Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 655: Vẫn là quan tâm




P/s: Ta lăn tăn mãi không biết có nên post không, bởi vì nguồn là của bên DG. Post như vậy sẽ không xuyên suốt truyện từ đầu đến cuối. Nhưng thôi cứ post cho ae đỡ vật, lúc nào cps ta sửa sau.

Đa số đàn ông ai cũng như ai, ôm người đẹp trong lòng mà không có phản ứng gì thì …, huống chi Dương Minh lại trúng cái Tâm cổ kia nên cầm lòng không đặng cũng là lẽ tự nhiên thôi.

"A…Cậu…cậu muốn làm gì?" Tôn Khiết còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Dương Minh mạnh mẽ ấn ngã xuống giường.

Mặc dù Tôn Khiết cũng cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng sức lực của đàn bà con gái có hạn không được ngưu như mấy thằng đàn ông, huống chi cô nàng còn không biết Dương Minh còn là một sát thủ nữa.

Nhận thấy không thể chống cự được thôi vậy nàng đành cắn chặt răng để cho hắn ta muốn làm gì thì làm, nàng không cựa quậy tay chân nữa, nằm im như một con cá mắc cạn, Tôn Khiết nhắm chặt đôi mắt đẹp mặc cho Dương Minh đang hoành hành khiêu khích trên cơ thể của mình.

Tuy nhiên biết là không để ý đến nhưng ý thức vẫn tồn tại một ý muốn không thể cưỡng lại được, cơ thể Tôn Khiết mới đầu còn thụ động tiếp nhận từ từ đã sinh ra phản ứng mãnh liệt, lần này dục vọng đã lấn át đi tia lý trí cuối cùng, cơ thể của nàng không nhịn được mà khẽ run lên, không ngừng uốn éo phối hợp với Dương Minh.

Sau cuộc mây mưa điên cuồng hai thân thể xích lõa nằm ôm chặt nhau trên giường, Tôn Khiết lúc này có vẻ hơi mệt mỏi nàng nằm im không nhúc nhích, đôi mắt long lanh hơi khép lại không biết là đang ngủ say hay là vẫn còn thức.

Dương Minh lại cảm thấy mình làm vậy hình như có phần hơi quá đáng, ngẫm lại thì chính mình sao lại mạnh bạo như vậy cảm giác ray rứt chen thêm một phần ăn năn biết là nàng sẽ không oán trách gì mình đâu nhưng Dương Minh biết dù sao Tôn Khiết cũng là một cô gái mình không thể cứ thế mà không để ý đến cảm giác của người ta được, Dương Minh thầm nhủ phải đối xử tốt với Tôn Khiết mới được, xoay mình qua ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nàng.

"Vẫn còn giận sao?" Dương Minh thì thầm ôn nhu hỏi bên tai nàng, Tôn Khiết vẫn im lặng không nói gì, nhưng Dương Minh vẫn cảm nhận được thân thể nàng khẽ giật giật.

"Làm người phụ nữ của anh nhé" Dương Minh khe khẽ nói, trong giọng nói tràn ngập tình cảm dạt dào.

Tôn Khiết khẽ thở dài một tiếng, im lặng một lúc sau đó nhàn nhạt nói: "Ngủ đi, chuyện này bây giờ tôi không muốn nghĩ đến nữa, tôi cảm thấy hơi thất vọng về cậu, tôi cần phải thận trọng suy nghĩ lại một chút về quan hệ của chúng ta bây giờ"

Nghe Tôn Khiết nói như vậy Dương Minh không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên tính cách của Tôn Khiết có phần hơi bất đồng với những cô bạn gái của mình. Quan hệ đã đến mức này rồi mà vẫn còn không chấp nhận mình, nhưng mà dù sao thì vẫn không phải là trực tiếp từ chối bởi theo ý tứ mà nàng nói ở trên thì nàng vẫn chưa có tình cảm nhiều với mình nhưng vẫn cho mình cơ hội để mình làm nàng yêu mình.

"Xin lỗi …" ngoài câu này ra thì bây giờ Dương Minh không biết phải nói gì bây giờ nữa cảm giác áy náy này không thể trong một lúc mà giải tỏa được.

