Bởi vì có nhiều người, cho nên A Lý cũng không để ý đến Triệu Oánh và Dương Minh, còn nói: "Mẹ của em hình như không tiền, mà em thì rất xinh tươi."
A Lý cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi ngoài miệng thôi, chứ cũng không muốn thế nào cả, nhưng đám người mà hắn gọi đến thì lại không như vậy, trong đó có một tên mặt đen lên tiếng nói: "Hay là em đi chơi với bọn anh đi, bọn anh sẽ bỏ qua, thế nào?"
A Lý bình thường đi theo Tôn Hồng Quân, đương nhiên không có khả năng làm ra loại chuyện không biết nặng nhẹ, kiêu ngạo thì có kiêu ngạo một ít, chẳng qua nếu thái quá, thì Tôn Hồng Quân khẳng định sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà, những người này thì không kiêng nể gì, tuy rằng những người này nói là làm việc cho Tôn gia, nhưng thật ra là do Điền gia trực tiếp quản lý, Tôn Hồng Quân cũng không có can thiệp nhiều.
Chẳng qua, A Lý không làm không có nghĩa là ngăn cản người khác làm việc này, A Lý cũng không ý kiến, chỉ đứng chờ xem trò vui thôi.
Dương Minh nghe thằng mặt đen nói xong, nhất thời khôngvui, không nói về phần tình cảm mờ ám của mình và Triệu Oánh, chỉ cần quan hệ chị em thôi, Dương Minh cũng không cho phép người khác lấy Triệu Oánh ra làm trò cười, ví dụ đơn giản như tên Kim Cương ngu ngốc trước kia.
"Tiền để dành cho mẹ mày đi chơi với dì mày đi!" Dương Minh đương nhiên là nhận ra A Lý, chẳng qua, không cần phải chào hỏi, bởi vì chỉ là một thằng lái xe, Dương Minh không cần thiết phải chừa mặt mũi cho hắn. Nghe Dương Minh đột nhiên nói một câu như vậy, thằng mặt đen sửng sốt, nhất thời cái mặt càng thêm đen, duỗi tay chụp lấy cổ áo của Dương Minh, nói: "Con mẹ mày chui ra từ cái lỗ nào vậy?"
A Lý nhìn thấy Dương Minh, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong lòng căng thẳng! Dương Minh và Tôn gia có quan hệ thế nào, A Lý làm sao mà không biết? Khi nghe Dương Minh nói xong câu kia, liền hiểu Dương Minh đang đứng về phía nào!
Tùy gia ở Tĩnh Sơn gì đó, A Lý có thể không nể mặt, nhưng mà Dương Minh thì. cái này không phải là vấn đề mặt mũi, Dương Minh chưa chắc đã nể mặt hắn, mà hắn cũng không có tư cách để quản Dương Minh.
Không thể không nói, rất nhiều lái xe của nhân vật cấp cao đều là người biến sắc nhanh như tắc kè đổi màu, vẻ mặt kiêu ngạo ương ngạnh khi nãy của A Lý lập tức thay đổi, trở nên khiêm tốn vô cùng: "Dương ca, ngài."
"Xảy ra chuyện gì?" Dương Minh lạnh lùng nhìn lướt qua những người xung quanh, sau đó nói: "Đây là bảo tiêu phái đến cho khách của tôi?"
"Ai vậy?" Thằng mặt đen không biết Dương Minh là ai, mặc dù thấy A Lý gọi hắn là Dương ca, nhưng cũng không chịu phục, quay lại hỏi A Lý.
"Con rể của ông chủ." A Lý không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nói bên tai của thằng mặt đen.
"Ông chủ nào?" Thằng mặt đen sửng sốt, hỏi.
"Tao có mấy ông chủ?" A Lý trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Không muốn chết thì câm cái miệng mày lại."
