Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 563: Xâm nhập hang hổ




"Bốp!" Người mang khẩu trang này có tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, lập tức nắm lấy tay của Hạ Tuyết, cười lạnh nói: "Hạ tiểu thư, cô tốt nhất đừng múa rìu qua mắt thợ, đừng ép chúng tôi phải đánh"

"Hắc!" Hạ Tuyết kéo mạnh tay về, rồi đột nhiên giơ chân lên đá giữa giò của tên này.

Tên này bị Hạ Tuyết kéo tay về, thân thể nghiên về phía trước, phần chân vốn đã không ổn, không kịp tránh, chỉ tránh, chỉ đành giơ chân lên đỡ, làm cho chân bị đau.

"Được rồi, Hạ tiểu thư, không cần làm loạn" Người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Chúng tôi không phải đi đánh nhau với cô, mà muốn mời cô đi gặp ông chủ của chúng tôi, chẳng lẽ cô không muốn biết ông chủ của chúng tôi là ai sao?"

"Là ai?" Hạ Tuyết vừa nghe, lập tức rút tay về, lạnh lùng liếc người này.

"Tô Đại Trí!" Người này chậm rãi đáp.

"Ngươi nói gì? Tô Đại Trí?" Hạ Tuyết nghe xong liền ngây người.

Không riêng gì Hạ Tuyết sửng sốt, ngay cả Dương Minh cũng khó hiểu nhìn hai người này, Tô Đại Trí không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ cái cảnh mình nhìn thấy trong nhà của Trần Phi, chỉ là ảo giác?

Không thể nào! Nhìn chung chuyện này không thể là do ảo giác gây ra được! Hơn nữa, tuy rằng bây giờ Dương Minh tạm thời không khống chế được dị năng, nhưng đối với công năng của dị năng hắn chưa bao giờ nghi ngờ! Dị năng không gạt hắn!

Như vậy, rõ ràng là hai tên này đang nói dối. Người sai khiến, chắc chắn là người khác, tuyệt đối không phải là Tô Đại Trí! Nếu Dương Minh trước đó không biết Tô Đại Trí đã chết, thì không chừng đã tin những lời này.

"Anh nói là." Dương Minh vừa định mở miệng, thì Hạ Tuyết đã giành nói trước.

"Tô Đại Trí? Ngươi nói thật chứ? " Hạ Tuyết vội hỏi.

"Có phải hay không, cô đi rồi sẽ biết" Người này chỉ cười cười nói: "Hạ tiểu thư, đừng làm chậm trễ thời gian, Tô tiên sinh có chuyện quan trọng cầm nói với cô"

Hạ Tuyết nhìn chằm chằm người này, trên mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Ngươi dẫn đường đi"

"Tốt, sảng khoái" Người này khen, sau đó nói với Dương Minh: "Vị tiên sinh này, không có chuyện của ngài, ngài có thể đi"

Đó cũng là do Hoàng Hữu Tài cố ý dặn dò, tuy rằng hắn không hiểu tính cách của Dương Minh, chẳng qua người bình thường càng muốn đuổi đi, thì sẽ càng không đi.

Hơn nữa, hắn cũng không nhắm vào Dương Minh. Có thể bắt thì tốt, không bắt được cũng không sao. Theo hắn nghĩ, Dương Minh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ.

Chẳng qua, hắn đã hiểu sai tính cách của Dương Minh rồi, nếu đổi lại người khác và đổi lại chuyện khác, không chừng Dương Minh đã xoay người rời đi! Nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của Hạ Tuyết, Dương Minh đã đáp ứng sẽ bảo vệ nàng! Hơn nữa, Dương Minh tuyệt đối không tin Tô Đại Trí còn sống. Nếu như vậy, thì người đứng phía sau, rõ ràng là Vương Tích Phạm không thể nghi ngờ được.

Vậy thì, không bằng tương kế tựu kế, đi theo những người này, Dương Minh không tin rằng với thân thủ của mình, thì sẽ bị những người này khống chế.

Ngoài ra, Dương Minh cũng có lý do đi theo, vì dị năng của hắn không hề có báo động.

Vốn, Dương Minh muốn nói cho Hạ Tuyết biết chuyện Tô Đại Trí đã chết, chẳng qua, sau khi nghĩ lại, đây chỉ là ảo giác của dị năng thôi, cũng không có căn cứ xác thật, không nên nói ra.

"Tôi cùng đi với cô ấy" Dương Minh căn bản không tin những người này không cho hắn đi theo, loại phương pháp lấy mềm buột cứng này, Dương Minh đã thấy nhiều. Hơn nữa, làm trò bắt Hạ Tuyết trước mặt mình, bọn họ không sợ mình xoay người liền báo cảnh sát sao?

Quả nhiên, tên này không hề do dự, nói: "Xin cứ tự nhiên"

Nếu Hạ Tuyết đã đồng ý đi theo, bọn chúng cũng không sợ Hạ Tuyết sẽ bỏ chạy, hai người một trước một sau dẫn đường, dẫn đến hướng một chiếc Van.

"Vì sao cậu đi theo?" Hạ Tuyết vừa đi vừa nhỏ giọng.

"Sợ cô không về được!" Dương Minh cười nói.

"Cậu không sợ cậu cũng không về được sao?" Hạ Tuyết hỏi ngược lại.

"Haha, không có khả năng" Dương Minh vô cùng khẳng định nói.

"Nhảm nhí!" Hạ Tuyết thầm nghĩ, nếu Dương Minh thật sự xảy ra chuyện, thì mình còn phải bảo vệ hắn, quả thật rất vướng bận.

"Mời!" Đi đến chổ chiếc xe, một người mở cửa ra, sau đó chỉ vào trong nói.