"Thôi quên đi! Lần trước chúng ta cũng đã một lần rồi mà tôi lại là người chủ động lần này xem như hai ta huề nhau" Tôn Khiết lạnh nhạt nói ra một câu.

Nghe Tôn Khiết nói như vậy Dương Minh thật không biết nói gì cho phải, trong lòng lại thầm chửi mười tám đời mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng toàn nói bừa, ai bảo đàn bà đã" làm" một lần rồi sẽ có thêm lần thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ N chẳng có căn cứ gì cả.

Mặc dù Tôn Khiết nói thì nói vậy thôi, nhưng nàng cũng không bài xích mình ôm lấy nàng ngủ, Dương Minh lại thầm cảm thấy mình thật may mắn, may mắn là vì địa vị của mình trong lòng của Tôn Khiết vẫn không thay đổi, thôi kệ miễn sao cô ấy không ghét mình là được rồi.

Sáng sớm hôm sau, Dương Minh không nghĩ đến là Tôn Khiết đã dậy từ lúc nào, nàng đang mặc quần áo gọn gàng chỉnh tề khuôn mặt không chút biểu tình giống như chuyện hôm qua không xảy ra vậy, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn mình, Dương Minh thấy biểu tình không nóng không lạnh của Tôn Khiết nhịn không được thầm than trong lòng lại cảm thấy hơi xấu hổ cười khan vài tiếng rồi cũng nhanh chóng mặc quần áo vào xong xuôi hai người cùng sóng đôi bước xuống lầu.

Dương Minh cảm thấy hơi kì quái cứ tưởng Tôn Khiết sẽ khó chịu với hắn, chắc sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm với nàng, cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy nữa. Trong khi đang ăn điểm tâm sáng, Tôn Khiết nhàn nhạt nói: "Cha mẹ Dương Minh ở nhà có việc nên lập tức phải trở về giải quyết".

Dương Minh đang ăn mà xém chút nữa là cắn đứt lưỡi, trợn tròn mắt lên nhìn nàng, Tôn Khiết nói vậy là có ý gì chẳng lẽ nàng muốn đuổi mình sao?

"Tiểu Dương con sao vậy?" Tôn mẫu thấy thần tình kinh ngạc của Dương Minh bà cảm thấy hơi khó hiểu nên buột miệng hỏi.

"À dạ…dạ đúng là ở nhà con có chút việc" Dương Minh gãi gãi đầu xấu hổ.

"Như vậy à công việc có gấp lắm không con" Tôn mẫu vẫn muốn níu kéo Dương Minh ở lại một chút nên vội vàng nói: "Nếu không có việc gì gấp thì con ở lại nhà dì ăn tối đã rồi về cũng được mà"

"Dương Minh bận trăm công nghìn việc, nó đã nói là có chuyện khẩn cấp thì đúng là như vậy" Tôn Hồng Quân bỗng nhiên liếc vợ quát to: "Giải quyết chính sự vẫn là quan trọng hơn" nói xong còn liếc mắt nháy nháy với thằng con rể" yêu quí" của mình như đang tỏ vẻ đồng tình.

Dương Minh lại đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng hiển nhiên vì ông bố vợ lại hiểu lầm ý tứ của mình rồi, ông cho rằng mình phải nhanh chóng trở về Tùng Giang để giải quyết vấn đề thống nhất hắc đạo Cát Đốn, cho nên không có thời gian rảnh rỗi. haizzz!

Thật là ủy khuất cho mình tất cả cũng tại Tôn Khiết nghĩ đến đây Dương Minh lại liếc xéo Tôn Khiết nhưng lại càng làm cho hắn thêm thất vọng vì Tôn Khiết căn bản không để ý gì đến mình, Dương Minh đành cắn chặt răng sau đó ngẩng thẳng mặt lên nói: "Vậy ăn sáng xong con xin phép về ạ"

Nếu như Tôn Khiết đã không có cảm giác với mình thì cũng không nên đòi hỏi nàng quá đáng, ăn sáng xong Dương Minh nói vài câu khách sáo rồi vội vàng từ biệt hai vợ chồng Tôn Hồng Quân, đang định ra gara lấy xe về thì Tôn Khiết tiến tới từ phía sau nói: "Cậu đợi tôi một chút chúng ta cùng về Tùng Giang".

