Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 594: Trò chơi leo núi




Giờ phút này Lâm Chỉ Vận rốt cuộc đã hạ quyết tâm muốn dùng cần câu câu chiếc túi ở hàng thứ hai.

"Chờ chút" Dương Minh vội vàng ngăn nàng lại.

"Sao thế?" Lâm Chỉ Vận dừng lại rồi nói.

"Chúng ta câu đơn giản một chút đi, xa như vậy anh sợ em câu trượt" Dương Minh nói.

"A? Vậy anh nói câu cái nào?" Lâm Chỉ Vận.

"Cái này đi" Dương Minh chỉ vào chiếc túi trước mặt.

"Cái này. bên trong có thiếp không?" Lâm Chỉ Vận lắc đầu: "Đây là anh lãng phí cơ hội"

"Ngoan, nghe lời" Dương Minh nói.

"Vâng." Lâm Chỉ Vận nghe giọng Dương Minh như người yêu không khỏi ngây ngất, cầm cần câu lên câu chiếc túi mà Dương Minh nói.

Túi vào tay, Lâm Chỉ Vận không khỏi kêu lên: "A. Trúng rồi, Dương Minh, chúng ta câu trúng rồi"

"Đúng rồi, anh nói mà. Em xem, anh có nói sai không? " Dương Minh cười nói.

"Vâng." Lâm Chỉ Vận gật đầu cao hứng đưa thẻ cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ không ngờ mới khai trương chưa lâu đã có người kiếm được phần thưởng to nhất, tiền buôn bán không bằng phần thưởng này. Chẳng qua cũng không có cách nào, danh dự là số một. Lễ hội còn vài ngày nữa, nếu ngày đầu tiên đã không thực hiện lời hứa vậy về sau đừng mong làm ăn. Huống hồ đợt này do đội quản lý thị trường giám sát, ông chủ cũng không dám làm loạn.

Đưa con gấu to cho Lâm Chỉ Vận, rồi nói vài câu chúc phúc. Lúc này nhân viên phục vụ thay thêm túi và đổi vị trí, phần thưởng là một món khác.

Lâm Chỉ Vận rất vui vẻ nhận phần thưởng rồi cùng Dương Minh rời đi.

"Đúng, Dương Minh, sao anh biết trong túi đó là thẻ đỏ?" Lâm Chỉ Vận rất vui vẻ nhưng có chút khó hiểu.

"Anh không biết" Dương Minh tự nhiên không thể lộ ra. Hắn và Lâm Chỉ Vận chưa đến trình độ như Tiếu Tình, cho nên chuyện này đâu thể nói: "Nhưng anh đoán được 80%"

"Sao anh đoán ra" Lâm Chỉ Vận có chút tò mò: "Sao em không đoán ra nhỉ? "

"Thật ra rất đơn giản" Dương Minh cười nói: "Trước đó anh đã quan sát người chơi trò này, bọn họ luôn đưa mắt về phía những túi ở hàng thứ hai. Mà hàng đầu thường bị mọi người bỏ qua"

"Cho nên anh liền suy nghĩ ngược lại. Nếu anh là chủ quán thì sẽ làm như thế nào? Các vị khách khác nhìn vào hàng hai, vậy anh sẽ để thiệp vào hàng thứ nhất"

"Mà vị trí không có khả năng nhất trong hàng thứ nhất chính là chiếc túi đối diện người câu. Vì nó quá rõ ràng, nhìn một cái là thấy nên nó dễ bị bỏ qua"

"Hầu hết mọi người đều nghĩ túi trước mặt đó không thể có thiếp. Cho nên nơi nguy hiểm nhất lại là an toàn nhất. Chủ quán chính là suy nghĩ như vậy. Anh chẳng qua nghĩ lại chút mà thôi"

"A?" Lâm Chỉ Vận nghe xong rất phục: "Dương Minh, anh thật lợi hại. Điều này cũng có thể nghĩ ra"

"Ha ha, anh đột nhiên nghĩ ra thôi" Dương Minh nói: "Anh thấy em đau lòng vì thẻ đó, nên đột nhiên suy nghĩ ra"

"Nói linh tinh" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói.

Hai người tiếp tục đi tới trước, trên đường đi mặc dù cũng có một vài trò muốn chơi nhưng giá rẻ nên nhiều người xếp hàng chơi. Hai người không đợi được.

Những trò này chơi thì chơi nhưng không quá thú vị, hơn nữa phần thưởng cũng không to.

