Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 796: Nói lời giữ lời




"Dung hợp? Đại khái là có thể nói như vậy. bằng không cũng không có cách giải thích, vì sao cặp kính biến mất mà năng lực của tiểu Nhã không mất" Tô Hải Khoát gật đầu nói.

Dương Minh bây giờ không còn để ý đến chuyện đó nữa, đang lâm vào trầm tư, lúc này, tất cả, tất cả những chuyện này, tự nhiên lại trùng hợp như thế, Dương Minh nghĩ rằng cặp mắt kính thần kì này trên đời chỉ có một cái, không ngờ rằng ở chổ Tô Nhã cũng có một cái.

"Về phần đổi tên, cũng có nhiều phương diện." Tô Hải Khoát thấy Dương Minh không nói gì, đành phải tiếp tục nói: "Lúc mới đầu, vì muốn tránh thoát sự tìm kiếm của những người này, tuy rằng ở Hồng Công rồi, nhưng chú cũng không thể bất cẩn được, bây giờ nghĩ lại cũng thấy đây là một quyết định sáng suốt. Sau khi tiểu Nhã tham gia giới giải trí, cũng chính là dùng diện mạo bây giờ, cũng không phải thay đổi gì cả, tiểu Nhã nói, đợi đến một ngày nó rời khỏi vòng giải trí ấy, có thể khôi phục lại thân phận trước đây mà không bị người khác quấy rầy"

Dương Minh gật đầu, Tô Hải Khoát nói rất hợp tình hợp lý, chỉ là có một tên côn đồ mà phải sợ hãi như vậy, không khỏi cảm thấy hơi bị quá. Nhưng mà, lập tức nghĩ lại, Tô Hải Khoát không phải là mình, không có khả năng lấy cứng đối cứng với đám côn đồ này, và quan trọng hơn nữa chính là an nguy của Tô Nhã.

"Sau khi đến Hồng Công, chú liền âm thầm ủng hộ một bang phái, cũng là do sợ dẫm lên vết xe đổ ngày trước" Tô Hải Khoát thẳng thắn nói, đem toàn bộ chuyện trước kia kể ra.

Thật ra, nhìn bề ngoài thì là Tô Hải Khoát thẳng thắn, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, thì cũng là do ông ta muốn quyền nhận thầu tại Hồng Công của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương mà thôi, đến lúc đó khẳng định là bên Danh Dương sẽ phái người đi điều tra bối cảnh của Tô Hải Khoát, không cần ông ta nói cũng biết rõ ràng, mà như vậy thì không tốt, không bằng ông ta tự nói.

Dương Minh nghe Tô Hải Khoát nói xong, liền cười cười, cũng không ngờ là trong mấy năm nay Tô Hải Khoát cũng bắt đầu nhún tay vào hắc đạo, hèn chi lúc ấy Tô Nhã cũng không hề thấy mâu thuẫn về thân phận của mình.

"Được rồi, chuyện của chú và tiểu Nhã đều đã nói cho con biết" Tô Hải Khoát nói: "Nhưng mà, nếu tiểu Nhã không muốn nói với con, đại khái là do nó cảm thấy thời cơ chưa tới, con cũng không nên nói với nó là chú đã kể lại với con"

Dương Minh vốn không phải là thằng ngốc, hồ đồ chạy đến trước mặt Thư Nhã rồi nói: Em là Tô Nhã sao? Cha của em đã nói hết cho anh biết. Loại hành động này quá ngu ngốc rồi. Cho nên lúc Tô Hải Khoát nhờ hắn giữ bí mật, hắn cũng tự nhiên vui vẻ đáp ứng.

Về phần yêu cầu của Tô Hải Khoát, không xem mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, mặc dù trước kia Tô Hải Khoát cũng có những hành vi không tốt với mình, nhưng nói thế nào cũng là cha của Tô Nhã, điềun ày không thể thay đổi được, huống chi ông ta cũng đa nói ra bí mật kinh thiên động địa, làm cho Dương Minh vô cùng cao hứng, vì thế liền quyết định để cho Tô Hải Khoát quản lý thị trường bên kia, giao qua cho ông luôn.

"Chú Tô, con đi trước, ngài ở đây ăn đi." Dương Minh nói chưa hết câu, đã bị Tô Hải Khoát hỏi.

"Dương Minh, sao lại thế này. nói đi là đi sao?" Tô Hải Khoát suy nghĩ một chút, mình đâu có nói cái gì đắc tội với Dương Minh đâu.

"Chú Tô, con bây giờ đang bận đến Macao tìm Tiểu Nhã, chuyện khác chờ con trở về rồi tính, được không?" Dương Minh đã biết được sự thật rồi, thật sự là không thể chờ thêm một phút nào cả, thầm nghĩ muốn chạy đến Macao.