Thằng mặt đen lập tức giật mình, ông chủ của A Lý chính là Tôn Hồn Quân, mà Dương Minh, chẳng phải là bạn trai của Tôn đại tiểu thư Tôn Khiết.
"Xin lỗi. Dương ca, hiểu lầm, là hiểu lầm." A Lý vội vàng nói: "Bà. dì không cẩn thận làm trầy xe của em, em chỉ đang thương lượng nên làm sao thôi."
A Lý tuy rằng nói là hiểu lầm, nhưng không dám giấu diếm chuyện vừa rồi, hắn hiểu được chuyện này có giấu cũng không thể, Dương Minh chỉ cần hỏi người ta cũng rõ rang, đến lúc đó, mình lại tạo ấn tượng xấu cho Dương Minh, lỡ để hắn nói bậy vài câu với Tôn Hồng Quân, vậy thì mình liền xong đời.
Dương Minh nhìn thoáng qua vế trầy trên xe, sau đó móc điện thoại ra, bấm dãy số của Tôn Hồng Quân.
"Alo, là bác Tôn sao? Con là Dương Minh. là như vậy, con ở sân bay gặp lái xe của bác." Dương Minh nói.
"Tiểu tử này có phải đắc tội với con không?" Tôn Hồng Quân cũng biết A Lý là loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Hơn nữa, Dương Minh cũng không có khả năng vì nhìn thấy A Lý mà gọi điện cho mình, bởi vì A Lý cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng gì.
"Thật ra thì không có gì, một người bạn của con làm trầy chiếc xe. chính là chiếc Rolls-Royce của bác một chút, con muốn nói với bác một tiếng, nhìn xem có cần con đi sửa cho bác hay không?" Dương Minh cười nói.
"Tiểu tử này, nói cái gì thế, trầy có một chút thôi" Tôn Hồng Quân nói: "Chỉ chuyện này?"
"Chỉ có vậy thôi" Dương Minh nói.
"Lần tới con đạp xe rồi hãy gọi cho bác biết" Tôn Hồng Quân sau khi biết thân phận của Dương Minh xong, cũng tùy ý với Dương Minh nhiều hơn, hoàn toàn không còn thái độ trưởng bối với Dương Minh nữa.
"Được rồi, hôm nay con không mang theo búa, để bữa nào con đạp thử Rolls-Royce xem nó có cảm giác như thế nào" Dương Minh cười nói: "Con từng nghe BMW bị đập thôi, chứ chưa thấy Rolls-Royce bị đập bao giờ cả"
"Bên cạnh con còn có người, ta không tiện nói chuyện, hôm nào hai ta gặp mặt, ta có chuyện tìm con" Tôn Hồng Quân thu hồi nụ cười, nói đến chính sự.
"Được, mấy bữa nay hơi bận, hôm nào con và Tôn Khiết cùng đi Đông Hải" Dương Minh nói.
"Nghe nói con tặng hoa cho Tiểu Khiết? Haha, không tồi." Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nhắc đến con gái, không nhịn được cười đùa.
"Haha." Có cha mẹ của Triệu Oánh ở đây, Dương Minh cũng không tiện nói chuyện, liền ậm ừ rồi cúp máy.
"Ông chủ của anh bảo tôi đập xe. không chừng sau này anh có thể lài chiếc khác tốt hơn." Dương Minh vỗ vai A Lý nói, cũng không làm khó hắn.
Bởi vì có người nhà Triệu Oánh, cho nên Dương Minh cũng không muốn khinh người quá đáng.
"Ặc." A Lý xấu hổ nói: "Dương ca muốn đập, ai còn dám nói không."
"Chỉ đùa một chút thôi" Dương Minh khoát tay nói: "Còn chuyện gì không? Không có gì thì mang người đi đi, tôi không cần bảo tiêu"
"Không có gì, không có gì, Dương ca, có cần em đưa ngài đi không?" A Lý thấy Dương Minh không nói xấu mình với Tôn Hồng Quân, trong lòng vô cùng cảm kích.