"A" Dương Minh lại càng kinh ngạc nhìn Tôn Khiết không biết cô nàng này lại có cái chủ ý gì với mình nữa đây.

"Nhìn cái gì mà nhìn công ty có việc cần phải đích thân tôi giải quyết. Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều" Tôn Khiết hờ hững nói.

"Vậy thì đi thôi" Dương Minh thở dài một tiếng, hỏi nàng: "Thế còn chiếc Audi R8 của cô thì sao?"

"Chiếc xe ấy hư rồi đang được gửi chăm sóc ở cửa hàng bảo trì, khi nào sửa xong thì sẽ có người mang đến công ty ở Tùng Giang. Tôn Khiết chỉ là đưa ra cái cớ là xe bị hư để đi xe cùng Dương Minh, lên xe Tôn Khiết nhàn nhạt nói: "Cậu lái xe đi"

"
Ừ đi thôi" nhìn vào bộ dáng nghiêm trang của Tôn Khiết, Dương Minh không biết nói gì bây giờ trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

"
Vẫn còn giận tôi à?" Dương Minh vẫn theo thói quen lái xe ngồi cùng với Tôn Khiết không nhịn được mà vuốt vuốt cặp chân dài bóng loáng của nàng.

"
Đã nói rõ rồi là chúng ta huề nhau, tại sao tôi phải tức giận chứ" Tôn Khiết lắc lắc đầu.

Quá may mắn, quá hoàn hảo Tôn Khiết không giận mình, như vậy mình vẫn có cơ hội để làm nàng yêu mình Dương Minh chỉ hơi thắc mắc tại sao Tôn Khiết vẫn còn lưỡng lự chưa chấp nhận mình, nhưng mà có sao đâu tình cảm mà từ từ rồi sẽ bồi đắp.

"
Vậy tại sao cô lại muốn đuổi tôi về Tùng Giang?" Dương Minh cảm thấy hơi khó hiểu không nhịn được hỏi nàng.

"
Còn không phải vì suy nghĩ cho an toàn của cậu sao?" Tôn Khiết thấy hơi tức giận trừng đôi mắt đẹp nhìn Dương Minh: "Ngày hôm qua đang định nghiêm túc nói chuyện với cậu, kết quả là cậu không thèm để ý gì cả lại…lại" Nói đến đây Tôn Khiết lại đỏ bừng mặt liếc mắt oán giận nhìn Dương Minh.

Dương Minh cười gượng hơi có chút xấu hổ, cũng biết rằng Tôn Khiết cũng vì nghĩ cho mình, vì hôm qua mình đã ra tay đánh cái tên Âu Dương thiếu gia kia, lúng túng một lúc Dương Minh mới nói: "
Cái sự việc đó thì có liên quan gì đến an toàn của tôi?"

"
Nếu như tôi đoán không lầm thì Âu Dương gia đang lập kế hoạch để đối phó với cậu" Tôn Khiết khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày sau đó chầm chậm phân tích: "Theo như tôi nghĩ sau sự việc hôm qua, Âu Dương gia chắc chắn muốn trả thù nhưng tôi nghĩ khả năng Âu Dương gia muốn động đến Tôn gia là không có khả năng xảy ra, trừ phi muốn họ muốn lưỡng bại câu thương. Tuy nhiên đã có thù tất nhiên phải báo, cho nên cân nhắc lợi hại, nếu mục tiêu không nhắm vào Tôn gia thì chỉ có thể tìm cậu để trả thù mà thôi. Cho nên nếu họ không trực tiếp ra mặt đối phó thì có lẽ họ sẽ đánh lén cậu sau lưng, vì vậy Dương Minh tình hình của cậu bây giờ rất nguy hiểm đấy! Cũng không biết cậu ngốc thật hay giả ngốc tôi chỉ vì nghĩ đến sự an toàn của cậu nên muốn cậu rời khỏi Đông Hải là vì muốn tốt cho cậu mà thôi"

"A" nghe Tôn Khiết phân tích tình hình như vậy Dương Minh lại ngẩn ra thì ra, thì ra là nàng nghỉ đến an toàn của mình nên muốn" đuổi" mình đi, một cảm giác ấm áp từ từ dâng lên trong lòng: "Thì ra là vậy, cô thật ra rất quan tâm đến tôi"

"
Cậu là vì tôi nên mới đắc tội với người ta, nếu như đổi lại là người khác sao tôi phải phí tâm quan tâm làm gì cho mệt" Tôn Khiết không lưu cho Dương Minh một chút mặt mũi cứ thế mà nói.

