Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 837: Chân tướng




"Anh bạn, nếu như bạn cậu không giết người thì không ai có thể đổ oan được" Bảo vệ an ủi: "mặc dù chúng tôi rất khó chịu với tên đó, nhưng dù sao đây là mạng người nên không thể nói loạn"

"Tôi hiểu, cảm ơn các anh" Dương Minh gật đầu đi ra ngoài. tình hình bây giờ không cần Dương Minh làm gì nữa, chỉ cần hắn ngồi im đợi kết quả là được.

Kết quả điều tra sơ bộ của cảnh sát đã có. Chẳng qua khi Dương Minh biết kết quả lại sửng sốt một chút, chuyện không đơn giản như hắn đoán.

Con dao cắm vào lưng nạn nhân không có dấu vân tay. Mà có một điểm đó là người đàn ông đụng vào Trương Tân từ phía sau, trong tay hắn cũng không có đao. Sau khi đụng vào Trương Tân thì cũng không dừng lại mà bỏ đi thật nhanh.

Điều này nói rõ người đàn ông đó không phải hung thủ. mặc dù khả năng Trương Tân giết người cao nhưng còn nhiều điểm nghi vấn.

Nghe được kết quả điều tra, Dương Minh có chút thất vọng. Nói cách khác trong lúc nhất thời Trương Tân không thể ra khỏi đồn cảnh sát.

"Người đàn ông kia thì sao?" Dương Minh có chút không cam tâm chỉ vào người đàn ông đụng vào Trương Tân mà nói.

"Chúng tôi đã hỏi khách sạn, người này đã trả phòng ngay sau khi chuyện đó diễn ra. Chúng tôi đoán anh ta đi gấp như vậy là do muốn trả phòng" cảnh sát nói: "Phân tích theo cuốn băng thì người này đi mặc dù gấp nhưng cũng không làm gì. Chúng tôi cảm thấy tạm thời không cần điều tra người này"

Dương Minh bất đắc dĩ gật đầu. cảnh sát thấy tâm trạng Dương Minh rất kém nên an ủi: "Nếu thời gian hỗ trợ điều tra hết mà chúng tôi không tìm ra chứng cứ mới chứng minh Trương Tân là hung thủ, chúng tôi sẽ không tiếp tục giữ cậu ta"

Dương Minh gật đầu về khách sạn. hắn vẫn có chút lo lắng, Trương Tân trước mắt bị tình nghi là hung thủ giết người. Cho dù được thả ra thì cũng bị hạn chế không cho rời khỏi Macao.

Macao, trong một địa điểm bí mật.

Một người đàn ông đang mắng một người đàn ông khác. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện người đàn ông đang mắng người khác chính là" Ông chủ" trong miệng Trịnh Thiểu Bằng.

"Mắt mày có phải để ở mông không?" Ông chủ sa sầm mặt nói: "Tao bảo mày hại Dương Minh, mày hại thằng Trương Tân kia làm gì?"

"Tôi. tôi lúc ấy không nhìn rõ nên vội vàng đi tới, ai biết người kia là Trương Tân" người đàn ông cúi đầu không dám thở mạnh.

"Hừ, chuyện của tao bị đám phế vật bọn mày làm hỏng hết" Ông chủ hừ lạnh một tiếng rồi nói.

"Vậy. có tiếp tục đóng kịch nữa không?" người đàn ông cẩn thận hỏi.

"Đóng cái rắm, hại Trương Tân thì tao được lợi gì?" Ông chủ vừa nghe vậy liền tức giận: "Chuyện này không cần mày lo. Mày cút đi cho tao, đừng để cho tao thấy mày nữa. Ngu như lợn"

"Vâng" người đàn ông cẩn thận nói.

Người đàn ông vừa ra khỏi phòng, Ông chủ nhíu mày thở dài một tiếng: "Dương Minh, mày là kẻ mà ông trời phái tới đấu với tao sao? Từ lúc mày xuất hiện thì bao nhiêu tâm huyết của tao đều hỏng hết"

Lần này Ông chủ định hại cho Dương Minh vào tù. Nhưng không ngờ kế sách quá hoàn hảo lại xảy ra sai lầm vì thằng đàn em ngu ngốc.

Bao tâm huyết đổ sông đổ biển, mà thằng kia đã chết, lại còn phải trả một khoản tiền cho gia đình. Ông chủ giận đến mức chút nữa nổ phổi. Sau này phải chọn người cẩn thận để không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

.

Dương Minh về đến khách sạn rồi trèo lên giường nằm. hắn nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Đầu tiên là người đàn ông kia va vào Trương Tân, Dương Minh thấy tên này rất đáng nghi. Người này thoạt nhìn thì vô tình, chẳng qua Dương Minh cảm thấy hắn có quan hệ rất lớn đến vụ án.

Tin rằng cuối cùng cảnh sát cũng điều tra đến người này, nhưng đến lúc đó hắn còn ở Macao hay không cũng khó nói. Nếu như hắn biến mất thì sẽ rất bất lợi cho Trương Tân.

Dương Minh nghĩ vậy liền giật mình. Nếu hắn tìm được người đàn ông đó thì có phải vụ án sẽ tiến triển không?