"Không cần, tôi lái xe đến" Dương Minh không kiên nhẫn nói.
"Được rồi, vậy em đi trước" A Lý thấy Dương Minh đã muốn đuổi mình, vội vàng nháy mắt với đám người, nhanh chóng rút khỏi hiện trường, nhưng không dám lái xe đi, tính chờ Dương Minh đi xa rồi mới lái xe trở về.
Vương Quế Phân bây giờ đang trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt, có giật mình, có hâm mộ, nhưng cũng có nhiều sự vui sướng. cho dù bị ngốc bà cũng có thể đoán được, người này chính là bạn trai của Triệu Oánh, hơn nữa, Triệu Oánh đã nói qua, bạn trai tên là Dương Minh, vừa rồi A Lý gọi là Dương ca, thì chính là hắn không thể nghi ngờ.
Nhất thời Vương Quế Phân liền có cảm giác một bước lên trời, giống như đang ngồi trên máy bay trực thăng vào, thân phận trong nháy mắt được đề cao.
Bà dì ba của mình ba hoa chích chòe quá, nói Tùy gia có thế lực rất lớn, ở trong này, chỉ có một chuyện mà cũng không thể bãi bình được. Còn Dương Minh thì sao? Chỉ vừa mới đến, không cần làm gì cả, mà làm cho A Lý kiêu ngạo đến trời kia trở nên khiêm tốn như một con cóc!
Huống Hồ, Vương Quế Phân cũng nghe ra, Dương Minh tựa hồ như rất quen thuộc với ông chủ của A Lý, hơn nữa phải nói là vô cùng quen thuộc, tuy rằng gọi là bác Tôn, nhưng trong giọng nói có vẻ rất bình thản, quan hệ ngang hàng.
Cái này đại biểu cho cái gì? Không cần nói cũng biết, con rể của mình có thực lực thậm chí còn lớn hơn cả Tùy gia! Trong mắt của nàng, chuyện mà Tùy gia bãi bình, thì Dương Minh người ta chỉ giải quyết nhẹ nhàng, vậy mới gọi là thực lực chân chính.
Vốn đang tính toán giới thiệu con gái cho ông chủ Lưu, nhưng bây giờ suy nghĩ ấy bị ném lên trên mây rồi, còn sợ Dương Minh sẽ chướng mắt con gái của mình.
"Con là Dương Minh sao. thường xuyên nghe Oánh Oánh nhắc đến con." Vương Quế Phân không dám kiêu ngạo, mà cười hòa ái nói với Dương Minh.
"Xin chào dì" Dương Minh không biết bản tính của Vương Quế Phân thế nào, cho nên lễ phép cúi chào bà, sau đó mới quay sang chào cha của Triệu Oánh: "Xin chào chú Triệu"
"Tốt, tốt." Triệu Đại Toàn tuy rằng không phải là người có thế lực, nhưng nhìn thấy Dương Minh có năng lực như vậy, trong lòng cũng cao hứng. Chẳng qua, cũng có chút lo lắng, không biết vợ của mình về sau sẽ vênh váo như thế nào, ngẫm lại là thấy đau đầu.
Triệu Oánh cũng rất hiểu biết phẩm hạnh của mẹ, không khỏi nhíu mày, nàng không biết tại sao Dương Minh lại có quan hệ với thế lực của Đông Hải, vốn cho rằng Dương Minh chỉ có chút tiền, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ không phải là vậy.
Trong giây lát, Triệu Oánh chợt phát hiện, hiểu biết của mình về Dương Minh thật sự quá ít, tựa như lần đi hội chùa vậy, Dương Minh luôn có thể cho mình bất ngờ.
Trong trí nhớ của mình, chỉ có một thiếu niên ngây thơ đơn thuần thậm chí có chút đáng giận mà thôi, bây giờ lại làm cho nàng không nhìn thấu. Triệu Oánh không biết đây là tốt hay xấu, hắn là người đã làm cho mình rung động sao?
