Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 914: Tranh cãi với bạn gái




"Hả" Lý di giật mình, dù sao xã hội hiện nay muốn tìm một công việc ổn định đúng là không dễ dàng gì. Xem ý của Dương Minh là muốn thuê chị lâu dài: "Vậy tốt quá, tôi cũng nên dọn đồ cho mọi người"

Dương Minh gật đầu đồng ý.

"Em thấy thế nào?" Dương Minh cười cười đi đến bên cạnh Chu Giai Giai.

Chu Giai Giai có chút lúng túng, dù sao nàng đã thành bạn gái của Dương Minh, nhưng ngay cả nàng cũng không biết tại sao lại như vậy. Vì thế nàng khẽ gật đầu: "Tốt ạ"

"anh đã làm xong thủ tục ra viện, bây giờ chúng ta về thôi. Ở bệnh viện không bao giờ tốt bắng ở nhà mà" Dương Minh nói.

"Vâng" Chu Giai Giai gật đầu đỏ mặt nghe theo sắp xếp của Dương Minh.

"Mộng Nghiên, em giúp Giai Giai mặc quần áo đi" Dương Minh nhìn thoáng qua bộ đồ bệnh nhân của Chu Giai Giai rồi nói.

"Không cần, em tự làm" Chu Giai Giai lắc đầu có chút xấu hổ nói: "Em mới tỉnh lại tuy khá đâu đầu nhưng việc này vẫn làm được"

"Để chị giúp em" Trần Mộng Nghiên nói xong liền bắt đầu giúp Chu Giai Giai: "Ồ, Giai Giai, áo khoác của em đâu? "

Chu Giai Giai mặc áo lông giữ ấm ở bên trong, bên ngoài mặc áo bệnh nhân nên chỉ cần cởi ra là mặc đồ được. Nhưng Trần Mộng Nghiên tìm một lát vẫn không thấy áo khoác của Chu Giai Giai.

"Hả, Trần tiểu thư, Chu tiểu thư không có áo khoác" Lý di vội vàng nói: "Áo của Chu tiểu thư bị dính máu nên vứt đi rồi, sau này ở trong bệnh viện nên không mua"

"Anh đi mua" Dương Minh nhìn đồng hồ thấy khá muộn nhưng chắc vẫn còn cửa hàng mở.

"Được, bọn em ở bệnh viện chờ anh" Mộng Nghiên nói: "Em và Giai Giai ở đây"

"Đúng, Giai Giai, mẹ em bảo em gọi điện cho bà" Dương Minh nghĩ ra lời dặn của Chu mẫu.

"A" Chu Giai Giai giật mình nhớ ra sau khi mình tỉnh lại chưa gọi cho mẹ. Vừa nãy bị Trần Mộng Nghiên làm cho đầu óc mơ hồ nên quên mất chuyện này. Bây giờ nghe Dương Minh nói vậy nàng mới nhớ: "Vâng, em lập tức sẽ gọi"

Chu Giai Giai thấy Dương Minh đúng là có chút xấu hổ. Ai bảo Trần Mộng Nghiên nói nàng cũng ở chung nhà với Dương Minh.

Sống chung trước khi kết hôn thì Chu Giai Giai không thấy có gì không được. Nhưng Chu Giai Giai không rõ mình to gan từ lúc nào, ba người cùng sống chung một nhà.

Hơn nữa Trần Mộng Nghiên không ngờ đồng ý để nàng ở cùng? Đây là điều mà Chu Giai Giai không thể tin. Cho nên Chu Giai Giai lúc này cho rằng mình đúng là mất trí nhớ.

Dương Minh nói xong liền chạy xe đến khu buôn bán. Bách hóa Tín Hoàng chắc vẫn chưa đóng cửa.

Quả nhiên là như vậy, nơi này vẫn sáng đèn và nhiều người đến mua hàng. Dương Minh dừng xe vào bãi rồi chạy nhanh lên lầu.

Dương Minh không phải đến đây chơi, Chu Giai Giai và Trần Mộng Nghiên đang đợi trong bệnh viện. Hắn liền chạy đến cửa hàng thời trang nữ.

