Tối hôm đó, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám được Dương Đại Sơn mời, hai bên đều ăn uống vui vẻ.
Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đi theo mấy tên đàn em, đi ra bãi đỗ xe của nhà hàng.
Đột nhiên có hai bóng người không biết từ phía nào lao thẳng về Bạo Tam Lập.
"Báo ca cẩn thận" Hầu Chấn Hám không hổ là bộ đội xuất ngũ, năng lực ứng biến rất nhanh. Phát hiện tình hình liền lập tức kéo Bạo Tam Lập sang bên.
Mặc dù Hầu Chấn Hám phản ứng rất nhanh, nhưng hai người này còn nhanh hơn, lập tức đổi hướng, lao về phía Hầu Chấn Hám.
Chẳng qua có lời nhắc nhở của Hầu Chấn Hám, mấy tên đàn em xung quanh cũng cảnh giác, chú ý tình hình trước mặt, ngăn cản hai bóng đen.
Mấy tên đàn em phụ trách bảo vệ Bạo Tam Lập đều là trăm người có một. Hơn nữa do Hầu Chấn Hám tự mình dạy bảo, công phu không yếu. Nhưng đối đầu với hai bóng đen này, giống trứng chọi đá.
Hai người này không dùng bao nhiêu sức, mấy chiêu đã đánh ngã đám đàn em xuống đất.
Bạo Tam Lập cũng là tên đánh nhau, mặc dù không bằng Hầu Chấn Hám, nhưng cũng khá mạnh. Lúc này cũng đã có phản ứng, cùng Hầu Chấn Hám đối đầu với hai người này.
"." Bạo Tam Lập chưa kịp có phản ứng đã trúng một đao. Hầu Chấn Hám ở bên vội vàng chạy đến hỗ trợ, nhưng không ngờ tốc độ của người này quá nhanh. Hầu Chấn Hám vung tay lên đỡ, tay bị cắt một vệt dài.
Lúc này Hầu Chấn Hám cảm thấy hai người này không hề đơn giản. Đây không phải là đánh nhau bình thường, mà là đến lấy mạng bọn họ, chiêu nào cũng tàn nhẫn.
Đây là lần đầu tiên Hầu Chấn Hám cảm thấy áp lực như vậy. Mình không phải đối thủ của người ta, đánh không lại mà còn liều mạng, đó là ngu ngốc. Cho nên Hầu Chấn Hám bắt đầu muốn mang theo Bạo Tam Lập bỏ chạy.
Lúc này một chiếc xe Mercedes – Benz lao tới, Dương Đại Sơn thò đầu ra cửa kính nói: "Báo ca, Hầu ca lên xe"
Hầu Chấn Hám nhắm đúng cơ hội, nháy mắt với Bạo Tam Lập, hai người vội vàng mở cửa lên xe. Mặc dù hai bóng người kia ép sát, nhưng không nhanh bằng xe.
"Phù." Hầu Chấn Hám thở hổn hển, nhìn Bạo Tam Lập người đầy máu, nói: "Sao rồi?"
"Vẫn ổn. chưa chết được" Bạo Tam Lập ôm bụng, đầu đầy mồ hôi nói.
"Lão Dương, đi bệnh viện, nhanh chút" Nói xong, Bạo Tam Lập nói với Dương Đại Sơn.
"Tôi biết, chúng ta đang trên đường đến bệnh viện" Dương Đại Sơn vội vàng nói.
"Không được, không thể đến bệnh viện" Hầu Chấn Hám vội vàng ngăn cản: "Về Bất Dạ Thiên"
"Cái gì?" Dương Đại Sơn ngẩn ra, không hiểu.
Bạo Tam Lập mặc dù là người thô lỗ, nhưng nghe Hầu Chấn Hám nói cũng hiểu ý của hắn. gật đầu nói: "Cũng là Hầu ca suy nghĩ chu đáo, bọn chúng có thể đang ở bệnh viện chờ"
"Không sai, thân phận của hai người này không rõ, không biết bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì. Bây giờ mà đi bệnh viện, không phải chịu chết sao" Hầu Chấn Hám nói.
Dương Đại Sơn nghe Hầu Chấn Hám phân tích, sợ đến độ người đầy mồ hôi lạnh. Không sai, bây giờ mà đến bệnh viện, không phải cho kẻ địch cơ hội sao?
Đưa Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập về Bất Dạ Thiên. Hầu Chấn Hám bảo Dương Đại Sơn về. Chuyện này không có quan hệ gì với Dương Đại Sơn, đừng để lão dính vào.
Trong Bất Dạ Thiên, hiển nhien có bác sĩ riêng. Đây là điều mà bang phái nào cũng cần có. Rất nhiều đàn em bị thương mà không thể đến bệnh viện.
Mấy bác sĩ xem vết thương của Bạo Tam Lập, không quá nặng. Chỉ là đâm xuyên bụng, không ảnh hưởng đến nội tạng. Cho nên không nguy hiểm đến tính mạng. Hầu Chấn Hám lúc này mới thở dài một hơi.
Bang phái bây giờ mặc dù mình cũng có tiếng nói lớn, nhưng không có Bạo Tam Lập không được.