Triệu Oánh nhìn nhìn Dương Minh, hồi tưởng lại những điểm trong khoảng thời gian này, trong lòng khẳng định, đúng vậy. Chẳng qua, Dương Minh bây giờ làm cho nàng cảm thấy xa xôi, có một cám giác không đúng đang tồn tại.
Nhìn thấy chiếc xe mà Dương Minh lái đến, ánh mắt của Vương Quế Phân liền phát sáng, dấu hiệu BMW bà vẫn nhận ra, có lẽ rất nhiều người không biết dấu hiệu của Rolls-Royce, Lincoln, Cadillac, nhưng BMWs và MercedesBenz thì chắc chắn là có thể nhận ra. Bởi vì có câu nói là" Lái BMW, ngồi Mercedes Benz", có thể thấy, BMW và Benz rất có địa vị trong cảm nhận của đại chúng.
Sau khi lên xe, Vương Quế Phân bắt đầu nói nhiều hơn: "Dương Minh, con và Oánh Oánh bình thường ở cùng với nhau sao?"
Triệu Đại Toàn nghe Vương Quế Phân nói như vậy, xém tí đã hộc máu, loại chuyện này sao có thể tùy tiện hỏi? Người trẻ tuổi cũng có riêng tư! Chẳng qua, lời đã nói ra, muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
Dương Minh sửng sốt, còn tưởng rằng Vương Quế Phân đang thử mình, vội vàng nói: "Không có. trong trường bọn con đều có phòng ngủ"
Dương Minh không biết ý của Vương Quế Phân, nhưng mà Triệu Oánh thì rất rõ, không khỏi tức giận, tại soa mẹ lại như thế này được? Người mẹ thiện lương, cần cù trước đi đã chạy đi đâu rồi?
"A. như vậy." Vương Quế Phân hiển nhiên có chút thất vọng, không biết Dương Minh và con gái rốt cục đã có quan hệ gì rồi, chỉ sợ có một ngày Dương Minh chia tay với con gái thì phải làm sao bây giờ? Chẳng qua, trong lòng vừa động, Vương Quế Phân liền nghĩ ra một ý kiến: "Hay là, con mua một căn nhà ở gần trường học, dì nghe nói bây giờ sinh viên ra ngoài ở không ít, con và Oánh Oánh cùng một chổ cũng tiện."
"A!" Dương Minh ngạc nhiên, xém tí đã lao xe vào cột đèn, nêu không phải bản thân đang rất tỉnh táo, Dương Minh thậm chí còn hoài nghi mình nghe lần: "Mua nhà?"
"Đúng vậy, các con bây giờ đều là nghiên cứu sinh mà. bây giờ cũng đâu có cấm nghiên cứu sinh kết hôn." Vương Quế Phân nói.
Sắc mặt của Triệu Oánh và Dương Minh đồng thời đổi màu, Triệu Oánh thì vô cùng xấu hổ, mà Dương Minh thì khó hiểu, một người mẹ như vậy, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Tuy rằng cha mẹ của tmn bây giờ cũng đã đồng ý quan hệ của mình và tmn, trên cơ bản cũng mặc kệ cho tụi trẻ tự phát triển, nhưng cũng thuộc loại không phản đối cũng không ủng hộ.
"Dì à. bọn con còn đang đến trường, nói kết hôn hình như hơi sớm?" Dương Minh chần chờ nói.
Vương Quế Phân nghe khẩu khí của Dương Minh, còn tưởng rằng Dương Minh là người trẻ tuổi, không muốn nghĩ đến kết hôn quá sớm, vì thế vội vàng nói: "Vậy cũng không cần kết hôn vội, bây giờ sinh viên ở cùng nhau cũng không ít." " Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?" Triệu Oánh nhíu mày, càng nghe càng thấy không thích hợp, vội vàng ngăn cản.