"
Chuyện tối qua sau này không được nhắc đến nữa, đây cũng là lần cuối cùng vẻn vẹn chỉ có một lần này thôi" Tôn Khiết nhè nhẹ lắc đầu: "Mặc dù cậu chiếm được thân xác tôi nhưng lại không làm chủ được trái tim tôi, không làm cho tôi yêu được cậu"

Dương Minh thở dài một tiếng, mím chặt môi thì ra cô ấy không thích mình nghe giọng nói nàng còn có một chút ý khinh thường nữa.

"
Cô yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm cho cô yêu tôi" Dương Minh thấy không phục, chủ nghĩa nam tử nổi lên, nhất định mình phải chinh phục được nàng.

"
Thật không? Vậy tôi đợi biểu hiện của cậu, chuyện tương lai thì để tương lai rồi hãy nói tiếp" Tôn Khiết cười như không cười.

"
Vậy cứ đợi mà xem" Dương Minh tự tin nói ra

"
Được thôi, vậy tôi sẽ chống mắt lên xem cậu làm như thế nào" Tôn Khiết quyến rũ quay đầu nhìn thẳng vào mắt Dương Minh cười nói: "Tôi lại muốn nhìn xem cậu có gì có thể hấp dẫn được tôi chẳng có gì giỏi cả chỉ có công phu trên giường là ghê gớm thôi"

Dương Minh nghe Tôn Khiết nói mà mồ hôi ướt đẫm cả áo, nhưng lại cảm thấy thật thoải mái mỗi khi nói chuyện với nàng thì Tôn Khiết mới có biểu tình phóng túng như vậy nói chuyện không kiêng kỵ gì cả, Dương Minh lại thầm thề một lần nữa nhất định phải làm cho nàng yêu mình.

"
Dù sao thì cậu vẫn nên chú ý đến mình một chút tôi không muốn phải trở thành quả phụ đâu đấy" Tôn Khiết cười cười nhàn nhạt nói.

"
Một Âu Dương gia đối với tôi chẳng là gì cả, tôi còn không để vào trong mắt" Dương Minh lạnh lùng nói: "Bọn họ nếu đụng đến tôi, thì chỉ có đi mà không có về"

"
Cậu cũng đừng quá tự tin, Âu Dương gia nghe nói còn có một tổ chức sát thủ chống lưng" Tôn Khiết lo lắng nói: "Nếu như họ phái sát thủ đến ám sát cậu, thân thủ của cậu cũng có thể được xem là lợi hại nhưng đối phó với những kẻ đã từng giết người thì không là gì cả"

"
Được rồi tôi sẽ cẩn thận" Dương Minh thầm nghĩ đó là bởi cô không biết trình độ của tôi, nhưng hắn không muốn giải thích nhiều có khi nàng ta lại nghĩ mình thổi phồng lên, vì vậy chỉ giả vờ gật gật đầu.

"
Vậy, có cái gì cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi" Tôn Khiết dặn dò

Mặc dù Dương Minh không biết Tôn Khiết suy nghĩ về mình như thế nào nhưng cũng thấy mình đã thu hoạch lớn lắm rồi, ít nhất mình cũng biết Tôn Khiết quan tâm đến mình.

Về tới Tùng Giang, Dương Minh chở Tôn Khiết về công ty, rồi lái xe thẳng về nhà.

Tôn Khiết gục đầu trên bàn làm việc, suy nghĩ miên man. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, lần đầu tiên nàng có một cảm xúc khó tả như vậy. Lúc đầu mình rất chán ghét đàn ông, đời này sẽ không thể yêu ai nữa, nhưng mà Dương Minh lại cứ thế mà xông vào cuộc sống của mình.