Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 907: Ông nói tôi có dị năng?




Dù sao, thông qua những tư liệu cùng các đoạn phim này thì đủ để chứng minh rằng trên người của Dương Minh khẳng định có năng lực đặc thù nào đó, nhưng mà cũng không rõ ràng cho lắm. Chẳng qua, trong tình huống như vậy, trừ may mắn ra thì biết trước cũng có khả năng tương đối cao.

Đã từ rất lâu, may mắn luôn là một đề tài quan trọng trong các chuyên mục nghiên cứu của cục điều tra thần bí.

Người xưa từng nói rằng: Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nói cách khác, một người cho dù có cố gắng nhiều nhưng chưa chắc đã thành công, mấu chốt của thành công chính là ý trời, cũng chính là may mắn của chúng ta.

Trên thực tế, quả thật là như vậy, không phải người nào có cố gắng cũng đều thành công, muốn thành công cũng cần phải có một chút may mắn.

Cho đến nay, may mắn luôn là một thứ huyền ảo, tuy rằng cảm thấy rất ảo, nhưng không thể không thừa nhận, bởi vì có những người phải gọi là cực kì may mắn!

Ví dụ đơn giản, có người mua vé số cả đời nhưng không trúng, lại có người mua một lần liền trúng, sau đó mua tiếp lại trúng, lần thứ ba cũng trúng.

Loại trừ khả năng gian lận ra, vậy chỉ có thể dùng may mắn để giải thích, bởi vì cái vấn đề này đã không phù hợp với xác suất học.

Mà cục điều tra thần bí luôn coi trọng những năng lực đặc biệt, loại năng lực này rất thần bí, nhưng lại vô cùng thực dụng! Đương nhiên, dù biết rằng phạm vị điều tra về dị năng rất rộng, lợi hại nhất phải nói đến người có thể nhìn thấy trước tương lai, những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Nhưng mà, cho đến bây giờ cục điều tra vẫn chưa gặp qua người nào có loại năng lực này. Nhưng mà cùng loại thì đã có tiếp xúc mấy người. Nhưng mà những người này không thể xác định được tương lai, chỉ có thể đưa ra những phán đoán mơ hồ mà thôi.

Ví dụ như thắng thua của một ván bài, hay sự thành bại của cuộc đàm phán, thậm chí là những sự vật nho nhỏ cũng có thể đưa ra phán đoán được. Chẳng qua, Hạ Băng Bạc đã nhầm rồi, năng lực này không phải nằm trên người của Dương Minh, mà là của Lam Lăng.

Còn một loại nữa, và cũng là một trong những loại năng lực có giá trị nhất, loại năng lực này căn bản không thể giải thích được, mà Hạ Băng Bạc cũng chưa từng gặp qua loại người này, cho nên chỉ có thể đoán là có người như vậy tồn tại.

Những loại năng lực như trên người của cục điều tra vẫn chưa tiếp xúc qua lần nào, nhưng mà, những loại tương tự thật ra thì có mấy lần, ví dụ như mắt âm dương, nói cách khác chính là người có thể nhìn thấy ma quỷ u linh. Còn có một loại khác là mắt nhìn xa, có thể nhìn thấy một thứ ở rất rất xa, và cũng có người có năng lực nhìn trong bóng đêm, còn mạnh hơn cả cú mèo nữa.

Nhưng hai loại trên căn bản là không có tác dụng lớn, nhìn xa thì có thể dùng ống nhòm, mà nhìn ban đêm thì có thể dùng dụng cụ có tia hồng ngoại để nhìn cũng được.

Nếu năng lực của Dương Minh là loại thứ nhất, vậy thì Hạ Băng Bạc cũng đành phải tiếc hận, bởi vì may mắn là thứ không thể nắm bắt được, cho dù biết may mắn của Dương Minh cực cao, nhưng như vậy cũng không có trợ giúp gì cho cục điều tra cả. Chẳng qua, Hạ Băng Bạc cũng hiểu được, khả năng này rất nhỏ. May mán cao, thì cùng lắm là thắng nhiều trong một canh bạc mà thôi, căn bản là không biết được đồ trong hành lý của người khác được, càng không thể trực tiếp đoán được lá bài là con gì.