"Đứa nhỏ này, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!" Vương Quế Phân nghiêm trang nói: "Con trai và con gái ở cùng một chổ, lỡ như có ngày chia tay, thì người chịu thiệt vẫn là con gái! Cho nên, Dương Minh, vì cuộc sống về sau của Oánh oánh, con có phải là nên mua nhà cho nó hay không? Con thấy dì nói đúng không?"
"." Lần này Dương Minh đã biết cái gì gọi là bà mẹ trời ơi, những lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra được, chẳng qua, Dương Minh cũng không quên nhiệm vụ lần này, đương nhiên không thể biểu hiện bất mãn cái gì cả, chỉ gật đầu nói: "Dì nói đúng. đó cũng là ý tưởng bình thường thôi."
"Nếu đã vậy, thì khi nào mua nhà?" Vương Quế Phân hỏi: "Chuyện này, không thể nói chơi được."
"Được. mấy ngày nữa mua." Dương Minh bất đắc dĩ nói.
"Mấy ngày là mấy ngày?" Vương Quế Phân lại hỏi.
"Ngày mai cũng được.nếu dì thấy thích căn nào, liền làm hợp đồng đi, con giao tiền là được." Dương Minh căn bản là không quan tâm đến số tiền đó, hơn nữa, nhà là mua cho Triệu Oánh, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Được nói về cái tình cảm đặc biệt kia, chỉ bằng vào công sức mà Triệu Oánh đã bỏ ra để giúp mình thi vào đại học thôi, cũng đủ làm cho Dương Minh cảm kích.
Nhưng mà, cái loại cảm giác bị bắt buộc mua nhà này quả thật có chút lạ.
"Được được. quyết định vậy đi." Thấy con rể nói vậy, Vương Quế Phân không khỏi vui mừng, bật thốt: "Vậy mua nhà rồi, có phải mua xe không? Cả ngày con đều phải đưa đón Oánh Oánh, cũng không được tiện phải không? Lỡ như con không rãnh, Oánh Oánh là một đứa con gái, đi về một mình gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ. con thấy dì nói đúng không? Nghe nói thành phố càng lớn, trị an càng không tốt, cái gì cũng có cả."
Nhắc đến chuyện này, làm Dương Minh không khỏi liên tưởng lại chuyện trước đó, lúc trước Triệu Oánh đã vô tình gặp phải Cơ Thủy Sinh đó thôi! Cho nên, lời nói của Vương Quế Phân không phải là không đúng, ngay cả nhà ở cũng đã mua, thì xe tính là gì, Dương Minh đơn giản gật đầu, nói: "Không thành vấn đề. dì cũng chọn một chiếc đi"
Dương Minh bị biến thành không thể từ chối, cho nên mới nói đùa một câu, nhưng không ngờ Vương Quế Phân lại tin là thật: "Thật sao? Vừa lúc đầu năm dì có đi làm bằng lái mới! Dì cũng không cần xe tốt gì, con mua cho Oánh Oánh một chiếc thật tốt là được, còn xe của dì, dùng số lẻ mua cũng được, mấy vạn đồng một chiếc thì tốt rồi."
Dương Minh quả thật đã bị chọc giận rồi, chẳng qua, vì ngại mặt mũi của Triệu Oánh, chỉ có thể tiếp tục nói: "Không sao cả, mua một chiếc tốt tốt mà dùng."
"Vậy mua BWM trong nước nha? Nghe nói khoảng ba mươi vạn." Giọng nói của Vương Quế Phân kích động đến mức thay đổi.
