Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 898: Xung đột bắt đầu




Trần Mộng Nghiên vừa mới vào học thì Trâu Nhược Quang đã đến theo đuổi, nhưng mà Trâu Nhược Quang còn chưa theo đuổi thành công thì đã bị bạn trai của Trần Mộng Nghiên cản trở, tìm một lưu manh đánh mình, kí ức này của Trâu Nhược Quang vẫn còn mới mẻ.

Nhưng mà, khi đó hắn đang thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Trần Mộng Nghiên, cho nên không chú ý đến tướng mạo của Dương Minh, sau này cũng quên đi, dù sao cũng chỉ gặp có một lần.

Nhưng mà, bây giờ lần thứ hai nhìn thấy Trần Mộng Nghiên, Trâu Nhược Quang bỗng nhiên nghĩ đến Dương Minh có phải là người bạn trai xuất hiện khi đó bên cạnh Trần Mộng Nghiên hay không!

Hèn chi lúc ở Tĩnh sơn thấy Dương Minh quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà không ngờ lại như vậy! Sau khi nhớ ra chuyện này, Trâu Nhược Quang nhất thời vui mừng, bây giờ hắn đã nắm được nhược điểm một chân đạp hai thuyền của Dương Minh rồi, còn sợ không làm gì được hắn sao?

Tuy rằng hắn đánh không lại Dương Minh, nhưng có cơ hội đắc thắng trước mặt Triệu Oánh và Trần Mộng Nghiên cũng đủ rồi, hắn mà không có, thì người khác cũng đừng mong có. Bây giờ hắn muốn mượn cơ hội này để làm cho Dương Minh trở nên trắng tay!

Sắc mặt của Dương Minh hơi đổi, lạnh lùng nhìn Trâu Nhược Quang, vốn hôm nay hẳn chỉ muốn giải quyết một phiền phức mà thôi, nhưng không ngờ rằng lại có thêm một phiền phức khác muốn ăn đòn!

"Trần Mộng Nghiên! Em còn chưa biết hả?" Trâu Nhược Quang nói xong câu kia, cũng bắt đầu tuyên truyền: "Bạn trai của em là một tên hoa tâm, bên ngoài hắn còn có người khác, tên là Triệu Oánh! Em điều tra một chút sẽ biết, em bị hắn cắm sừng rồi, ha ha ha ha!"

Trần Mộng Nghiên biết chuyện của Triệu Oánh, cũng biết Dương Minh giả làm bạn trai của Triệu Oánh, cũng đã được nàng ngầm đồng ý, nhưng bây giờ nghe Trâu Nhược Quang nói như vậy, nàng không thể không để tâm.

Cái này không phải là không tin Dương Minh, mà thật sự là Trâu Nhược Quang nói đúng, Dương Minh rất hoa tâm, có mình còn chưa đủ, còn có Lâm Chỉ Vận và Lam Lăng, bây giờ lại có thêm một Tô Nhã.

Nhưng mà, nghi ngờ thì vẫn là nghi ngờ, thà rằng mình tin tưởng Dương Minh, cũng không tin tưởng Trâu Nhược Quang. Lần trước đã nghi oan cho Dương Minh và Triệu Oánh một lần rồi, lần này nói thế nào thì Trần Mộng Nghiên cũng không lỗ mãng như trước nữa!

Nhưng mà, khi Trâu Nhược Quang nói chuyện, quả thật là làm cho người ta thấy ghét, vì thế Trần Mộng Nghiên nhìn hắn một cái sau đó mặt vô cùng tự nhiên, nói: "Ồ, chuyện này tôi biết"

"Cái gì?" Trâu Nhược Quang nhất thời ngây người, giống như một bức tượng, đứng đơ ra nửa ngày không nhúc nhích được! Hắn thật sự là không thể tin được, vốn hắn còn muốn xem bên Dương Minh lục đục nội bộ, để hắn thừa dịp nước đục thả câu, cướp láy toàn bộ mới tốt! Nhưng mà Trần Mộng Nghiên tự nhiên nói với hắn rằng chuyện này nàng cũng biết!

Đương nhiên, Trần Mộng Nghiên chỉ nói là nói như vậy, không muốn tái diễn giống lần trước, hồ đồ làm ra những chuyện xấu hổ. Chờ mọi chuyện giải quyết xong, thì tự mình hỏi Dương Minh thì tốt hơn.

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, cũng sửng sốt, xem ra bình dấm chua nhỏ này đã thay đổi rất nhiều, không còn lỗ mãng giống như trước nữa.

Trong lòng Dương Minh âm thầm sảng khoái, Trâu Nhược Quang ơi là Trâu Nhược Quang, mày quá coi thường chỉ số thông minh của Trần Mộng Nghiên rồi sao? Từng có được một lần giáo huấn của Vương Chí Đào, tiểu Nghiên Nghiên nhà tao làm sao mà có thể tin tưởng loại đần độn như mày được, vậy thật sự rất dọa người đấy!