"Vậy chuyện quản lý." Tô Hải Khoát nhẹ nhàng thở phào, xem ra địa vị của con gái trong lòng của Dương Minh vẫn rất lớn, nhưng mà vẫn lịch sự hỏi.

"Lát nữa con sẽ tìm người đến bàn với ngài, nhưng mà thành hay không thành đều phải xem vào ngài" Nói xong, Dương Minh liền dụ dỗ: "Đương nhiên, nếu mà đủ tư cách, sẽ ưu tiên cho ngài"

Tuy rằng bây giờ Dương Minh không nói rõ, nhưng mà Tô Hải Khoát đã biết, cái vụ này mình nắm chắc rồi, nếu Tô Hải Khoát không có thực lực, thì sẽ không dám tranh cái chổ này đâu. Cho nên có lời của Dương Minh, ông cũng an tâm hơn, liền cười cười với Dương Minh: "Vậy con đi nhanh đi, chú ở đây tận hưởng bữa tiệc này!"

Dương Minh cười cười, ra thế gặp lại, sau đó ra khỏi phòng, gọi cho Hầu Chấn Hám, dặn hắn đặt vé máy bay đến Macao ngay, thật sự không được thì bao luôn cả chiếc máy bay luôn.

Với tài lực của Dương gia bây giờ, muốn bao một chiếc máy bay không tính là gì cả.

Gần đây, Dương Minh đã đem không ít chuyện tình giao cho Bạo Tam Lập, chia sẽ không ít trọng trách của Hầu Chấn Hám, Hầu Chấn Hám thì không cảm thấy gì, nhưng Bạo Tam Lập thì vô cùng cảm kích, bằng không, Hầu Chấn Hám luôn nắm quyền to, làm Bạo Tam Lập cảm thấy rất khó ra mặt.

Nhưng mà, dù sao Bạo Tam Lập cũng là một người thô lỗ, không suy nghĩ sâu như Hầu Chấn Hám, để hắn ta đi làm vài chuyện công chúng thì được, nhưng giao tiếp làm ăn này nọ thì không được rồi, cho nên việc này Dương Minh cứ trực tiếp đi giao cho Hầu Chấn Hám cả.

Hầu Chấn Hám tất nhiên là vội vàng đồng ý, cúp điện thoại xong liền nhanh chóng liên hệ chuyện vé máy bay.

Mười phút sau, Hầu Chấn Hám sau khi liên hệ thỏa đáng xong liền gọi điện lại, bảo rằng hai tiếng sau ở sân bay quốc tế Đông Hải có một chuyến bay đến Macao.

Là khoang hạng nhất, nhưng mà cái này không sao cả, Hầu Chấn Hám quyết định đặt vé máy bay luôn.

Dương Minh do dự mãi, quyết định báo cho Trần Mộng Nghiên biết, dù sao mình đã coi nàng như vị hôn thê của mình, vả lại chuyện này Dương Minh cũng không muốn tiếp tục gạt nàng nữa.

Gần đây, Trần Mộng Nghiên đã thay đổi rất nhiều, không hề tính toán cũng không ghen bậy nữa, tuy rằng lâu lẫu cũng nhõng nhẽo hoặc là làm nũng với mình, nhưng mà cái này Dương Minh có thể dễ dàng tha thứ, chẳng những là vậy, Dương Minh còn cảm thấy như vậy mới chính là tính cách của Trần Mộng Nghiên.

Nếu Trần Mộng Nghiên trở nên ngoan ngoãn nghe lời mình, vậy thì sẽ không phải là Trần Mộng Nghiên trong suy nghĩ của hắn nữa.

"Dương Minh?" Trần Mộng Nghiên nhanh chóng nghe điện thoại, ngày hôm qua đã trở thành người phụ nữ chính thức, sáng sớm tỉnh lại, trong lòng trong đầu tất cả đều là Dương Minh, nhưng cố gắng nén lại, không gọi điện cho Dương Minh.

Nàng nghĩ rằng Dương Minh bây giờ nhất định là đang triền miên với lcv trong khách sạn, nếu mình đã mãnh liệt yêu cầu Dương Minh đi chơi với lcv, mà sáng sớm lại gọi điện qua, có vẻ giống như cố ý quấy rầy, cho nên Trần Mộng Nghiên do dự mãi, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, hy vọng Dương Minh có thể chủ động gọi điện cho mình, hoặc là cùng lắm thì nhắn một tin hỏi thăm cũng tốt rồi!

Nhưng mà, quả nhiên là Dương Minh thật sự gọi điện đến, Trần Mộng Nghiên vội vàng nghe máy.

"Mộng Nghiên, thế nào, tối qua có ngủ ngon không?" Dương Minh hỏi.

