"Dương ca" Dương Minh vừa vào Thiên thượng nhân gian, nhân viên phục vụ đã chạy đến chào. Dương Minh gật đầu nói: "Cho tôi một phòng, tôi ăn trưa ở đây" " Vâng, Dương ca đợi chút"
Nhân viên phục vụ nói xong liền chạy về quầy gọi điện cho Quách Kiện Siêu. Đám nhân viên phục vụ ở Thiên thượng nhân gian vốn nghĩ Dương Minh chỉ quen Bạo Tam Lập nên chỉ tôn kính hắn. Nhưng hôm qua nghe nói chủ tịch Quách trực tiếp căn dặn Dương Minh đến đây thì phải tôn kính hơn cả mình. Nhân viên phục vụ khá kỳ quái về thân phận của Dương Minh nhưng không dám mở miệng hỏi. Hơn nữa Quách Kiện Siêu còn dặn nếu Dương Minh đến nhất định phải gọi điện cho hắn.
Vì thế nhân viên phục vụ vội vàng gọi điện cho Quách Kiện Siêu. Dương Minh tất nhiên không quan tâm nhân viên phục vụ làm gì, còn tưởng rằng hắn đi gọi phòng. Tô Hải Khoát thấy nhân viên phục vụ gọi Dương Minh là Dương ca liền có chút kinh ngạc. Xem ra Dương Minh đã khác hẳn ngày xưa.
Chẳng qua đối với việc này Tô Hải Khoát có chút không hài lòng. Dù sao hắn cũng không muốn gả con gái mình cho một tên luôn ra vẻ và chỉ biết ăn bám. Nhưng lão không để lộ ra ngoài mà cười ha hả nói: "Nơi này rất được. Lúc chú đi thì vẫn chưa có khách sạn này. Chắc là sau mới có phải không?" " Vâng, mới xây mấy năm trước" Thiên thượng nhân gian bây giờ đã là tài sản của Dương Minh, nên hắn hiểu lịch sử.
"Rất đẹp, xem ra thu nhập và chi tiêu ở Tùng Giang đã tăng nhiều. Chủ nơi này nhất định kiếm được nhiều tiền" Tô Hải Khoát nói." Dương ca, ngài đến" Dương Minh đang định trả lời thì Quách Kiện Siêu từ thang máy đi ra: "Ha ha, chủ nơi này đến đó. Tô thúc, hay là ngài hỏi cậu ta xem kiếm được tiền hay không?" Dương Minh chỉ Quách Kiện Siêu mà nói.
"Hắc, Dương ca đến đây thì tôi đâu có tư cách làm ông chủ? Tôi chỉ là một tên làm công, một." Chữ" con chó" chưa ra khỏi miệng thì Dương Minh đã trừng mắt nhìn hắn. Dương Minh không muốn hắn nói nhiều trước mặt Tô Hải Khoát. Quách Kiện Siêu sợ hãi vội vàng cẩn thận nói: "Dương ca, tôi mang ngài đến phòng" mặc dù Quách Kiện Siêu không nói hết câu nhưng Tô Hải Khoát lăn lộn thương trường nhiều năm nên có bản lĩnh giỏi về việc nhìn người, trong lòng lão liền có chút nghi ngờ. Thái độ của Quách Kiện Siêu với Dương Minh hoàn toàn không phải là cung kính, mà là kính sợ. Mà nghe lời hắn nói, Tô Hải Khoát càng giật mình. Đó không phải là tôn kính mà là hắn thấp hơn Dương Minh nhiều.
"Nơi này không kém gì các khách sạn hàng đầu thế giới" Vào thang máy, Tô Hải Khoát than thở một câu. Tô Hải Khoát quyết định thử xem nghe được gì từ trong miệng Quách Kiện Siêu hay không? Quách Kiện Siêu vừa nãy bị Dương Minh trừng mắt nhìn nên sợ hãi, không dám tùy tiện khoác lác. Hắn đành gật đầu lấy lệ: "Cảm ơn đã quá khen. Không dám nhận" Tô Hải Khoát trầm ngâm một chút. Lão nhìn ra Quách Kiện Siêu sợ Dương Minh nên không dám nói nhiều.