Ra khỏi phòng Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám gọi điện cho Dương Minh, báo cáo tình hình vừa rồi.
"Cậu nói gì? Cậu không phải đối thủ?" Dương Minh nghe xong không khỏi giật mình.
"Đối phương ra tay quá nhanh, hơn nữa chiêu nào cũng tàn nhẫn, tôi căn bản không có cơ hội đáp trả, chỉ có thể phòng thủ" Hầu Chấn Hám có chút xấu hổ.
Sát thủ. Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu Dương Minh: "Những người đó trông như thế nào, cậu có nhơ không? "
"Cũng nhớ" Vừa nói Hầu Chấn Hám nói vóc dáng và khuôn mặt hai người này ra một chút.
"Cái gì?" Dương Minh ngẩn ra, suy nghĩ một chút. Là chúng, Dương Minh quá quen. Hai người này là kẻ tìm mình định gây phiền phức trước đây.
Lần trước Dương Minh đánh hai tên bị thương, không thấy đến làm phiền mình nữa. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện, chẳng qua là đi tìm Bạo Tam Lập.
"Sao vậy, Dương ca?" Hầu Chấn Hám khó hiểu hỏi.
"Không có gì, hai người này là do Quách Kim Bưu phái đến sao?" Dương Minh hỏi.
"Không xác định, chẳng qua rất có thể" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.
"Được rồi, chuyện này không cần cậu quản. Tôi âm thầm điều tra chút. Cậu cẩn thận" Dương Minh dặn.
"Xin lỗi, Dương ca, làm phiền anh" Hầu Chấn Hám nói.
"Không có gì, cũng không phải lỗi của anh. Nếu tôi không đoán sai, đây là sát thủ mà Quách Kim Bưu thuê" Dương Minh nói: "Cậu không phải là đối thủ của bọn chúng cũng là bình thường"
"Cái gì? sát thủ?" Hầu Chấn Hám nghe xong ngẩn ra: "Hai người đó là sát thủ?"
"Tôi chỉ đoán, rất có thể" Dương Minh cười nói: "Cậu cảm thấy đàn em Quách Kim Bưu có loạn người này sao? Nếu có, hắn sao chỉ làm Lão Đại một vùng đất nhỏ bé đó"
"Ừ, Dương ca nói có lý" Hầu Chấn Hám nghe xong suy nghĩ một chút.
Dập máy, Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ. Mặc dù mình nói cho Hầu Chấn Hám, bảo hắn không quản chuyện này. Nhưng mình xử lý như thế nào?
Dương Minh tin với công phu của mình bây giờ đã khác hẳn lúc trước. bây giờ mình hoàn toàn có thể khống chế hai người đó.
Nhưng mình làm thế nào để tìm được chúng? Bọn chúng không đến tìm mình, mình đi đâu tìm chúng?
Đây mới là vấn đề Dương Minh quan tâm nhất. Nếu bọn chúng không bao giờ đến tìm mình, vậy mình tìm bọn chúng không khác gì mò kim đáy biển.
Mình ở chỗ sáng, đối phương trốn ở nơi bí mật nào đó. Cảm giác này làm Dương Minh rất khó chịu. Bây giờ chỉ có thể ra tay từ một hướng khác.
Nếu Quách Kim Bưu có thể thuê hai người này, vậy hai người này thuộc về một tổ chức lấy tiền làm việc, nhất định có phương pháp liên lạc với bên ngoài.
Hoặc là nói bọn chúng thuộc tổ chức đánh thuê nào đó. Bây giờ Dương Minh cũng chỉ có thể dò xét từ cách này. Hắn còn chưa nghĩ đến chuyện đi giải quyết Quách Kim Bưu. Từ sau khi Trần Mộng Nghiên biết rõ mọi chuyện từ Chu Giai Giai, nàng không còn trách Dương Minh nữa. Bởi vì lần này nàng đã trách oan Dương Minh.
Cho nên Trần Mộng Nghiên chủ động yếu thế, nàng gọi điện đến nhà Dương Minh. Về phần sao không gọi điện thoại di động. Trần Mộng Nghiên là con gái mà. Mặc dù yếu thế nhưng vẫn muốn giữ thể diện.
Mà gọi điện về nhà Dương Minh, như vậy càng dễ giải thích hơn. Có thể nói điện thoại cho mẹ Dương Minh, thuận tiện hỏi thăm Dương Minh.
"Alo, bác, con là Trần Mộng Nghiên" Trần Mộng Nghiên nghe ra giọng của mẹ Dương Minh.
"Ồ? Mộng Nghiên à, chào con" Dương mẫu rất nhiệt tình nói: "Con tìm Dương Minh à? Để bác đi gọi nó"
"Không cần ạ." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt, vội vàng nói: "Ngày mai là hết năm, con gọi chúc mừng năm mới bác"
Đây là lý do mà Trần Mộng Nghiên đã nghĩ từ trước. Gọi điện chúc tết mẹ Dương Minh.
"Ha ha, đứa bé này, đúng là có lòng. Được, bác cảm ơn con" Dương Minh cao hứng nói: "Con cũng chuyển lời chúc tết của bác với bố mẹ con"
"Vâng, con sẽ." Trần Mộng Nghiên nói: "Bác và bác trai vