Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có chuyện gì sao?".
Thiên Đăng ôm lấy cô.
"Bố em không cần em nữa rồi!".
"À, là chuyện đó sao? Anh có thấy trên tạp chí... Huyền Thư cùng bố em, nhưng trên đó không có đề cập đến em...".
Thiên Đăng luôn để ý đến cảm xúc của cô. Dường như khi mỗi lần muốn nói ra gì đó, anh lại phải dừng lại một nhịp để xem cô có ổn không.
"Em quen làm người vô hình rồi. Bố luôn không muốn mọi người biết đến em. Anh biết không, thật ra em không phải là con gái của bố. Bố đã nhận nuôi em từ mẹ, chú quản gia bảo, ngày đó bố với mẹ em là bạn tốt".
Thiên Đăng rốt cuộc đã hiểu ra, thế nào Mật Nhi lại muốn xa lánh mọi người, hoá ra đều là để vừa lòng nguyện vọng của người bố kia.
"Em đã không biết. Trước đây, em chỉ nghĩ, do bố không thích bị người ta soi mói em là con gái bố, nên bố mới muốn giấu đi thôi...".
Thiên Đăng siết chặt vòng tay của anh hơn. Anh luôn thấy trong ánh mắt Mật Nhi ẩn chứa rất nhiều phiền muộn. Nhưng anh không ngờ, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế này. Anh tự hỏi, đã có bao giờ, cô sống trong căn nhà đó, mà thật sự vui vẻ chưa?
"Hoặc có lẽ bố thấy em ngốc quá, không xứng làm con của bố... Nên mới giấu em đi...".
"Đừng nói vậy, em rất ngoan ngoãn và nghe lời nữa. Nếu anh mà là bố em, chắc anh sẽ tự hào lắm!".
"Vậy còn anh thì sao?" - Mật Nhi tinh nghịch hỏi - "Gia đình anh như thế nào?".
"Gia đình anh sao? Tốt hơn nhà em một chút, nhưng không vui vẻ gì. Bố mẹ anh không yêu nhau, từ sau khi anh chào đời, nhà anh tan nát rồi. Vào lúc mẹ mang thai anh thì cũng là lúc bố đi ngoại tình với người khác. Mẹ anh đã rất đau khổ!".
Mật Nhi nghiêng đầu nhìn anh, khó mà tin được, một người lúc nào cũng sáng như ánh nắng mai, nở nụ cười với người khác, lại cũng có hoàn cảnh như vậy.
Anh kê đầu cụng vào đầu cô.
"Chuyện bố ngoại tình đã làm gia đình anh đục lục một thời gian dài. Anh đi học trễ hơn bạn đồng trang lứa một năm, cũng vì lẽ đó!".
Mật Nhi nhớ lại lời lão Phúc kể với cô.
Những người cười nhiều thường là những người kín kẽ nhất. Hiện tại cô mới hiểu. Mẹ cô ngày đó cũng xinh đẹp bao nhiêu, bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu nên mới phải khổ sở như thế. Nếu không phải vì người bố đã không cần đến mẹ con cô kia, có phải mẹ vẫn sẽ ở bên cô không?
"Nói anh nghe xem, có phải ngoài chuyện đó ra, em và bố em còn có chuyện gì khác nữa không? Anh luôn có cảm giác, em và bố em không được bình thường!".
Mật Nhi cười trừ.
"Không bình thường chỗ nào. Anh nói em nghe thử xem?".
"Trông hai người giống tình nhân nhiều hơn... Cái đêm mà bố em đến đón em ở sân bóng đó, trông hai người có một cái gì đó khó nói thành lời được. Hôm đó em không gọi bố, anh còn cứ nghĩ người đó là bạn trai em, hôm sau lên trường thám thính, mới biết không phải".
Mật Nhi lưỡng lự một hồi, không biết có nên nói ra với anh hay không. Nhưng người duy nhất cô có thể tin tưởng và chia sẻ bây giờ chính là anh.
"Anh đoán không sai... Em đúng là có tình cảm với bố..." - Cô vội giải thích - "Em cũng không biết mình như thế từ lúc nào nữa. Nhưng mỗi khi thấy bố đi cùng với Huyền Thư, em thấy đau lòng lắm!".
Nhắc đến đây, mắt cô lại rưng rưng.
"Xin lỗi. Em đã yêu người khác mất rồi!".
Thiên Đăng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng an ủi.
"Nghe này, đó đâu phải lỗi của em. Anh yêu một người có trái tim đầy thương tổn như em, thì anh phải chấp nhận dùng một ít thời gian để hàn gắn nó lại thôi chứ làm sao đây?".
Anh vỗ vễ Mật Nhi như đứa trẻ nhỏ. Thiên Đăng suy nghĩ, nếu như đến anh cũng nhìn ra được mối thâm tình giữa hai bố con họ, lẽ nào Huyền Thư là phụ nữ nhạy cảm hơn mà không nhận ra. Chị ta nhất định sẽ gây khó dễ cho cô.
"Nhưng bố không thương em, không yêu, cũng không cần em nữa. Lần trước bố đã ngã em va vào tủ, cũng không đến thăm em... Bố còn bảo em hãy quen với anh đi. Hôm nay bố đưa Huyền Thư về, còn lên kế hoạch cùng chị ta, muốn đuổi em ra khỏi nhà nữa..." - Mật Nhi ấm ức kể.
Nói đến những hồi ức không hay, nước mắt cô lại rơi ra, giàn giụa.
