Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 969: Mất tích thần bí




Haizzz, thật là tốn nơ trơn thần kinh, cái này đương nhiên không thể viết giống trong suy nghĩ, chứ mà để cho Triệu Oánh nhìn thấy, khẳng định là cảm thấy mình có tư tưởng xấu xa, ngược lại còn sinh ra hiệu quả không tốt.

Vậy bắt đầu từ lần đầu tiên đến văn phòng, bắt gặp Kim Cương tặng hoa đi! Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu tuôn văn như suối, câu chữ trở nên lưu loát, viết về một câu chuyện tình yêu. Bắt đầu từ lần đầu tiên học bù, đến cái đêm hôm ấy, hai người cùng đi ăn khuya, cùng nhau đối mặt với kẻ bắt cóc, sắp hôn nhau trong nháy mắt, mãi cho đến sau khi tốt nghiệp mới gặp lại. tâm sự tại quán cafe, giả làm bạn trai.

Trong lúc đó tự nhiên Dương Minh cảm thấy mình rất có thiên phú sáng tác, chắc là do thường xuyên xem mấy tiểu thuyết của một người tên là Ngư Nhân Nhị Đại cho nên trình độ viết văn ngày càng tăng cao.

Được" bà" độ cho nên Dương Minh viết rất lưu loát, sau khi viết xong, cẩn thận kiểm trai lại, sau đó mới khép lại. Đương nhiên là còn giữ những chổ trống, để cho Triệu Oánh bổ sung.

Dương Minh dọn dẹp đồ đạc trên bàn, chuẩn bị rời phòng, người trong phòng phần lớn rất chuyên tâm, nên chẳng ai để ý đến chuyện Dương Minh đến rồi lại đi, thậm chí ngay cả nhìn hắn một cái cũng không có.

Ra khỏi phòng, Dương Minh nhìn trái nhìn phải, không biết đi đâu, tùy tiện dạo chơi vòng quanh trường học, đi qua vài dãy phòng, Dương Minh bỗng nhiên nhớ ra, không biết Tiếu Tình có trong phòng học không?

Vì thế đi đến văn phòng của Tiếu Tình, đến trước cửa, đứng lại gõ cửa, bên trong quả nhiên truyền ra giọng nói của Tiếu Tình: "Mời vào"

Trong lòng Dương Minh vui vẻ, xem ra chuyến này đi không uổng công, đẩy cửa vào, lại thấy Tiếu Tình đang ngồi đối diện cái máy tính.

"Chị Tiếu!" Dương Minh tùy tay đóng cửa lại, sau đó bước nhanh về hướng Tiếu Tình.

Tiếu Tình vốn tưởng rằng là chủ nhiệm nào đó, nhưng không ngờ lại là Dương Minh, nhất thời sửng sốt, xoay đầu lại nói: "Dương Minh, sao em lại đến đây? Bây giờ còn chưa khai giảng mà?"

"Đúng vậy, tại em rãnh rỗi quá cho nên vào trường chào hỏi bạn học. Mà nàng ta vẫn còn chưa tan học, vì thế em đi chổ của chị. Muốn xem thử coi chị có đi làm không" Dương Minh đi đến phia sau Tiếu TÌnh, ôm lấy nàng, khẽ nói.

Cả người Tiếu Tình run lên, dù sao đây là phòng làm việc chứ không phải là ở nhà, mỗi lần cùng Dương Minh thân thiết trong này, luôn làm cho nàng có một cảm giác khác thường, vừa khẩn trương như cực kì kích thích. Chẳng qua, cái cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, làm cho người ta bị nghiện.

"Mau buông ra, lát nữa có người vào thì sao?" Tiếu Tình uốn éo thân mình, sẳng giọng nói.

Dương Minh nghe xong, cũng không thèm để ý, cười nói: "Em đã khóa cửa rồi"

"Em đó, thật không đứng đắn gì hết, lỡ như cha nuôi phát hiện ra thì sao. còn không phải tức chết à?" Tiếu Tình bất đắc dĩ nói, quan hệ của nàng và Dương Minh, vĩnh viễn là nổi đau trong lòng của nàng, không thể nào công khai được, cả đời này chỉ có thể lén lút.

Tuy rằng quen với Dương Minh trước, nhưng tựa hồ lại không bằng được cả Tôn Khiết, bởi vì ít nhất Tôn Khiết có thể quang minh chính đại ở cùng một chổ với Dương Minh.

"Cũng đâu phải là chị em ruột đâu, sợ cái gì?" Dương Minh không để ý nói: "Tại chị nghĩ quá nhiều rồi đấy, những chuyện để suy nghĩ trên đời này còn rất nhiều mà"

"Mặc dù không phải là chị em ruột, nhưng chị vẫn rất sợ hãi ánh mắt khác thường của người ta." Tiếu Tình thở dài.

