Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 631: Mộng ước hoàng tử và công chúa




Chẳng qua, Thư Nhã vẫn mỉm cười, không nói gì nữa, nhưng trong lòng cũng nhiều lần khao khát được hạnh phúc cùng người ấy. tình cảm mông lung từ thời thơ ấu đã theo Thư Nhã trưởng trành, rồi từ từ trở thành tình yêu, tình yêu chân thật.

E hèm, thật ra tình huống này rất là hiếm gặp, nhưng Thư Nhã chính là loại con gái cố chấp như vậy đó, một khi đã quyết định thì cả đời không quay đầu lại.

Nhưng mà, khát khao tốt đẹp ấy lại bị tiếng cười dâm đãng của Lanka phá hủy! Lanka đã cởi hết quần áo trên người ra, chỉ còn lại một cái quần đùi.

Vì sao hắn không cởi quần? À. cái này đề cập đến vấn đề cá nhân, tuy rằng tối nào Lanka cũng ân ân ái ái với đám diễn viên ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, nhưng mà thật ra lại vô cùng tự tin, bởi vì thằng em của hắn vô cùng nhỏ và ngắn, hơn nữa cũng chẳng cứng được, tựa như một con trùng vậy, cái này không thể so với đồ bình thường được chứ đừng nói là mãnh nam!

Tuy rằng những người đã từng ngủ với hắn căn bản là không có gì bất mãn, hơn nữa làm ra vẻ rất là thỏa mãn. Nhưng điều này càng làm cho Lanka thấy tự tin, cái này sinh ra vốn đã thiếu hụt rồi, không phải ngày một ngày hai là có thể bù được.

Vì thế, Lanka đã tập thành một thói quen, chừng nào chưa chính thức vào trận, thì chưa cởi quần đùi =))

"Nếu ông còn dám đến gần, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!" Thư Nhã không còn cách nào, cuối cùng đành phải uy hiếp: "Nếu tôi chết, tôi nghĩ Elise tiểu thư không có khả năng không quan tâm được!"

"Đúng vậy, cho dù mày chết thì đã sao, có thể làm được gì? Ở đây là đâu? Là đảo Henry! Không có pháp luật nào có thể làm gì được tao! Tao và lão Henry là bạn bè lâu năm, haha, mày nghĩ xem lão ta sẽ làm gì tao?" Lanka cười lạnh nói: "Còn Elise tiểu thư, mày cho rằng, nàng ta chỉ vì một người chết mà ra mặt sao?"

"Mày nói đúng, không ai vì một người chết mà ra mặt!" Đột nhiên, từ phía sau lưng Lanka truyền đến một giọng nói còn lạnh lùng hơn cả hắn, làm cho hắn nhất thời giật mình.

Dương Minh không tốn nhiều sức để tìm được Lanka, nhưng làm cho Dương Minh bất ngờ chính là, tên này đang chuẩn bị phang gái! Mà người nằm trên giường kia thì mình cũng biết. là đại minh tinh Thư Nhã!

Chơi trò cưỡng hiếp à? Cái gì thế này? Nếu đổi lại là người khác, Dương Minh sẽ không có hứng thú, nhưng đây là Thư Nhã, hơn nữa mình còn nhiều chuyện muốn biết. Vì thế, Dương Minh có thể thuận tay cứu nàng.

Nếu đã tìm được chổ ở của Lanka, mọi chuyện còn lại sẽ dễ dàng hơn! Dương Minh cởi bộ đồ không thấm nước trên người ra, sau đó sửa soạn lại mái tóc một chút, rồi quang minh chính đại đi đến phòng của Lanka.

Khách trên thuyền không một ngàn thì cũng tám trăm, không ai có khả năng quen biết hết cả, cho nên căn bản là không ai nghi ngờ thân phận của Dương Minh cả, huống chi bây giờ trên người Dương Minh không bị dính nước, chỉ có mái tóc là bị ướt sũng thôi. Nhưng mà, có thể giải thích là vừa đi tắm, hoặc là đi chơi lướt sóng chẳng hạn, không có chút gì đặc biệt.