Dương Minh lúc nãy đã xem rõ hình dáng của người này trong cuộn băng. Chẳng qua ở thành phố Macao này muốn tìm người cũng khá khó khăn.

Nếu ở Tùng Giang thì Dương Minh có thể vận dụng thế lực giúp mình. Nhưng ở Macao này hắn chỉ có thể hành động một mình.

Phương pháp không phải không có, Dương Minh nghĩ ra một biện pháp rất tuyệt. CHỉ là khối lượng công việc rất lớn.

Đó là Dương Minh không cần làm gì, nhằm mắt nằm trên giường rồi nhìn ra xung quanh.

Đây là biện pháp tốt nhất mà Dương Minh có thể nghĩ ra, nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian và công sức. Việc này không phải trong nháy mắt là thành công. Dương Minh phải cẩn thận quan sát từng ngõ ngách. Muốn nhìn hết cả Macao rộng lớn này thì đúng là tốn thời gian.

Chẳng qua Dương Minh không có cách nào khác. Hắn chỉ có thể dùng biện pháp này để tìm ra chân tướng cứu Trương Tân.

Không thể không nói Dương Minh đôi khi rất may mắn. Nếu như lúc này vào tù không phải Trương Tân mà là Dương Minh, thì dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong tù.

Vượt ngục? Dương Minh mặc dù có khả năng này nhưng hắn không dám.

Nếu nghĩ được biện pháp thì phải làm ngay, Dương Minh không muốn chậm trễ một giây.

Dương Minh nằm trên giường nhắm hai mắt lại rồi dùng dị năng quan sát xung quanh.

Dương Minh thấy đủ thứ như người ta chơi bài, đi tắm, đi Wc, cãi nhau. Hắn không có thời gian xem mấy chuyện này, chỉ nhìn lướt qua mặt bọn họ thấy không phải liền lan đi tiếp.

Cứ như vậy gần một tiếng đã trôi qua, Dương Minh mới dò xét trong phạm vi 1km quanh khách sạn đã rất mệt.

Việc này đúng là rất mệt, Dương Minh không thể không tập trung tinh thần. hắn sợ bỏ sót ai đó.

Chờ chút, Dương Minh đột nhiên nghĩ được một vấn đề mình bỏ qua. Nếu cứ dò xét như vậy thì tìm khắp Macao không phải mất mấy chục tiếng ư?

Mặc dù Macao không quá lớn nhưng số người rất đông. Hơn nữa dù mình tìm hết có khi người đàn ông đó đã sớm ra khỏi Macao.

Không được, phải nghĩ biện pháp khác. Dương Minh nhíu mày suy nghĩ. Rất nhanh Dương Minh tìm được biện pháp tốt hơn.

Dương Minh đột nhiên nghĩ đến nếu mình tìm từ biên giới Macao vào trong thì sẽ không sợ mục tiêu bỏ chạy.

Mặc dù áp dụng khá phức tạp nhưng sẽ tốt hơn cách vừa nãy. Dương Minh nghĩ vậy liền lập tức bắt tay vào việc.

Trên một bến tàu nhỏ ở Macao, một chiếc thuyền nhẹ đậu ở đó. Lưu Danh Quý có chút không hài lòng bước lên thuyền. Lần này thông qua bạn giới thiệu nói làm việc cho một ông chủ, nếu việc thành công sẽ được 10 triệu. Chẳng qua chuyện bị hắn làm hỏng, hắn chỉ được 100 ngàn làm tiền bỏ trốn.

100 ngàn làm được mẹ gì chứ? Sớm biết như vậy thì hắn đã không làm. Bây giờ thì hay rồi, tiền không được mà còn phải chạy trốn.

100 ngàn thì chạy được đi đâu? Lưu Danh Quý đầu tiên định đi máy bay đến Hồng Công, sau đó từ Hồng Công đến Canada. Bây giờ thì đừng nói là Canada, đến Hồng Công có thể sống được bao lâu cũng là vấn đề.

Lưu Danh Quý đang rất khó chịu nhưng cũng chẳng làm được gì. Chuyện đã đến nước này hắn cũng chỉ có thể tính đường khác. Lúc đó cũng không thể trách hắn, tình huống khẩn cấp như vậy thì làm sia là chuyện bình thường mà. Sao lại đổ hết trách nhiệm lên người mình.

Nhưng Lưu Danh Quý mặc dù bực bội cũng không dám nói gì với Ông chủ kia. Bởi vì hắn nghe nói thế lực của Ông chủ rất lớn. Hắn sợ mình mà tỏ vẻ khó chịu sẽ bị giết ngay.

Không lâu sau, Lưu Danh Quý đã bị Dương Minh nhìn trúng. Chính là tên này. Quả nhiên hắn muốn chạy khỏi Macao. Dương Minh rất may mắn vì mình đã thay đổi cách tìm. Nếu không chờ hắn tìm đến bến tùa này thì Lưu Danh Quý đã chạy thoát.

Nếu tìm được mục tiêu thì Dương Minh không chậm trễ nữa. Hắn vội vàng chạy ra khỏi khách sạn bắt taxi lao thẳng đến bến tàu đó.

Dương Minh trả 500 đồng nên lái xe lao đi rất nhanh.