Dương Minh gật đầu, hắn hiểu, hắn cũng biết quá khứ của Tiếu Tình, ngay trước ngày kết hôn mà lại bị thằng khốn nạn đó từ hôn, nếu đổi lại là một người không có tâm lý vững vàng, sợ là đã chấn động đến mức tự sát rồi.

Còn mình, trên danh nghĩa là em trai của nàng, nhưng lại abc với nàng, người ngoài nhất định sẽ nói những lời khó nghe, Dương Minh không quan tâm, nhưng Tiếu Tình thì sao? Dương Minh không thể không suy nghĩ vì nàng được.

"Em biết, chị yên tâm, em sẽ cẩn thận" Dương Minh nói: "Chị Tiếu Tình, cha nuôi mẹ nuôi gần đây thế nào?"

Gần đây Dương Minh có rất nhiều chuyện, chỉ có một lần duy nhất đến nhà Lưu Duy Sơn chơi từ đầu năm đến giờ ra, thì gần cả tháng trôi qua rồi mà vẫn chưa đến thăm lần nữa.

"Thân thể của cha mẹ cũng tốt. nhưng mà, gần đến sinh nhật của Lưu Thiên Kỳ rồi, tâm tình của bọn họ lại có chút không tốt!" Tiếu Tình thở dài.

"Lưu Thiên Kỳ?" Dương Minh sửng sốt, trong chốc lát chợt nhớ ra, hình như đã nghe cha nuôi nói, đây chính là con trai của cha nuôi, nhất thời trầm mặc nói: "Đúng rồi, chị Tiếu Tình, chị nói cho em nghe với, chuyện của Lưu Thiên Kỳ rốt cục là thế nào? Em cảm thấy cha nuôi và mẹ nuôi rất kiêng kỵ đề tài này, cho nên em không dám hỏi"

"Lưu Thiên Kỳ đại ca chị cũng có biết, cũng từng tốt nghiệp tại đại học Tùng Giang chúng ta, nhưng khác với cha nuôi, Lưu Thiên Kỳ có niềm đam mê đối với sinh vật, hơn nữa, dù tuổi còn trẻ nhưng đang có danh tiếng trong giới sinh vật rồi. Bài luận văn về vi khuẩn của Lưu Thiên Kỳ còn đạt giải thưởng lớn trên quốc tế, có thể nói là một ngôi sao sáng trong giới sinh vật khoa học của quốc gia chúng ta!" Tiếu Tình nói: "Mà vị hôn thê của anh ấy, cũng là trợ lý của anh ấy, cũng có danh tiếng rất lớn trong giới sinh vật học. Hai vợ chồng tuổi còn trẻ mà đã những thành tựu vượt qua cả cha nuôi. Chỉ tiếc là, trước khi kết hôn, cả hai đều đột nhiên mất tích."

"Mất tích thần bí!" Dương Minh nhất thời khó hiểu, tại sao giống như trong phim quá vậy? Con người có thể đột nhiên mất tích? Dương Minh kì quái hỏi: "Vậy có báo cảnh sát không? Sau đó không có tin tức gì sao?"

"Báo cảnh sát, một nhà khoa học nổi tiếng như vậy bị mất tích, cảnh sát cũng chịu áp lực rất lớn" Tiếu Tình lắc đầu nói: "Nhưng mà, lúc ấy đã dùng rất nhiều cảnh lực cũng không tìm được tung tích của Lưu Thiên Kỳ, người này giống như là biến mất khỏi trái đất được. Lúc mới đầu, mọi người còn tưởng rằng là bắt cóc tống tiền, nhưng mà không có nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, sau đó mới ý thức được là sự tình không bình thường, thậm chí là ngay cả một số ngành nghề đặc biệt của quốc gia cũng vào cuộc điều tra, thậm chí còn hoài nghi Lưu Thiên Kỳ bị các thế lực đối địch bắt cóc, nhưng mà đều không có kết quả"

"Là như vậy." Đây là lần đầu tiên Dương Minh nghe đầy đủ câu chuyện này, không ngờ con trai của cha nuôi lại lợi hại như vậy, mà tự nhiên mất tích ly kì như thế, cha nuôi có kiên cường nhất thì cũng sẽ phải có lúc thương tâm!

"Đúng vậy, cho nên mấy năm nay, chị không dám nhắc đến chuyện này trước mặt cha mẹ, hy vọng cha nuôi có thể quên chuyện cũ không thoải mái này, nhưng mà loại chuyện này, nói quên là có thể quên sao?" Tiếu Tình nói: "Mỗi năm cứ đến sinh nhật của Lưu Thiên Kỳ đại ca, cha nuôi sẽ lại đến cục cảnh sát để hỏi, nhìn xem có đầu mối gì không, tuy rằng ông cũng biết trên cơ bản là không có hy vọng, nếu có tin tức, cảnh sát nhất định sẽ thông báo cho ông, nhưng cha nuôi vẫn."