Sau khi so sánh, loại thứ ba là có khả năng nhất, điều này làm cho cục trưởng của cục điều tra sự kiện thần bí rất hưng phấn. Nếu như Dương Minh có năng lực này, nhưng vậy, nếu hắn chịu gia nhập cục điều tra, chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Sau khi họp hành xong, quyết định dù thế nào đi nữa cũng phải tiến hành tiếp xúc với Dương Minh, vả lại cũng nhận được sự yêu cầu hỗ trợ của cảnh sát Tùng Giang, đến để điều tra chuyên án ma quái giao thông.

Thật ra, cũng là do Hạ Tuyết cả đấy, cô nàng này thật sự không chịu được áp lực, cho nên đem cái chuyện nhìn thấy bức tường ma cùng với Dương Minh kể ra, đề nghị với Trần Phi rằng mời người của cục điều tra sự kiện thần bí hỗ trợ. Bởi vì tình hình trước mắt đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.

Hơn nữa, anh trai của nàng là người của cục điều tra này, cho nên chuyện này để cho Hạ Tuyết liên hệ càng thêm thích hợp. Quả nhiên, khi Hạ Băng Bạc nghe em gái nói về sự kiện bức tường ma, rồi tai nạn giao thông làm chết người, không nói nhiều lời, lập tức chạy đến Tùng Giang.

Sau khi nghe được lời kể của Hạ Tuyết, Hạ Băng Bạc càng thêm quyết tâm phải tiếp xúc với Dương Minh. Tình huống lúc đó cũng với những vụ án gần đây Hạ Tuyết đều tự mình kể cho Hạ Băng Bạc nghe. Lúc ấy Hạ Tuyết kể rằng, người ngồi cùng xe bởi vì có trí nhớ tốt, nhớ rõ con đường này nên mới có thể tránh khỏi tai nạn, lúc ấy Hạ Băng Bạc liền kì quái, sao có người tự tin như vậy chứ? Chẳng qua ông ta cũng không nghĩ nhiều.

Hạ Băng Bạc đồng ý đến Tùng Giang giúp đỡ Hạ Tuyết xử lý việc này, chẳng qua, sau khi trò chuyện xong, Hạ Băng Bạc làm bộ lơ đãng hỏi rằng: "Em gái, em có một người bạn tên là Dương Minh?"

"A. ừ, đúng vậy, sao anh biết?" Hạ Tuyết chột dạ, không biết gì sao, nghe anh nhắc đến tên Dương Minh, làm cho Hạ Tuyết tự nhiên khẩn trương lên.

Hạ Tuyết rất rõ năng lực của anh mình, có thể nói là nắm bắt tin tức còn nhanh và chính xác hơn bên phía cảnh sát, chẳng lẽ anh hoài nghi quan hệ của mình với Dương Minh?

Hạ Tuyết còn đang suy nghĩ miên man thì nghe Hạ Băng Bạc phán rằng: "Ừ, Dương Minh, con người này không đơn giản, anh muốn mời hắn gia nhập cục điều tra"

Hạ Tuyết cũng là một cảnh sát, cho nên Hạ Băng Bạc cũng không giấu diếm, hơn nữa trước đó Hạ Băng Bạc cũng đã điều trra qua, Dương Minh và Hạ Tuyết có quan hệ không tồi.

"A?" Hạ Tuyết nghe xong cũng sửng sốt: "Hắn? Gia nhập cục của anh?"

"Đúng vậy, chẳng qua tình huống phải chờ gặp mặt mới biết, nhưng chuyện này em đừng nói với người khác" Hạ Băng Bạc dặn dò: "Đúng rồi, lúc em tiếp xúc với Dương Minh, có biết hắn có chổ đặc biệt gì không?"

Chổ đặc biệt? Hạ Tuyết thầm nghĩ, con người của Dương Minh, trừ cái vẻ thiếu đứng đắn bề ngoài ra, hình như không có gì đặc biệt? Nhưng mà, nếu anh đã hỏi như vậy, nàng biết chắc rằng có chuyện rất quan trọng, cho nên cẩn thận đáp: "Thân thủ của Dương Minh đặc biệt chính xác, ngay cả em cũng không phải đối thủ của hắn. còn nữa, đúng rồi, người ngồi xe với em hôm qua, chính là hắn"

"Cái gì?" Lần này đến phiên Hạ Băng Bạc ngây người, người ngồi lái xe với Hạ Tuyết là Dương Minh? Hạ Băng Bạc nhớ lại chuyện mà Hạ Tuyết kể, tự nhiên, một suy nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu của Hạ Băng Bạc.