Nhưng mà, Trâu Nhược Quang tuy rằng kinh hãi, nhưng tựa hồ vẫn không tin, trợn to mắt nhìn Trần Mộng Nghiên: "Em thật sự biết?"

Dương Minh đã nhịn thằng ngu này lâu rồi, nếu không phải Trần Mộng Nghiên nói vậy, thì hắn đã tát cho thằng đần này một cái rồi, nhưng mà bây giờ xem ra thằng này vẫn còn lải nhải hoài, làm cho mình không thể nhịn được nữa, thế là liền giơ chân lên, đạp một cái làm cho Trâu Nhược Quang ngã chỏng vó.

Đừng thấy Trâu Nhược Quang tướng tá cao lớn, thật ra chỉ là một thằng chém gió mà thôi, chém gió thì chém gió, không ai cấm, nhưng mà chém thành bão thì sẽ không được chấp nhận!

"Em họ, hắn đánh anh, em thấy rồi đấy!" Trâu Nhược Quang chỉ vào Dương Minh kêu lên, kêu hắn đi đối phó Dương Minh thì hắn tuyệt đối không dám, nhưng có thể để cho Ngụy Tiến tìm người đối phó Dương Minh.

Sắc mặt của Ngụy Tiến âm trầm đáng sợ, vốn hắn cũng không muốn đụng đến Dương Minh, nhưng bây giờ Dương Minh đã ra mặt cho Lưu Đình và Lưu Bảo Cường, lại còn đánh anh họ của mình, Ngụy Tiến đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Dương Minh.

Dương Minh tuy rằng đã là vô đối tại Tùng Giang rồi, nhưng hắn không biết Ngụy Tiến đã gọi đến bao nhiêu người, lỡ như dùng chiến thuật dùng thịt đè người, cái đó tuy không có gì đáng sợ với mình, nhưng còn Trần Mộng Nghiên và Lưu Bảo Cường cùng Lưu Đình sẽ bị tai vạ gió bay!

Vì để bảo đảm an toàn cho Trần Mộng Nghiên, cho nên trong lúc Ngụy Tiến đang gọi điện thoại, Dương Minh cũng len lén bấm tin nhắn cho Bạo Tam Lập.

Điện thoại của Dương Minh đặt trong túi, căn bản là không cần lấy ra, có thể dùng dị năng để thao tác được, cho nên Dương Minh chỉ cần đưa tay vào túi, là có thể nhắn tin được rồi. Dương Minh không muốn chơi cái trò mạo hiểm gì cả, vì trong mắt hắn, an toàn của Trần Mộng Nghiên còn hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Một đứa đánh một đám, đối với Dương Minh thì đó không phải là việc khó gì, nhưng mà vừa đánh vừa phải bảo vệ người bên cạnh cho chu toàn, thì đây không phải là một chuyện dễ dàng! Đừng nói là Dương Minh, ngay cả Phương Thiên có ở đây cũng chưa chắc đã làm được!

Bây giờ vấn đề chỉ còn lại là xem người của ai đến trước mà thôi, nhưng mà Dương Minh đang rất lo lắng vì hiệu suất làm việc của Bạo Tam Lập, huống chi đây là chuyện của Dương Minh, hắn ta khẳng định là sẽ rất manh động.

"Dương Minh, mày đừng đắc ý, chờ người của tao đến, mày muốn khóc cũng không kịp" Ngụy Tiến đại khái đã nhìn ra thân thủ của Dương Minh không đơn giản, hắn cũng không muốn lấy cứng đối cứng với Dương Minh, tất cả chờ người của mình đến thì tốt hơn.

Dương Minh nghe Ngụy Tiến nói xong, lập tức cười cười, cái tiếng cười này, giống như là đang cười khinh bỉ người khác vậy.

"Mày. mày cười cái gì? Mày lập tức xong đời." Ngụy Tiến bị Dương Minh cười làm cho khó hiểu.

"Mày bị ngu hả?" Dương Minh cười xong mới nói: "Chờ người của mày đến? Tốt, vậy trong thời gian chờ người của mày đến, tao đập mày một trận trước!"

"Mày. mày đừng có làm loạn. nếu không một lát mày sẽ chết rất thảm!" Ngụy Tiến nhất thời hoảng sợ, giọng nói cũng thay đổi, hắn có chút hối hận, hối hận vì trước khi người của mình đến mà đã nói bậy, chọc cho Dương Minh nổi giận.

"Hắc hắc" Dương Minh cười cười, lộ ra khuôn mặt đầy sát khí: "Bây giờ tao không loạn thì một lát mày có tha cho tao không?"

Dương Minh nói xong những lời châm chọc này, làm cho Ngụy Tiến cúi đầu, đúng vậy, nếu Dương Minh không làm gì, mày sẽ bỏ qua cho hắn? Hiển nhiên là không thể rồi.