Dương Minh gật đầu, mất đi người thân, tâm tình này người bình thường khó có thể hiểu được: "Hy vọng Lưu đại ca có thể sớm trở về"

"Được rồi, không nói mấy cái này nữa, về sau trước mặt cha mẹ cố gắng đừng nhắc đến, để tránh cho cha mẹ thương tâm" Tiếu Tình dặn.

"Em biết rồi" Dương Minh nói: "Em đâu phải đồ ngốc đâu"

"Có thời gian thì đến chổ cha nuôi nhiều lên, cha đến tuổi già nhận được em làm con nuôi, cũng có thể coi như là một an ủi lớn" Tiếu Tình nói: "Được rồi, sắp đến giờ rồi, hôm nay chị còn phải gặp mặt với nghiên cứu sinh mới, chị phải đi thôi, em không phải đợi bạn học của em sao? Em cứ ở trong văn phòng của chị cũng được, lúc đi nhớ đóng cửa lại là được!"

"Được rồi, chị đi đi" Dương Minh gật đầu, nếu Triệu Oánh nhận được tin tức thì sẽ gửi tin trả lời hoặc gọi điện cho mình, bây giờ còn chưa có tin, chứng minh là nàng chưa tan học.

Tiếu Tình dọn dẹp đồ trên bàn, sau đó một cái áo trong tủ ra mặc vào, ra ngoài. Lúc thay đồ cũng không để ý nhiều đến Dương Minh, dù sao giữa hai người cũng đã có những quan hệ có thể nói rất là thân mật rồi.

Từ cái ngày Tiếu Tình cùng Tôn Khiết và Dương Minh làm cái chuyện hồ nháo kia xong, cũng không nhắc lại nữa, nếu nàng đã không muốn nói, thì Dương Minh đương nhiên sẽ không nói, Dương Minh cảm thấy rằng, Tiếu Tình không nói, chính là đã chấp nhận, nói ra sợ không được tốt đẹp.

Tiếu Tình đi ra khỏi văn phòng, Dương Minh liền ngồi lên vị trí của Tiếu Tình, bật máy tính lên, mở yahoo ra, thấy có một cái nick và mật mã vẫn còn nguyên.

Dương Minh nhất thời tò mò, cái này không phải là yahoo của Tiếu Tình chứ? Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu login vào, xem trong list của Tiếu Tình có ai online không. Đây không phải là Dương Minh nghi ngờ Tiếu Tình, mà chỉ là do Dương Minh tò mò mà thôi.

Sau khi login vào, nhìn thoáng qua thanh trạng thái, là đang online, Dương Minh liền nhanh tắt để invisible, nếu có người muốn nói chuyện với mình, thì mình không thể trả lời được.

Nhưng mà, Dương Minh vẫn chậm tay rồi, máy tính truyền đến âm thanh nhắc nhở.

Dương Minh không còn cách nào, đành phải nói chuyện thôi, người nói là nữ, có nickname là" Tiểu Khiết"

"Cô nàng chết bầm này, không phải đi làm rồi sao, tại sao còn mở yahoo?" Tiểu Khiết nói.

Tiểu Khiết? Dương Minh sửng sốt, lại nhìn ngữ khí nói chuyện của nàng đối với Tiếu Tình, không phải là hồ ly tinh Tôn Khiết chư? Nhớ đến bộ ngực của Tôn Khiết, Dương Minh không tự chủ cười dâm, mở tư liệu của nàng lên.

Trong tư liệu rất là bình thường, chẳng có gì đặc biệt, nhưng mà Dương Minh đã phát hiện ra sơ hơ! Email của Tiểu Khiết là chữ Sunjie!

Haha, quả nhiên là Tôn Khiết! Sau khi xác định thân phận của nàng xong, Dương Minh quyết định chọc nàng một chút, vì thế bắt chước cách nói chuyện của Tiếu Tình, soạn một cái tin: "Mới vừa xử lý xong công việc, mệt chết đi được, tùy tiện lên coi thử, còn em, một tổng giám đốc, lại có thời gian lên mạng nói chuyện phiếm? Chị vừa lên đã bật invi liền mà vẫn bị em bắt được"

Sau khi soạn ra những lời này, Dương Minh khẩn trương nhìn màn hình máy tính, chờ Tôn Khiết trả lời. Vì muốn xác định thân phận của đối phương, cho nên Dương Minh đã thử thêm một lần nữa.