Ngàn Vạn Lần Yêu Em

Chương 5




Tiếng xe dừng lại trước một nơi thật rộng rãi, trước mắt tôi không phải ngôi nhà tráng lệ mà là một tòa lâu đài nguy nga. Bọn họ sống trong ngôi nhà này sao? Tiền họ làm cách này để có thể kiếm được nhiều đến thế? TRong đầu tôi chất chứa nhiều suy nghĩ mông lung....

- chào mừng cô đến nhà mới, cô mau vào trong đi - bà Vú mời tôi đi trước, còn bà thì xách hộ vali vào trong nhà

Vừa đi bà vừa dặn dò tôi đủ chuyện, nhất là về Chu Phí và Úc Khải Tôn, căn dặn cẩn thận. Không được tự ý làm bất kì điều gì mà có ảnh hưởng đến 2 người họ.

- đến phòng rồi đây, cô vào trong đi. Có gì cứ dặn dò người bên ngoài, họ sẽ giúp cô.

- con cám ơn Vú nhiều

Tôi mở cánh cửa phòng ra, đây có phải là mơ không chứ? Đây chỉ là môt căn phòng trong tòa lâu đài này thôi sao? Nó to gấp 3 lần căn phòng củ của tôi nữa. Mọi thứ được thiết kế và trang trí theo lối kiến trúc phương tây. Gam màu không quá chìm cũng chẳng quá nổi, ôn nhu phù hợp...

Tôi nằm oãi ra giường. Chiếc giường này có thể 10 người nằm cũng chẳng xuể. Nếu không nói là quá rộng.Ánh sáng từ cánh cửa chính tỏa ra sáng rực, có cả những chậu hoa be bé ở trước mặt, thật là hữu tình.

- em đến rồi à?

Sự bất ngờ này khiến tôi chẳng kịp định hình mình vừa làm gì, trả lời theo quán tính

- đừng lo, từ từ em sẽ quen thôi. Trời cũng sắp tối rồi, em muốn dùng gì không?

- không, em vẫn chưa thấy đói

Chu Phí bước lại gần với tôi hơn, cô ấy nhẹ nhàng và từ tốn, đúng là công chúa sống trong nhung lụa có khác, nhưng hà cớ gì lại phải tìm vợ cho chồng mình chỉ vì "một đứa con"?

- chị cho em thời gian 6 tháng để ở cạnh chồng chị để có thể mang thai, sau thời gian đó lập tức họp đồng giữa chúng ta chấm dứt! Em yên tâm, ngoài những khoản tiền chị đã đưa cho gia đình em để xoay sở cho việc vay nợ, thì chị cũng có trách nhiệm chăm sóc và cung cấp những thứ em cần. Vì vậy đừng ngần ngại khi nói ra điều em muốn nha.

- 6 tháng sao chị?

- đúng, mà tốt hơn hết em phải nhớ khắc cốt ghi tâm trong đầu mình rằng "chỉ có mang thai và đẻ, không được nảy sinh tình cảm với chồng chị" là được! Nếu em vi phạm điều này, chị không để cho em cùng con em sống nổi trên trái đất này đâu!

- .... - tôi nuốt nước bọt ừng ực, gì cơ chứ? lúc đầu thì nhẹ nhàng nói chuyện , lúc sau chẳng khác gì đe dọa tính mạng người khác sao? quá đáng mà.

- chắc hẳn em mệt rồi, nghĩ ngơi đi.Đêm nay chồng chị có lẻ chưa sẳn sàng động phòng rồi.

Tiếng đóng cửa sầm lại như cứu vớt đời tôi. Cô ấy quả thật có khí phách và bản lĩnh, nhưng có phải làm quá lên thế không? Bây giờ có cho vàng thì tôi cũng chẳng dám đụng đến người chồng chị chứ đừng nói là....

Tôi ngoan ngoãn nằm trong phòng như con mèo ngoan. Chán thật! Phòng rộng mà điều hiêu đến lạ lùng, tôi cả gan mở cửa đi vòng quanh tham quan để mở mang tầm mắt, vì vừa nãy Chu Phí bảo hắn không có ở nhà!

Nhìn xem, loài hoa mắc tiền và quý hiếm đến cỡ nào cũng được trồng ở khắp nơi trong khuôn viên này. Ánh đèn đường đã bật lên từ lúc nào khiến mặt hồ long lanh đến lạ. Chiếc xích đu lãng mạn khiến tôi không kiềm lòng được mà lên đó ngồi...

Khung cảnh hữu tình, mát mẽ gió thổi. Hôm nay tôi là người đã có chồng rồi sao? Nhanh vậy ư? Một người vừa tròn 20 tuổi thanh xuân đầu đời, ngay cả yêu đương còn chưa biết, huống hồ chi là chuyện kết hôn.

Tiếng bước chân từ phòng kia tiến đến gần tôi hơi. Một người mặc âu phục lịch lãm, ánh mắt sắt đá bước đến. Tim tôi đập loạn xạ, không kiềm chế lại được.

Úc Khải Tôn ở đâu khi không lại xuất hiện trước mặt tôi. Nhìn thấy tôi, hắn chẳng thèm để ý một lần, xem tôi như không khí rồi đi tiếp. Chuyện gì cơ chứ? Hắn không thấy tôi đang ngồi đây sao? Hay là hắn thuộc kiểu người "vô tâm vô tình" trong truyền thuyết?

Tôi đứng dậy, định bước đi ai ngờ lại vấp phải viên đá bên dưới chân, ngã ùy ra đau đớn. Vậy mà đến cái ngoãnh lại, hắn cũng chẳng quan tâm. Kiểu người đó như thế thảo nào Chu Phí lại tìm thêm thiếp cho hắn. Mà người xui xẻo đó là ai? Là Lâm Thể Hy mình đây!

Một chân bị thương, tôi phải cố gắng cắn răng bước lên cầu thang lên phòng mình.Đau đớn như cào xé con tim vậy mà căn nhà rộng lớn thế này chẳng ai biết. Có quá thờ ơ hay không?

Chết rồi, tôi không nhớ phòng mình ở đâu rồi? Ở hướng nào vậy? Sao chổ nào cũng giống nhau thế này?

- À... chắc là phòng này rồi!

Tôi đánh liều mở cửa bước vào. Cùng lúc đó thân hình vạm vỡ của hắn hiện rõ trước mặt tôi. Hắn đang cởi áo để đi tắm sao? Trời ơi... tôi vô tội, thật sự là vô tội đó!

- xin...xin lỗi.. tôi..nhầm...nhầm...phòng...

- Lâm Thể Hy - 20 tuổi, nhóm máu O, học trường Thường Xuân khoa Quốc tế?

Cái gì? Hắn cho người điều tra sao? Không phải, nhất định là chị ấy đưa thông tin của mình cho hắn biết rồi. Hắn đọc răm rắp không sai một chữ. Khá khen thật! Nhưng có ai giúp tôi không? Chân tôi dường như không nhất lên được nữa rồi.

- cô cũng muốn ngủ với tôi như vậy sao? - hắn lỗ mãng hỏi

- tôi? muốn ngủ với anh? - tôi trố mắt nhìn hắn