Trên đường đi, thậm chí còn có một phục vụ lễ phép hỏi Dương Minh có cần khăn lau mặt hay không, Dương Minh chỉ cười lắc đầu rồi đáp: "Thank you!"

Đi đến trước cửa phòng Lanka, Dương Minh dùng dị năng để xem xét tình huống bên trong, đây là một phòng VIP, được chia làm hai phòng.

Bên trong chỉ có Thư Nhã và Lanka, Lanka đã bắt đầu cởi quần ra, còn Thư Nhã thì bị trói trên giường, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Còn phòng bên ngoài, Dương Minh nhìn thấy tên tổ trưởng Ưng Tự cùng với hai tên áo đen, chắc chắn là ba tên này ngồi canh bên ngoài rồi, vậy nhất định cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì!

Bốn người, trong mắt Dương Minh, không khác gì người đã chết cả! Dùng chìa khóa vạn năng để mở cửa phòng, rồi nghênh ngang đi vào.

"daredesuka?" (Dịch: Mày là thằng nào?) Ưng Tự nhìn thấy Dương Minh đẩy cửa bước vào, theo bản năng dùng tiếng nhật hỏi.

Chẳng qua, hắn lập tức biết Dương Minh nghe không hiểu, vì thế đổi lại thành tiếng anh: "Who are you?"

"Come to your life!" Dương Minh nói xong, liền giơ tay lên, Ưng Tự mở to mắt ra, ngơ ngác nhìn Dương Minh, giữa trán đã có thêm một cây đinh sắt.

Ưng Tự không kịp mở miệng nói gì, đã ngã xuống đất, ngay cả tại sao mình chết cũng không biết. Còn hai tên áo đen kia tuy rằng thấy rõ Ưng Tự chết như thế nào, nhưng cũng không có cơ hội nói ra.

Bởi vì, hai tên này cũng ngã xuống tiếp theo, Dương Minh căn bản là không muốn dây dưa với đám lâu la, trong tay hắn là đống đinh sắt vừa mua ở ngoài cửa tiệm với giá là một đồng một cây.

Khi sát thủ đến một cảnh giới nhất định, thì bất cứ thứ gì trong tay cũng có thể trở thành hung khí giết người, tuy rằng Dương Minh chưa đạt đến cảnh giới đó, nhưng cũng không khác biệt lắm, tùy tiện chọn một món ném ra, cũng có thể lấy mạng người.

Dễ dàng giải quyết ba tên phòng, Dương Minh bước đi mà không cần nhìn bọn chúng, bởi vì chúng đã chết! Dương Minh rất tự tin, nếu đã là người hắn phải giết, thì những tên đàn em của tên đó cũng không có khả năng sống sót.

Dương Minh phát hiện ra mình thật sự đã thay đổi không ít, nghĩ đến lần đầu tiên giết Cơ Thủy Sanh, chỉ vì vậy mà tâm tình đã không yên ổn. Nhưng bây giờ lại không có một cảm giác bất an nào.

Không biết có phải mình đã dần trở thành động vật máu lạnh không, nhưng Dương Minh biết được một điều rằng, những kẻ mà mình giết không đáng để đồng tình, bởi vì chúng đều là người đáng chết.

Nếu thật sự kêu Dương Minh đi giết một người vô tội, quả thật Dương Minh không thể ra tay được.

Có lẽ Lanka rất tự đại, cho nên cả cửa phòng cũng không khóa lại! Dương Minh không cần dùng đến chìa khóa vạn năng, cứ thế mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Chẳng qua, Lanka cũng nghĩ như vậy, bởi vì trong mắt Lanka, Ưng Tự chẳng qua chỉ là một con chó phục vụ cho mình thôi, cho nên hắn không cần để ý đến một con chó.

Khi Dương Minh đẩy cửa vào, thì nghe được Lanka đang lải nhải gì đó, làm cho Dương Minh nghe mà thấy buồn cười, không nhịn được đáp lại hắn một câu: "Mày nói đúng, không ai vì một người đã chết mà ra mặt cả. Đúng vậy, ngày mai, cũng sẽ không có bất kì kẻ nào ra mặt thay cho mày!"