Bởi vì mặc tạm thời nên Dương Minh không cần chọn quá cẩn thận, quan trọng là đủ ấm.

Dương Minh quyết định mua áo lông nên chạy về phía đó.

"Ồ?" Dương Minh ngẩn ra một chút vì thấy người quen.

Lúc này Vương Tiếu Yên cũng thấy có người nhìn mình. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy là Dương Minh. Chẳng qua khi nàng thấy hắn, mặt liền sa sầm lại.

Từ Macao về, Vương Tiếu Yên phát hiện trước cả nhà mình có một đống hoa hồng. vì mùa đông nên hoa hồng bị đóng băng và không tàn nên trông rất đẹp.

Hoa hồng rất đẹp nhưng Vương Tiếu Yên không có tâm trạng thưởng thức. Nàng nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết nhất định là do tên Dương Minh kia đưa tới.

Vương Tiếu Yên bị trêu đến tức chết. nàng không biết Dương Minh này uống nhầm thuốc gì mà suốt ngày tặng hoa cho nàng, thật sự là tên quá háo sắc. Cho nên bây giờ thấy Dương Minh ở siêu thị tự nhiên nàng rất khó chịu.

"Vương tiểu thư, thật trùng hợp." Dương Minh nói xong mới nghĩ ra đây là Tùng Giang, hắn cũng đã khôi phục bộ mặt thật nên Vương Tiếu Yên căn bản không nhận ra hắn.

Vương Tiếu Yên nghe thấy Dương Minh gọi mình là" Vương tiểu thư" liền có chút tức giận, nàng còn tưởng rằng Dương Minh cố ý giở trò nên lạnh lùng nói: "Tôi không thấy trùng hợp gì cả"

Dương Minh cảm thấy thái độ của cô nàng này có chút không đúng? Không phải do hắn lúc sửa nhà đã quấy rầy cô ta nghỉ ngơi đó chứ? Sao giống như hắn nợ cô ta rất nhiều tiền thế?

"Lần trước lúc sửa nhà tôi đã xin lỗi mà. Sau này chúng ta là hàng xóm, cô đừng tức giận có được không?" Dương Minh rất chân thành mà nói. Sau khi biết thân phận của Vương Tiếu Yên, Dương Minh vô thức muốn đến gần cô ta. Dù sao rất có thể có quan hệ với tổ chức sát thủ kia, Dương Minh muốn biết rõ chân tướng nên phải ra tay từ Vương Tiếu Yên.

"Hàng xóm? Tôi hy vọng ngày mai anh chuyển đi và đừng làm phiền tôi nữa" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh rồi tức giận nói. Vương Tiếu Yên nghe hắn nhắc đến chuyện sửa nhà mà không nói gì đến việc tặng hoa cho mình, nàng càng cảm thấy tên Dương Minh này quá đáng. Thật buồn thay cho Triệu Oánh, sao lại thích một tên đáng ghét như vậy? DỐi trá, vô sỉ.

Nếu không phải Vương Tiếu Yên sợ lộ thân phận và làm cho Triệu Oánh đau lòng thì đã sớm ra tay giết Dương Minh rồi. Chẳng qua nàng nếu biết Dương Minh là người mình đã gặp ở Macao thì ai xử lý ai cũng không biết.

"Sao cô hẹp hòi vậy?" Dương Minh đúng là có chút bất đắc dĩ. Người ta đều nói phụ nữ hẹp hòi, nhưng Vương Tiếu Yên này đúng là hơi quá.

"Hẹp hòi?" Hừ" Vương Tiếu Yên hừ một tiếng rồi nói: "Chuyện do chính anh làm mà không rõ sao?"

"
Tôi làm gì chứ?" Dương Minh dở khóc dở cười mà nói: "Nếu không như vậy, quần áo cô mua hôm nay, tôi trả tiền"

"
Tôi cần anh mua cho ư? Anh mau đi đi, tôi không muốn thấy mặt anh" Nghe Dương Minh nói như vậy, Vương Tiếu Yên càng khó chịu. Tên Dương Minh này làm gì chứ? Muốn lấy lòng mình nên mua quần áo cho mình, hơn nữa còn lấy cớ nữa chứ? Vương Tiếu Yên đúng là chưa thấy ai vô sỉ như tên Dương Minh này.