Dương Minh thấy Ngụy Tiến không nói lời nào, cười nhạt nói: "Cho nên, mày có thấy mày rất đần không? Bây giờ tao đang rất muốn nhìn xem một lát tao sẽ chết thảm như thế nào"

Ngụy Tiến biến sắc, uy lực của Dương Minh hắn đã chứng kiến, một người cao to như Trâu Nhược Quang mà còn bị đá bay đi năm sáu mét, nếu như đá lên người mình, kết quả không cần phỉa nghĩ: "Mày. mày."

"Mày cái gì mà mày?" Dương Minh trừng mắt: "Trong thời gian chờ đợi người của mày đến, tao đập mày trước vậy!"

Sổ dĩ Dương Minh giải quyết như vậy, cũng bởi vì hắn sợ một hồi tên này sẽ giở trò với Trần Mộng Nghiên hay Lưu Đình, cho nên, bây giờ Dương Minh cần phải lọa bỏ khả năng uy hiếp của kẻ địch ngay từ đầu.

Dương Minh giơ tay lên, tát thẳng vào khuôn mặt đầy sự kinh khủng của Ngụy Tiến, sau đó, dùng lực nắm đầu ném về hướng cửa phòng.

"Ầm" một tiếng, khuôn mặt của Ngụy Tiến đã đầy máu, cái lỗ mũi thì bằng luôn với cái trán, Ngụy Tiến hét lên một tiếng chói tai, sau đó ôm đầu lăn lộn.

Phỏng chừng là bị chấn thương não rồi, Dương Minh ra tay đã lưu tình lắm rồi, nếu không dùng toàn lực thì tên này không bể đầu chết ngay tại chổ thì cũng là người thực vật cả đời.

Trâu Nhược Quang thấy Dương Minh hung hãn như vậy, sợ đến nỗi lui vào trong góc tường, mà đũng quần đã ướt hết một góc, còn chảy xuống cả sàn nhà, hiển nhiên là không thể khống chế được,

Lưu Bảo Cường ngạc nhiên nhìn Dương Minh, không ngờ Dương đại thiếu gia lại bạo lực như vậy, nói mấy câu đã làm cho Ngụy Tiến đầu rơi máu chảy, lăn lộn trên mặt đất không ngừng, miệng thì không ngừng rên rỉ.

"Kêu to nhức đầu quá!" Dương Minh đá một cái thật mạnh vào Ngụy Tiến, quả nhiên, hắn ta không còn rên rỉ nữa, trực tiếp chết ngất đi.

"Chúng ta đi!" Dương Minh cũng chẳng thèm để ý đến Trâu Nhược Quang đang sợ hãi tè ra quần kia, sau đó quay lại nói với Trần Mộng Nghiên và Lưu Bảo Cường.

Lưu Bảo Cường bây giờ cũng kịp phản ứng lại, đúng vậy, đối phương kêu nhiều người đến, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ Vội vàng kéo tay Lưu Đình, đi theo Dương Minh ra khỏi phòng.

Trâu Nhược Quang tuy không cam lòng, nhưng không dám đứng ra ngăn cản, để cho Dương Minh rời đi, nếu không hắn sẽ trở thành Ngụy Tiến thứ hai.

Lúc đầu, khi Ngụy Tiến vào phòng đã đóng cửa lại, cho nên người bên ngoài không thấy bên trong đang diễn ra cái gì, nhưng mà lúc này thấy Dương Minh mở cửa đi ra, tất cả đều hướng đầu nhìn vào bên trong, bọn họ thấy Ngụy Tiến nằm đơ ra dưới đất, không biết còn sống hay đã ẹo, nhất thời hoảng sợ.

Nhưng mà, thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Dương Minh lúc đi ra, mà những người này cũng không bị ngu, bọn họ chỉ là muốn lấy lòng của Ngụy Tiến mà thôi, nhưng mà cũng chưa đến mức liều chết vì Ngụy Tiến đâu!

Vì thế, Ngụy Tiến đã ngã xuống, bọn họ cũng không muốn trở thành người thứ hai, lúc này còn tỏ vẻ làm gì? Vì thế tất cả đều giữ im lặng, chờ bốn người đi ra xa.

Nhưng mà, khi bốn người vừa ra đến cửa, thì đã thấy một đám đông người cầm theo những bao vải trong tay không biết bên trong là cái gì đứng đầy bên ngoài, vẻ mặt đằng đằng sát khí đang chạy về bên đây.

Lưu Bảo Cường lập tức hoảng sợ nói: "Không tốt, người của Ngụy Tiến đã đến!"

Nhưng khi Lưu Bảo Cường nói xong, chợt nghe thấy một người có vẻ giống lão đại quơ quơ món đồ trong tay, kêu lên: "Không ngờ Phún Bạch ca tao lại trở về đây!"