Lanka nói tiếng anh, cho nên Dương Minh cũng trả lời hắn bằng tiếng anh. Dương Minh biết trình độ tiếng anh của mình khá thấp, cho nên gần đây đã cố gắng tập luyện, vì thế có được hiệu quả tốt.

Làm một sát thủ, cần phải học tập ngôn ngữ của nhiều nước, dưới sự thúc ép của Phương Thiên, Dương Minh không thể không cầm đống CD của Phương Thiên mà tiến hành học tập.

Bây giờ, trình độ tiếng anh của Dương Minh cũng đã có chút thành tựu, ít nhất là nói chuyện giao tiếp cũng không có vấn đề.

"Mày là ai? Mày vào đây bằng cách nào?" Lanka bị giọng nói của Dương Minh làm cho giật mình, chỉ tội nghiệp cho thằng em, đã nhỏ rồi còn bị dọa cho nhỏ hơn.

"Mày không cần biết, bởi vì hôm nay mày phải chết" Dương Minh lạnh lùng nói.

"Ưng Tự! Ưng Tự, thằng khốn nạn này, chạy đi đâu rồi?" Lanka hổn hển quát, vừa la vừa sờ soạng đống quần áo của mình, chắc là muốn tìm súng.

Trong lòng Thư Nhã bây giờ vô cùng kích động, phải nói là cực kì kích động! Nàng không thể tin vào hai mắt của mình được nữa!

Là anh ấy! Thật sự là anh ấy!

Tuy rằng giọng nói đã trở nên tục tằng đi rất nhiều, dáng người cũng cao lớn đẹp trai hơn, nhưng mà, Thư Nhã chỉ cần liếc một cái cũng có thể nhận ra người trước mặt!

Chẳng qua, điều này sao có thể? Tại sao anh ấy lại đột nhiên xuất hiện tại đây? Thư Nhã thậm chí còn hoài nghi rằng tất cả những cái này, có phải là một giấc mơ hay không!

Cũng chỉ có trong mơ, thì mới xuất hiện những chuyện thần kì như vậy. Công chúa bị phù thủy hoặc kẻ xấu bắt cóc, rồi trong thời khắc mấu chốt, hoàng tử xuất hiện.

Chắc là do ban ngày suy nghĩ quá nhiều, cho nên ban đêm mới nằm mơ, vì thế, có được một giấc mơ quá quái dị.

"Người bên ngoài tên Ưng Tự hả?" Dương Minh nhún vai nói: "Không cần kêu, hắn đã lên tây thiên rồi, nếu mày muốn tìm hắn, có thể lên Tây Thiên mà gặp!"

"." Trong lòng Lanka kinh hãi, chẳng qua không dám đáp lời, động tác tay vẫn không dừng lại.

"" Cứ từ từ tìm, đừng gấp, tao cho mày cơ hội rút súng mà." Dương Minh cười nói.

Trên mặt Lanka đỏ màu từ đỏ thành xanh, mục đích của bản thân đã bị hắn nhìn ra! Nhưng Dương Minh vẫn không có vẻ gì sợ hãi, vậy có nghĩa gì? Chính là người ta căn bản không sợ cây súng của mình!

Lanka liền vứt ngay suy nghĩ rút súng ra, mà ngược lại là cầu xin: "
Mày muốn làm gì? Cần bao nhiêu tiền, tao sẽ cho mày!"

"
Ơ?" Trong lòng Dương Minh vừa động, nhìn Lanka, nhàn nhạt nói: "Đem tài khoản tiết kiệm cùng mật mã cho tao."

"
Cái này. mày muốn toàn bộ?" Trong lòng Lanka cả kinh.

"
Sao? Mày không muốn cho?" Dương Minh từ lạnh một tiếng, tùy tay điểm một cái lên người của Lanka, làm hắn nhất thời run rẩy khắp người, lăn lộn qua lại trên mặt đất.

Chẳng qua, trong căn phòng VIP này được cách âm rất tốt, bên ngoài không thể nghe được gì, cho dù Lanka có gào tét cổ họng, cũng chẳng ai nghe thấy.