Giả thuyết này chính là, Dương Minh không phải vì có trí nhớ tốt mới có hành động như vậy, mà bởi vì hắn có dị năng! Nhờ có dị năng cho nên mới khám phá ra bức tường ma đó!

Nghĩ đến đây, Hạ Băng Bạc liền hưng phấn lên, dặn dò Hạ Tuyết vài câu, kêu nàng không cần phải lo chuyện ma quái giao thông ấy, chờ mình đến Tùng Giang rồi nói.

Có được một đầu mối quan trọng như vậy, Hạ Băng Bạc liền nhanh chóng báo cáo với cục trưởng, mà cục trưởng cũng quyết định cực nhanh, ra lệnh cho Hạ Băng Bạc lập tức đến Tùng Giang giải quyết chuyên án ma quái giao thông, hơn nữa còn tiến hành tiếp xúc với Dương Minh. Nếu Dương Minh thật sự có năng lực đó, vậy thì không cần biết tốn bao nhiêu, cũng phải mời Dương Minh gia nhập cục điều tra.

Trong phòng sách của Trần Phi, Hạ Băng Bạc lấy chứng minh của mình ra, đặt trước mặt Dương Minh: "Đây là vật xác nhận của tôi, cậu có thể kiểm tra, bây giờ tôi đã công bằng với cậu cậu cũng nên thành thật với tôi chứ?"

"Được rồi" Dương Minh cầm lấy chứng minh của Hạ Băng Bạc, nhưng trong lòng lại cười lạnh, chỉ bằng một tờ giấy này mà nói là công bằng? Để cho tôi thành thật với ông? Ông cho rằng tôi là thằng ngu hay con nít ba tuổi hả?

Cầm lấy chứng minh của Hạ Băng Bạc lên, cái này có hai tờ, một là chứng nhận của cục điều tra sự kiện thần bí, còn tờ còn lại làm cho Dương Minh kì quái: "Các ông là một phần của quân đội?"

"Theo biên chế là như vậy, nhưng chúng tôi có hai cơ cấu, không trực tiếp quan hệ với thương hạ cấp, chúng tôi chỉ làm việc với lãnh đạo" Hạ Băng Bạc giải thích: "Chỉ là có những chổ không biết cơ cấu của chúng tôi, cho nên để tiện phá án, chúng tôi còn có một thân phận bên ngoài"

Làm việc với lãnh đạo? Trong lòng Dương Minh rùng mình, xem ra cái cơ cấu này quả thật rất lợi hại! Chẳng qua, cái này không đủ dọa ngã Dương Minh, Dương Minh không tin rằng Hạ Băng Bạc sẽ làm gì được hắn, nếu thật sự muốn Dương Minh, thì phỏng chừng với quyền lực của mình, Hạ Băng Bạc có thể trực tiếp bắt Dương Minh đi thẩm vấn là tốt rồi, cũng không cần phải nói chuyện hòa bình như vậy.

Dương Minh gật đầu, sau đó ném trả cái chứng minh cho Hạ Băng Bạc, nói: "Được, tôi đã xem, tạm thời tin tưởng thân phận của ông, ông có gì muốn hỏi cứ hỏi đi"

Nhưng mà, không ngờ rằng sau khi Hạ Băng Bạc cầm lấy chứng minh, thì lại mỉm cười hỏi Dương Minh rằng: "Cái chứng minh này được không?"

"Có ý gì?" Dương Minh khó hiểu hỏi.

"Có muốn không?" Hạ Băng Bạc tiếp tục hỏi.

"Muốn? Muốn cái gì? Ông muốn đưa chứng minh của ông cho tôi?" Dương Minh nhíu mày, trong lòng liền đoán ra một cái gì đó, chẳng qua trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Tôi cầm chứng minh của ông để làm gì?"

"Dương Minh, tôi không tin là cậu không hiểu những gì tôi đang nói" Hạ Băng Bạc không trả lời, mà lắc đầu nói: "Nếu tôi đoán không sai, thì cậu chính là một dị năng giả?"

"Dị năng?" Dương Minh làm ra vẻ không biết gì cả, khi Hạ Băng Bạc nói toạc ra, hắn cũng không lộ bất kì một cảm xúc gì trên mặt: "Có ý gì? Ông nói tôi là dị năng giả? Superman? Xmen? Mèo máy Đô Rê Mon?"