Dương Minh đang suy nghĩ không biết Tô Hải Khoát rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện về mình. Đối với người có thế lực như Tô Hải Khoát, tự nhiên cho lão hiểu càng nhiều thì càng coi trọng mình. Như vậy chuyện giữa mình và Tô Nhã mới có hy vọng. chẳng qua trong lòng Dương Minh lại có chút tức giận, hắn không muốn dùng cách này để đến gần Tô Nhã. Dù sao năm đó tình cảm hai người rất hồn nhiên. Nhưng cuối cùng Dương Minh quyết định phải dọa Tô Hải Khoát. Vào trong phòng, Dương Minh bảo Quách Kiện Siêu rời đi, cũng không chọn thức ăn mà để Quách Kiện Siêu tự mình chuẩn bị. Việc này làm khó Quách Kiện Siêu. Hắn sợ mình chuẩn bị không chu đáo sẽ làm Dương Minh khó chịu, nhưng chuẩn bị quá nheieuf lại sợ Dương Minh nói hắn sĩ diện hão. Vì thế hắn đành phải tự mình xuống phòng bếp sai đầu bếp giỏi nhất nấu mấy món.
"Sao không ai mang menu vào?" Sau khi vào phòng thấy khá lâu mà không có nhân viên phục vụ tới, Tô Hải Khoát có chút không hài lòng." Cháu để bọn họ chọn mấy món đặc sắc nơi này" Dương Minh cười nói. Tô Hải Khoát nghe thấy vậy liền hiểu Dương Minh có ý mời khách, vội vàng nói: "Không phải đã nói chú mời khách sao?" " Ha ha, Tô thúc đừng tranh làm gì. Thực ra khách sạn này là của cháu. Cháu có thể xấu hổ lấy tiền của chú sao?"
Dương Minh đột nhiên nói ra như vậy làm Tô Hải Khoát không kịp đối phó. Chẳng qua Tô Hải Khoát rất nhanh có phản ứng. lão nghĩ đến thái độ của Quách Kiện Siêu liền bình thường lại. Mối nghi hoặc trong lòng cũng được giải tỏa. chẳng qua Tô Hải Khoát vẫn kinh ngạc nói: "Nơi này là tài sản của bố cháu?" " Không phải, là của cháu"
Dương Minh nói đến đây đã giải tỏa được chút ấm ức trong lòng năm nào." Cháu" Tô Hải Khoát lúc này đúng là quá kinh ngạc, lão như thế nào cũng không nghĩ ra khách sạn này là tài sản của riêng Dương Minh." Được rồi ạ, đây chỉ là việc nhỏ. Nếu Tô thúc thấy hứng thú thì lúc rảnh rỗi cháu sẽ mang chú đi xem mấy sản nghiệp khác của cháu ở Tùng Giang" Dương Minh nhẹ nhàng nói giống như rất bình thường." Chúng ta nói chuyện chính đo" Tô Hải Khoát nhìn Dương Minh trước mặt mà có chút hối hận. Lúc trước sao mình lại coi thường bố con nhà này nhỉ. Trong lúc nhất thời Tô Hải Khoát cảm thấy mình trước mặt người ta không đáng gì. Đừng nói là tập đoàn Danh Dương, chỉ riêng khách sạn này của Dương Minh đã hơn hẳn lão. Đừng nói đến các sản nghiệp khác của Dương Minh.
Tô Hải Khoát suy nghĩ thật nhanh muốn tìm điểm đột phá. Nghĩ tới nghĩ lui quyết định dùng chiêu bài tình cảm. Dương Minh vừa gặp đã hỏi về Tô Nhã thì thấy tên này còn có tình cảm với con gái lão. Tô Hải Khoát liền nói: "Dương Minh, Tô thúc trước kia có gì không đúng thì mong cháu bỏ qua" Tô Hải Khoát thở dài nói." Tô thúc, chuyện trước kia đã qua thì cho qua. Cái nhìn của bậc cha chú khác với con cháu mà"
Dương Minh khoát tay nói." Chú vốn không có ý tìm cháu. Chú muốn Tiểu Nhã nói với cháu, nhưng nó lại không nói. Vì thế chú chỉ có thể chạy đến đây, không ngờ Tiểu Nhã lại đi rồi" Tô Hải Khoát oán giận nói: "Tiểu Nhã? Chú nói là Tô Nhã?" Dương Minh nghe Tô Hải Khoát nói không khỏi nghi hoặc: "Cô ấy đã tới Tùng Giang?" " Đúng thế, nó không tìm cháu sao?" Tô Hải Khoát đã quyết định bán đứng Tô Nhã ra. Chẳng qua việc này cũng không sao, Tô Nhã vẫn thích Dương Minh mà, mình phải giúp con gái có được hạnh phúc: "Tìm cháu, tìm cháu lúc nào?" Dương Minh càng nghe càng khó hiểu." Tiểu Nhã mới đi hôm nay" Tô Hải Khoát nói: "Hơn nữa đêm diễn của Tiểu Nhã không phải do tập đoàn bố cháu tổ chức sao?"
"Gì ạ?" Dương Minh giật mình đứng dậy: "Chú nói cô ấy là Tô Nhã?" " Hả? Tiểu Nhã vẫn chưa nói với cháu?" Tô Hải Khoát giả vờ giật mình rồi khẩn trương nói: "Vậy thì nên làm như thế nào? Dương Minh cháu nhất định phải giữ bí mật cho chú. Cháu đừng nói là chú bảo" " Tô thúc, chú chờ chút. Chú bảo cháu giữ bí mật thì không vấn đề gì. Nhưng quan trọng là tại sao như vậy?" Dương Minh không thể tin sự thật này: "Chú nói Thư Nhã là Tô Nhã? Hai người đó là một?" " Ai, quên đi, nếu chú đã lỡ miệng thì cũng không ngại nói cho cháu. Chẳng qua cháu phải cam đoan đừng nói với Tiểu Nhã là chú nói. Đây là cháu tự đoán ra, được không?" Tô Hải Khoát nhỏ giọng nói." Được, chú nói đi" mặc dù Tô Hải Khoát giả vờ không giống lắm nhưng Dương Minh lúc này muốn biết chân tướng sự việc nên không để ý." Năm đó sau khi xảy ra chuyện kia, chú đã mang theo Tiểu Nhã đến thành phố N. chẳng qua cháu đừng trách chú. Như lời cháu nói đó. Chú đứng ở góc độ ông bố mà nhìn nhận vấn đề nên chú không thể để con gái mình yêu sớm. Cho nên chú mới có chút hành vi quá khích" Tô Hải Khoát giải thích. Xem ra lão bây giờ rất để ý đến ý kiến của Dương Minh.
"Được rồi Tô thúc. Chú nói chuyện của Tiểu Nhã đi. Sao cháu thấy Thư Nhã không giống gì Tô Nhã năm đó?" Dương Minh nóng lòng muốn biết chân tướng nên không để ý mấy chuyện kia. Hơn nữa vừa nãy hắn đã dọa Tô Hải Khoát." Được, chú nói. Sau khi chú đến thành phố N thì bắt đầu buôn bán. Mới đầu thì thuận buồn xuôi gió và lãi không ít tiền. Chẳng qua sau này đắc tội một ông chủ địa phương. Mà tên này có cấu kết với hắc đạo địa phương. Hắn thường xuyên tìm người đến công ty chú gây sự. Mới đầu còn là mấy xung đột nhỏ, sau này chú không thể kinh doanh bình thường. Việc này còn chưa tính nhưng tên đó còn sai người nói với chú nếu không bỏ ra 50 triệu thì sẽ giết cả nhà chú. Ở đó chú không quen thuộc, khắp nơi đều là người của hắn. Chú không thể chống lại hắn nên chỉ có thể bỏ chạy"