Cũng không thể trách Vương Quế Phân thất thố được, tuy rằng Vương Quế Phân rất ham tiền, nhưng không phải là đồ ngốc, không có khả năng nói ra những lời không hiểu được, nhưng Vương Quế Phân hôm nay đã quá kích động rồi, cho nên nghĩ thế nào, nói thế đó. Huống hồ, Vương Quế Phân cảm thấy cảm thấy rằng, con gái mình xinh đẹp như vậy, hẳn là đã làm cho Dương Minh thần hồn điên đảo!
Nếu Triệu Oánh chỉ là bạn bè bình thường hoặc là Dương Minh chỉ có chút hảo cảm với nàng, thì có lẽ Dương Minh đã trở mặt, chẳng qua, bây giờ, Dương Minh cảm thấy mua mấy thứ này cho Triệu Oánh căn bản là nên, chỉ là hình thức này làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên mà thôi.
"Được." Dương Minh gần như chết lặng, theo suy nghĩ của hắn, giá cả của xe không tính là gì, nếu đã đáp ứng rồi, thì mua cái nào chả giống nhau.
"Dương Minh, sao anh lại có thể đồng ý được chứ?" Triệu Oánh thấy Dương Minh trừ việc gật đầu chỉ có gật đầu, cho nên khẩn trương nói: "Anh muốn làm cái gì, mua nhà và mua xe cái gì! Mẹ em cố tình gây sự, anh cũng tin?"
Dương Minh nhún vai, cười khổ, không nói gì. Nhưng trên khuôn mặt lại thể hiện ra rằng: Còn nói được gì sao? Bây giờ thân phận của em là bạn trai của chị, sao có thể tính toán chi li được?
"Oánh Oánh, con sao thế? Mẹ không phải vì tốt cho con sao?" Vương Quế Phân nghe Triệu Oánh nói xong, liền nổi giận: "Gái lớn chỉ biết có chồng thôi, con chưa lấy chồng mà bây giờ đã không coi mẹ ra gì sao?"
Tuy rằng Triệu Oánh có ý kiến với mẹ, nhưng nói thế nào thì đây cũng là mẹ của mình, bị chụp nguyên một cái mũ bất hiếu lên đầu, nàng không chịu đựng nổi.
Huống hồ, Triệu Oánh thật ra cũng hiểu được nổi khổ của mẹ, mấy năm trước, điều kiện gia đình coi như không tồi, mẹ làm việc cho một hợp tác xã, cha là huấn luyện viên cho một võ quán, ở thập niên 90, đều là những công việc không tồi.
Nhưng mà, hợp tác xã giải tán, mẹ bị nghỉ việc, còn cha thì mỗi tháng chỉ có một chút tiền còm, nhìn gia đình người khác không ngừng phát triển cuộc sống, còn mình thì suốt ngày bận rộn, vì tiền mà bôn ba, trong lòng khó tránh khỏi oán giận, cho nên cũng bắt đầu tính toán chi li lên.
Lúc ở nhà, không có chuyện gì thường xuyên oán trách cha, nói là sau khi xuất ngũ, vì sao lại đến võ quán mà làm? Người ta cũng đi làm, làm cảnh sát hoặc là làm bảo vệ của nhà máy, bây giờ đều đã làm cán bộ cấp cao, hoặc là trở thành đội trưởng đội bảo vệ, tiền lương hơn vạn!
Mà tiền lương của võ quán lại thuộc loại thấp nhất, phúc lợi đãi ngộ đều không có, người trẻ tuổi bây giờ, đều đi đến phòng tập thể hình, còn có ai đi đến võ quán? Điều này đã làm cho Vương Quế Phân mất cân bằng!
Triệu Đại Toàn là người thành thật, nhưng không có nghĩa là người tính toán như Vương Quế Phân, tuy rằng có đôi khi ông sẽ không đi cãi lại Vương Quế Phân, nhưng bây giờ cũng hiểu Vương Quế Phân thật sự rất quá đáng! Làm gì có ai lần đầu gặp mặt mà đòi mua xe mua nhà? Cái gì thế này? Giống như đem con gái đi bán vậy!