Vương Tiếu Yên hai ngày nay khá khó chịu về chuyện ở Macao. Hôm nay nàng đi siêu thị để thả lỏng mình một chút nhưng không ngờ lại gặp phải Dương Minh.

Giọng Vương Tiếu Yên khá lớn nên làm nhiều người chú ý về bên này. Điều này làm cho Dương Minh có chút xấu hổ giống như mình ăn hiếp Vương Tiếu Yên vậy.

Lúc này bảo vệ siêu thị cũng chú ý đến chuyện bên này nên đi tới hỏi: "
Thưa cô, có chuyện gì vậy? Có cần giúp gì không?"

Bảo vệ thấy Vương Tiếu Yên tức giận như vậy nên nghĩ nàng bị quấy rối.

Vương Tiếu Yên vừa định nói chuyện thì nghe Dương Minh nói: "
Không có gì, tôi và bạn gái của mình tranh cãi mấu câu. Cô ấy muốn mua quần áo, tôi không muốn nên cô ấy giận"

"Hả" Vương Tiếu Yên trợn mắt há mồm tức giận nhìn chằm chằm Dương Minh. Người này quá vô sỉ? Ai là bây giờ của hắn? Hơn nữa hắn có ý gì chứ, cái gì mà mình muốn mua đồ, hắn không cho mua nên mình giận? mình là người như vậy sao? Hình như mình là loại con gái không biết lý lẽ vậy.

"Ồ" bảo vệ ra vẻ hiểu mà gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Điều này càng làm cho Vương Tiếu Yên tức giận.

Dương Minh lúc ở Macao đã đóng giả làm người yêu với Vương Tiếu Yên nên hắn thấy không có gì không được.

Vương Tiếu Yên như quả bóng sắp nổ, chẳng qua nghĩ bây giờ đang ở siêu thị nên phải nhịn. nàng đang nghĩ nên trả thù tên Dương Minh này như thế nào.

Người này thật quá đáng, Vương Tiếu Yên nghĩ lần này phải làm cho Dương Minh thật sợ để đừng gây phiền phức cho mình nữa.

Dương Minh không thèm để ý tiện tay lấy một chiếc áo lông màu hồng nhạt, sau đó hắn thấy Vương Tiếu Yên đã chọn đồ xong và cầm trên tay: "
Đi, chúng ta đi thanh toán"

Vương Tiếu Yên nhìn thoáng qua áo lông trong tay Dương Minh, có chút không hài lòng mà nói: "
Anh cầm quần áo gì thế, tôi không thèm"

Cũng khó trách Vương Tiếu Yên lại nghĩ như vậy. Dương Minh đến siêu thị có một mình, bên cạnh không có cô gái nào. Cho nên Dương Minh là đàn ông mà cầm đồ phụ nữ, Vương Tiếu Yên vô thức cho rằng Dương Minh mua cho mình.

"
Ai mua cho cô?" Dương Minh có chút sửng sốt rồi nói: "Tôi mua cho người khác mà"

"
Hả?" Vương Tiếu Yên xấu hổ đến đỏ mặt. Trong lòng nàng đang chửi Dương Minh một trận, thằng này được đó. Cứ chờ xem bà xử Ngụy Tiến.

Phụ nữ đôi khi kỳ quái như vậy. Anh mua cho cô ta, cô ta không thèm, không mua cũng không được. Dương Minh thấy Vương Tiếu Yên tức như vậy nên bất đắc dĩ nói: "
Hay là tôi cũng mua một chiếc cho cô?"

"
Mua cái đầu anh" Vương Tiếu Yên tức tối nói.

Dương Minh lắc đầu, mua đầu mình ư? Không được, không có chỗ bán mà. Hắn bỏ chiếc áo lên quầy thu ngân rồi chỉ vào chiếc áo trên tay Vương Tiếu Yên: "
Tổng cộng bao nhiêu tiền?"