố.
Lãnh Đông thấy lửa giận dâng cao. Chỉ vì một cái laptop mà con bé gây sự đủ cách với anh như vậy sao?
Anh đẩy con bé vào tường, làm đầu nó va phải đánh "binh" một tiếng.
"Con cứ phải chọc bố điên lên thì mới chịu nổi có phải không?".
Mật Nhi cự lại, nói.
"Đúng vậy đấy, trông thấy bố hạnh phúc, con thấy buồn nôn lắm đấy, bố có biết không?".
Lãnh Đông hiểu rồi, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Cơn giận anh tụt xuống.
"Con đang ghen phải không?".
Đồng tử Mật Nhi mở to.
"Bố nói cái gì chứ? Tại sao con phải ghen? Bố có cái gì để con phải ghen chứ?".
"Thú nhận đi, Mật Nhi. Con ghen với việc bố cùng Huyền Thư ở bên nhau. Con yêu bố!" - Anh chậm rãi giải thích cho Mật Nhi hiểu.
Cô còn khá xa lạ với chuyện này. Dù gì thì trước đây, ngoài bố ra, cô đâu đã yêu ai?
"Vậy giờ bố đang lấy đó ra làm cái cớ để đạp con xuống sao?" - Mật Nhi hỏi.
"Đủ rồi, bố không muốn ta cãi nhau về việc này!" - Lãnh Đông nhức đầu thả cô ra - "Có điều hành vi hôm nay của con là không đúng! Bố sẽ tịch thu cái laptop đó".
"Không. Bố nghĩ sau tất cả mọi chuyện, bố vẫn còn cái quyền bảo con phải nghe lời sao? Bố vẫn nghĩ đối với con bố vẫn như trước đây sao? Bố nghĩ bố vẫn rất hiểu con sao? Bố sai rồi, con không muốn liên quan gì đến bố nữa. Con ở đây do bị bắt buộc thôi. Chính bố đã giam lỏng con!" - Mật Nhi tố cáo, giống như là đang tuyên tội vậy.
"Vậy con đã nói ra rồi, con muốn rời khỏi bố chứ gì?" - Rồi anh bỗng dưng phát điên lên - "Cô muốn rời khỏi tôi chứ gì? Vậy có giỏi thì cô đi đi, đi ngay đi, tôi mở rộng cửa cho cô đi đấy! Cô có ngon thì đi đi!".
Bố ném người cô ra ngoài cửa, khiến cô lùi nhanh đến suýt té.
"Ông lấy mất địa chỉ nhà của Thiên Đăng, giữ hết tiền bạc của tôi, ông bảo tôi đi thế nào đây?" - Mật Nhi tức giận nói.
"Tiền của cô? Tiền nào của cô? Cô ở cái nhà này mười tám năm, ăn bám vẫn còn chưa thấy nhục mặt sao?".
Cơn giận của cô bùng nổ, cô giận đến phát khóc.
"Khóc sao? Còn nhớ cô ở lại đây ngày nào, mọi thứ cô có đều sẽ thuộc về tôi, cô phải trả tiền cho mọi thứ, nước, điện, thuê phòng, đồ ăn, tiền công người hầu vệ sĩ, tiền xăng, tiền tài xế... Cô phải trả hết toàn bộ những thứ đó ở mười tám năm trước và hiện tại, rồi còn dư ra bao nhiêu tiền thì đó mới chính xác là tiền của cô, hiểu chứ?".
Mật Nhi cảm thấy tủi nhục vô cùng.
"Tôi đâu mượn anh phải nuôi tôi mà bây giờ anh đòi tôi trả?".
"Tốt thôi. Vậy hiện tại, mau cút ra khỏi nhà tôi đi!".
Lồng ngực Mật Nhi phập phồng, cố gắng đè nén.
"Tôi chết đi cho anh vừa lòng!".
Nói rồi chưa đợi anh phản ứng, Mật Nhi đã phóng ra ngoài ban công, trèo qua lan can, nhoài người xuống.