Dương Minh nhìn vào trong xe, toàn bộ đều đã khóa cửa ra, ngay cả cửa sổ cũng không có. Chẳng qua bên trong cũng vô cùng xa hoa, trong giống một cái phòng hơn.

Dương Minh cười nhàn nhạt, bước lên xe, sau đó ngồi xuống ghế sa ***, Hạ Tuyết do dự một chút rồi cũng lên xe.

"Các người không lên?" Hạ Tuyết thấy hai người đóng cửa xe, vì thế vội vàng hỏi.

"Chúng tôi ngồi ở phía trước" Một người đáp, sau đó đóng cửa xe cái rầm.

Dương Minh lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấu qua bên thùng xe, nhìn về phía trước.

Phía trước rất lớn, có thể ngồi bốn người, chẳng qua, khi Dương Minh nhìn thấy một người trong số họ, liền hiểu được toàn bộ.

Hoàng Hữu Tài, quả nhiên là hắn. vậy nhất định có liên quan đến Vương Tích Phạm, mà chiếc xe này bố trí như vậy, hiển nhiên là không muốn để cho mình và Hạ Tuyết biết sự tồn tại của hắn.

Chẳng qua, hắn trăm tính vạn tính, cũng không tính được Dương Minh có thể nhìn thấu.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Dương Minh nhắm hai mắt lại, nhìn có vẻ giống nghỉ ngơi, chẳng qua đang nhớ kỹ lại hành trình chuyến đi.

"Cậu làm gì đó? Lúc này còn có tâm tư để ngủ?" Hạ Tuyết dùng sức lây Dương Minh.

"Không ngủ, tôi chỉ nghỉ ngơi" Dương Minh không mở mắt ra, trực tiếp đáp.

"Cậu nói, bọn họ sẽ đem chúng ta đi đâu?" Hạ Tuyết hỏi.

"Tôi làm sao biết, tôi có thấy bên ngoài đâu" Dương Minh tức giận nói: "Không phải đã nói rồi sao, mang chúng ta đi gặp Tô Đại Trí"

"Tô Đại Trí biến mất lâu như vậy, vì sao lại đột nhiên muốn gặp tôi?" Chỉ số thông minh của Hạ Tuyết hơi bị thấp, nên không đủ dùng.

"Rõ quá rồi, cô bị người ta gạt" Dương Minh đảo mắt qua liếc Hạ Tuyết một cái: "Cô có thể im lặng một chút không? Tôi đang nghe động cơ xe để tính lộ trình chúng ta đi"

Dương Minh tùy tiện tìm một lý do để kêu Hạ Tuyết im miệng.

"." Hạ Tuyết lại lên tiếng: "Cậu có thể tính sao?"

"Cô đừng làm phiền tôi là được" Dương Minh mở miệng nói: "Bây giờ đã là 13km"

"À. vậy cậu tính đi." Hạ Tuyết dù không tin Dương Minh nói, nhưng cũng không thể chứng thật. Hơn nữa, lỡ như Dương Minh có thể tính được, vậy thì cũng có tác dụng rất lớn.

"Vậy cậu có thể cảm giác được khi nào xe quẹo hay không, và quẹo hướng nào?" Một lát sau, Hạ Tuyết không nhịn được hỏi.

Dương Minh mở mắt, nhìn Hạ Tuyết, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cục cưng tò mò này quả thật là lắm câu hỏi: "Đôi khi được, đôi khi không. Tập trung chú ý thì có thể, bây giờ nói chuyện với cô, tôi không thể"

Dương Minh tìm đại một lý do để nói.

"." Hạ Tuyết không nói gì, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Vương tổng, người đã bắt được, chuyện rất thuận lợi. Chẳng qua, cũng có luôn Dương Minh" Hoàng Hữu Tài bắt đầu gọi điện.

"Dương Minh? Sao lại bắt hắn?" Vương Tích Phạm sửng sốt.

"Haha, tôi nghĩ thiếu gia nhất định sẽ rất vui, người này hại thiếu gia thảm như vậy." Hoàng Hữu Tài cười âm hiểm.

"Được rồi, nếu đã bắt được, thì cho đi chung với con đàn bà kia" Vương Tích Phạm nói.

"Tôi hiểu rồi. hắc hắc." Hoàng Hữu Tài nói xong liền cúp điện thoại.

Chẳng qua, lời của hắn, không chữ nào lọt khỏi mắt của Dương Minh. Tuy rằng hắn không nghe bên kia nói cái gì, nhưng có thể xác định, người đó là Vương Tích Phạm.

Xem ra, chuyện này không còn cách sự thật bao nhiêu xa nữa. Lễ mừng năm mới chỉ còn vài ngày, mình bắt tên Vương Tích Phạm vào ngục ăn cơm tất niên cũng tốt.

"Sao ở đây không gọi điện được vậy?" Hạ Tuyết móc điện thoại ra, lẩm bẩm: "Không có tín hiệu"

Dương Minh nhìn điện thoại của Hạ Tuyết, rồi lại nhìn Hoàng Hữu Tài, sau đó nói: "Trong xe bị chắn tín hiệu rồi. Bằng không lúc lên xe đã bắt cô giao điện thoại ra rồi"

"À." Hạ Tuyết phát hiện ra, sự hiểu biết của mình không bằng Dương Minh, chẳng lẽ, mình thật sự không thích hợp để làm cảnh sát sao?

Dương Minh cũng mặc kệ Hạ Tuyết nghĩ gì, bây giờ hắn đang tìm cách lấy chứng cứ của Vương Tích Phạm, nhanh chóng bắt lấy hắn.

Xe hướng ra ngoại ô thành phố, thấy ra khỏi thành phố rồi mà vẫn không dừng lại, chẳng qua Dương Minh không hề sốt ruột, mà chỉ yên lặng theo dõi.