"Tốt" Trần Mộng Nghiên vốn định nói là sao có thể ngủ ngon được? Nhưng mà, mấy chữ này vừa khỏi miệng đã bị thay đổi, nói như vậy, Dương Minh khẳng định là sẽ cảm thấy không thoải mái, lại có vẻ như mình quá ích kỉ, rõ ràng không muốn Dương Minh lo cho mình, lại oán trách hắn.

"Vậy là tốt rồi, chổ đó. còn đau không?" Dương Minh nhỏ giọng hỏi.

"Đáng ghét, anh nói cái gì vậy?" Trần Mộng Nghiên thẹn thùng nói: "Không đứng đắn, em Lâm có bên cạnh anh không?"

"Không có, nàng ta về nhà rồi" Dương Minh nói.

"Sao anh không đi với nàng ta thêm một lát nữa?" Trần Mộng Nghiên nhíu mày hỏi: "Em đã nói rồi, em không sao mà."

"Không phải, Mộng Nghiên, thật ra anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em." Dương Minh trầm ngâm một lát, không đợi Trần Mộng Nghiên lên tiếng, liền tiếp tục nói: "Anh đã tìm được Tô Nhã!"

Trần Mộng Nghiên sửng sốt, nhưng mà, cũng may là nàng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, chỉ kinh ngac một chút liền khôi phục lại bình tĩnh.

Từ cái ngày lật bài ngửa với Tô Nhã ra, Trần Mộng Nghiên cũng biết rằng, sau này Tô Nhã nhất định sẽ bước vào trong cuộc sống của Dương Minh, mặc kệ mình có đồng ý hay phản đối thì cũng không thể thay đổi được chuyện này, cho nên Trần Mộng Nghiên không muốn mâu thuẫn với Tô Nhã, lựa chọn hòa thuận sống chung, bởi vì nàng không nắm chắc phần thắng với Tô Nhã.

"Anh biết chuyện này rất đột ngột, nhưng anh cảm thấy cần phải nói cho em biết một chút. anh chuẩn bị đi tìm nàng." Dương Minh đương nhiên là không nhìn thấy biểu tình trên mặt của Trần Mộng Nghiên, mặc dù có dị năng trong người, nhưng hắn không phải cái loại thích quan sát người khác từ ngàn dặm.

"Nói cho em biết một chút? Chỉ nói một chút thôi sao?" Trần Mộng Nghiên cố ý chọc ghẹo: "Có phải là em không nói, không cho anh liên hệ với nàng thì anh sẽ không liên hệ với nàng ta sao? Em thấy, anh chỉ cho em biết một chút thôi."

Dương Minh không khỏi xấu hổ quả thật hắn cũng có suy nghĩ này, vô luận là Trần Mộng Nghiên đồng ý hay phản đối, thì Dương Minh vẫn sẽ đi tìm Tô Nhã.

"Haha" Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên cười lên: "Chuyện em đã đồng ý với anh, đương nhiên là sẽ giữ lời hứa, em cũng không muốn trở thành người thất hứa"

Nói xong, Trần Mộng Nghiên liền cúp điện thoại, Dương Minh khó hiểu nhìn cái điện thoại, không biết Trần Mộng Nghiên rốt cục là muốn gì! Theo thái độ của nàng thì khẳng định là nàng đã đồng ý, nhưng mà, nàng nói là đã đồng ý chuyện của mình là sao nhĩ? Nàng đã đồng ý cái gì với mình?

Nhớ lại phản ứng khi nãy của Trần Mộng Nghiên khi nghe tin mình đã tìm được Tô Nhã, hình như hơi bị kì quái. Dương Minh cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao Trần Mộng Nghiên lại không phản ứng kịch liệt như trong tưởng tượng nhĩ?

Trần Mộng Nghiên nói ra những lời hàm hồ này, cũng là có ý khác, nàng đã từng đồng ý với Dương Minh rằng nếu kua được đại minh tinh Thư Nhã, thì nàng khẳng định sẽ không phản đối, mà bây giờ Tô Nhã chính là Thư Nhã, nếu Trần Mộng Nghiên đã biết chuyện Tô Nhã vào cửa nhà là chuyện sớm muộn rồi, thì không phần cứ tìm cho mình một cái cớ hợp tình hợp lý.

Chỉ là, Dương Minh làm sao mà nghĩ nhiều như vậy? Chẳng qua, nếu Trần Mộng Nghiên đã không phản đối, thì Dương Minh cũng chẳng cần nghĩ nhiều, như vậy cũng yên tâm hơn.

Cúp điện thoại, Trần Mộng Nghiên ngược lại có chút vui vẻ, mặc kệ là nói thế nào, Dương Minh đem chuyện này nói với mình, cái này chứng minh rằng Dương Minh bắt đầu chân chính coi mình như là một người thân cận, không giống như trước kia, cái gi cũng gạt mình.