"Mật Nhi, em đừng nói nữa! Nếu em thấy buồn, em có thể chuyển đến đây, ở với anh luôn cũng được. Bố mẹ anh ở thành phố X. Căn hộ này là căn hộ riêng mà bố mẹ mua cho anh, nên em đừng lo, cứ ở lại đây đến chừng nào em muốn. Mật Nhi, anh yêu em! Anh sẽ không để em chịu bất kỳ uất ức nào đâu. Bọn họ không cần em, anh thì khác, anh cần em".
Mật Nhi đón lấy nụ hôn của anh. Trời chớm vào thu, không khí bắt đầu se lạnh. Nhưng trong căn hộ của Thiên Đăng, cô lại thấy ấm áp lạ thường.
Cùng một đêm đó, cùng một thành phố, Lãnh Đông lại đang trăn trở trong bóng tối. Anh xoay người nhìn Huyền Thư đang say giấc nồng, lặng lẽ hất chăn ra khỏi giường.
Đêm nay, con bé lại ở với Thiên Đăng. Sẽ là lừa mình lừa người khi anh nói rằng anh không lo lắng, anh không hoảng sợ, anh không ghen.
Lãnh Đông ngồi xuống phòng khách, châm một điếu thuốc, rít ra một hơi dài. Làn khói trắng quạnh quẽ tan vào trong không khí. Màn đêm u tối bao lấy anh.
Anh đã định nói với con bé, anh đã định nói với Mật Nhi rằng anh yêu cô và anh không thể sống thiếu cô được. Nhưng ông trời bất công, mỗi lần rồi mỗi lần, anh chỉ thiếu có một bước. Duyên phận không cho anh chiếm hữu được cô, lại cũng không cho anh bày rõ tấm lòng mình. Như vậy có phải là ông trời không cho anh và Mật Nhi được ở bên nhau, có phải không?
Anh nhìn đồng hồ. Giờ đã là ba giờ mười lăm phút. Con bé thật thực sự cứ thế rời khỏi cái nhà này, ở bên một người con trai khác cả đêm sao? Em cùng hắn ta ôm ấp, cùng hắn ta hôn hít, cùng hắn ta đầu ấp tay gối, và em định quên đi tôi luôn ư?
Lãnh Đông thấy miệng anh đắng chát, anh cần một nụ hôn của cô. Anh chỉ hi vọng cô đừng đi nữa thôi. Anh chỉ hi vọng cô đừng dành tình cảm của cô cho ai khác. Anh chưa từng cần ai như vậy, ngay cả khi chật vật lập nghiệp, anh cũng chưa từng cần tới bất kỳ ai.
Nhưng mà cô.
Lãnh Đông tưởng ra gương mặt của cô ở trong bóng đêm. Hai mi mắt cụp xuống để giấu đi tâm trạng. Anh luôn hiểu con bé, anh hiểu phản ứng của nó hôm nay có nghĩa là gì. Con bé đang đau lòng. Nó giấu tất cả nỗi buồn ấy sau hàng lông mi cong dài. Anh từng nói với con bé, với đôi mắt như thế, anh sẽ không ngạc nhiên nếu con bé là một đứa mít ướt đâu. Nhưng sự thực là, Mật Nhi rất ít khi khóc trước mặt anh. Anh hiểu con bé không muốn làm phiền anh. Và bằng cách nào đó, anh cảm thấy khó chịu. Con bé có thể tỏ ra yếu đuối với thằng bé kia, còn với người đã nuôi nấng, chăm sóc cho nó thì không.
Anh muốn vén mái tóc con bé ra sau, thì nó đã bay biến mất.
Anh ngửa cổ ra sau, thấy Huyền Thư đang đứng ở cầu thang từ lúc nào. Anh hốt hoảng dập điếu thuốc trong tay.
"Sao em lại đứng đó? Không nói tiếng nào thế?".
"Anh nhớ Mật Nhi sao?" - Huyền Thư chậm rãi bước xuống - "Sao anh không nói rõ với con bé? Có phải là vì đứa bé này không?".
Huyền Thư lấy tay đặt lên bụng. Có lẽ một đứa trẻ vẫn chưa đủ níu lấy anh.
"Huyền Thư, sao em lại nghĩ như vậy chứ?".
"Lãnh Đông, ánh mắt anh khi nhìn con bé đã nói lên tất cả. Có người cha nào mà nhìn con mình một cách vừa si mê vừa khát khao như thế không chứ?".
Lãnh Đông đứng dậy, nắm lấy tay cô.
"Dưới này toàn mùi thuốc lá, sẽ không tốt cho con đâu. Em mau lên lầu đi nghỉ đi!" - Anh cố thuyết phục cô.
Bóng tối không làm mất đi những đường nét sắc sảo trên mặt cô, nhưng cũng không thể che đi hết tầng tầng lớp lớp mây mù đang bao phủ nơi đáy mắt. Huyền Thư ôm lấy anh.
"Lãnh Đông, em không muốn như thế. Em không muốn chỉ vì đứa con này mà anh giữ lại em. Nếu chúng ta là một gia đình, em muốn... Trái tim anh chỉ thuộc về em thôi có được không? Xin anh đừng chia sẻ trái tim của anh cho bất kỳ một ai khác!".
Lãnh Đông âu yếm vuốt mái tóc cô.
"Sẽ không. Anh sẽ giữ đúng lời hứa với em!".
Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng trái tim anh, bộ não của anh không thể ngừng nhớ đến Mật Nhi. Anh yêu Mật Nhi bằng cả trái tim và linh hồn mình rồi, vốn đã không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
Nếu số mệnh đã sắp đặt, bọn họ không thể nào ở bên nhau, thì anh đành phó mặc cho số phận. Đứa bé này là con của anh, anh phải đảm bảo cho nó có một cuộc sống gia đình hạnh phúc nhất.
Mật Nhi, anh đành hẹn em ở kiếp sau vậy.