Vì thế, Triệu Đại Toàn không nhịn được, nói: "Tiểu Dương, con đừng cho là thật, dì của con chỉ đùa với con thôi, thử một chút coi tình cảm của con với Oánh Oánh có phải là thật hay không, con cũng biết, đáng thương nhất thiên hạ là lòng cha mẹ mà!"
"Ông nói nhãm cái gì vậy?" Vương Quế Phân đang có tâm tình tốt đẹp, thì bị chồng mình phá hủy, nhất thời tức giận nói: "Câm miệng!"
Triệu Đại Toàn lần này không lùi bước, lớn tiếng quát: "Vương Quế Phân! Bà cứ như vậy, sớm muộn gì cũng dạy hơn con gái! Bà có cái tư tưởng bậy bạ gì thế? Bà làm như Oánh Oánh gả cho ngân hàng vậy? "
Triệu Đại Toàn phát hỏa, vốn muốn nói đùa một câu, hòa giải bầu không khí ở đây, chỉ là Vương Quế Phân không biết dừng lại, có thang mà không chịu xuống, điều này làm cho Triệu Đại Toàn vô cùng tức giận.
Dương Minh làm sao mà không nhìn ra mấu chốt chứ? Hắn đã biết được hạng người của Vương Quế Phân rồi, đương nhiên là không cho rằng bà ta nói giỡn! Chẳng qua, bây giờ Dương Minh có ấn tượng không tệ với Triệu Đại Toàn!
Vốn, Dương Minh còn đang băn khoăn, cái tính tham tiền của Dương Minh, tại sao có thể dạy dỗ ra một cô con gái ưu tú như Triệu Oánh! Thì ra Triệu Oánh giống với cha nàng.
"Chú à, dì à, hai người đừng cãi nhau." Dương Minh khuyên giải: "Vốn, con cũng tính mua xe và mua nhà, không tin thì có thể hỏi Triệu Oánh? Có phải không?"
Dương Minh nói xong, liền trừng lớn mắt nhìn Triệu Oánh.
Thấy Dương Minh suy nghĩ cho mình, Triệu Oánh vô cùng cảm kích, cũng không kiên trì nữa, vì thế gật đầu nói: "Dạ."
"Ông nhìn đi, chỉ có ông nhiều chuyện!" Vương Quế Phân nghe xong, mặt mày nhất thời hớn hở.
"Haizzz" Triệu Đại Toàn thở dài, ông đâu có ngu, làm sao mà không nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của Dương Minh khi Vương Quế Phân đòi mua nhà chứ? Chẳng qua, bây giờ cảm thấy tiểu tử Dương Minh này không tồi, rất biết nể mặt mọi người.
"Tiểu Dương à, nhà con làm gì?" Vương Quế Phân vẫn chưa có ý buông tha cho Dương Minh.
"Chỉ làm ăn nhỏ thôi." Dương Minh cũng không nói nhiều.
"Vậy. con có biết Tùy gia ở Tĩnh Sơn không?" Vương Quế Phân nói như vậy, chỉ cảm thấy rằng, một số đại nhân vật Dương Minh hẳn là có quen biết.
"À, con có một người bạn học sơ trung tên là Tùy Quang Khải, những người khác thì không quen lắm" Dương Minh nhàn nhạt nói, hắn không muốn nhắc đến Tùy gia, bởi vì chuyện của Chu Giai Giai lần trước với Tùy gia làm cho hắn có ấn tượng không tốt với Tùy gia.
"A? Tùy Quang Khải? Không phải là Tùy Quang Hanh. là em chồng của em họ sao?" Vương Quế Phân không nghe ra khẩu khí của lạnh nhạt của Dương Minh, ngồi phán như đúng rồi.
"Chồng của em họ?" Dương Minh nhíu mày, tại sao lại có quan hệ với Tùy gia? Cái quan hệ gì mà phức tạp rắc rối quá vậy