"A, kia là leo núi sao?" Lâm Chỉ Vận chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa: "Em xem trong Tv thấy mọi người năm nay rất thích trò này" " Ừ, anh cũng xem qua, trò này rất phổ biến ở phía Đông, nhưng bây giờ mới đến thành phố Tùng Giang" Dương Minh gật đầu nói.

Lâm Chỉ Vận rất thích thú với những gì mình chưa thấy bao giờ.

Theo dòng người Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi tới một cửa hàng lớn, phía trước cửa hàng là một bức tường đá khá cao và dựng đứng.

Mặc dù những năm gần đây leo núi đã dần trở thành một trò chơi vận động và thử thách, càng lúc càng có nhiều người chơi trò này, nhưng trò leo núi này có yêu cầu rất cao đối với con người về thể lực, lòng can đảm, khả năng phối hợp của tay chân. Những người không được huấn luyện chuyên nghiệp thì rất dễ dàng bị ngã xuống.

Chẳng qua núi ở đây không nguy hiểm như vậy. Bởi vì bức tường này do người tạo ra, cho nên cũng không có góc sắc nhọn gì. Hơn nữa người chơi trò này sẽ đeo gang tay và trang phục riêng biệt, vì vậy không ảnh hưởng đến cơ thể. Dù cho ngã xuống cũng có túi khí.

Như vậy đã giảm khả năng nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Chẳng qua dù như vậy vẫn có trường hợp ngoài ý muốn, nếu ai đập đầu xuống đất thì cũng sẽ bị thương.

Cho nên người tham gia trò này phải ký một biên bản, hơn nữa còn phải mua bảo hiểm cho mình.

Nhưng ai trèo lên được đỉnh núi sẽ được phần thưởng lớn. Đó là một đôi vòng cổ làm bằng kim loại mạ vàng hình, có móc là con trâu. Năm nay là năm trâu nên loại này được nhiều đôi nam nữ chào mừng.

Bởi vì đây là trò chơi mới ở Tùng Giang nên chủ quán không vì kiếm tiền mà muốn lấy tiếng, vì thế còn làm mấy bộ phần thưởng để cấp cho người trèo lên cao nhất.

Chẳng qua chủ quán đúng là đánh giá quá cao những người tham gia. Từ sáng đến giờ chưa ai bò lên được nửa núi.

Nhưng dù như vậy vẫn có nhiều người muốn thử. Không vì gì khác mà là biểu hiện trước mặt bạn gái. Nếu có thể lấy được phần thưởng đưa cho bạn gái sẽ oai như thế nào.

Nhất là quảng cáo trong Tv còn nói gì là người đàn ông chân chính? Gì mà dũng cảm? Đây là trò chơi của người dũng cảm? Anh thắng sẽ nhận được phần thưởng đưa cho bạn gái.

Cho nên rất nhiều đôi đến đây, người con trai đều chủ động yêu cầu thử một chút. Cho dù thất bại cũng bình thường mà. Bởi vì mọi người đều thế, nếu thắng càng oai hơn.

Tất cả mọi người đều có suy nghĩ này nên trò chơi leo núi rất hút khách.

Lâm Chỉ Vận hiển nhiên đã xem trò này trên Tv, thấy các đôi nam nữ khác, người con trai chủ động muốn lấy phần thưởng cho bạn gái, trong lòng nàng rất mong chờ.

Nhưng Lâm Chỉ Vận cũng biết trò này hơi nguy hiểm, nàng không muốn Dương Minh mạo hiểm vì mình.

Dương Minh cười nói với Lâm Chỉ Vận: "Có muốn con trâu vàng kia không?"

"A?" Lâm Chỉ Vận sửng sốt một chút rồi nói: "Ý của anh là anh muốn tham gia?"

"Ừ, sao thế? Nếu muốn anh lấy cho" Dương Minh nói.

Dương Minh nói như vậy làm nhiều người ở bên nghĩ đó là chuyện đùa. Bởi vì trước đó có nhiều người nói với bạn gái của mình như vậy nhưng đều thất bại.

Trò này nhìn như đơn giản nhưng làm không dễ như vậy. Nhưng đó chỉ là dành cho người bình thường mà thôi. Đối với Dương Minh thì quá dễ dàng. Đừng nói có nhiều thiết bị an toàn như vậy, trên núi đã đục sẵn các lỗ để bám. Lúc trước khi ở trong trường học Dương Minh không dùng dụng cụ gì, tay không bò lên ký túc xác của Trần Mộng Nghiên mà.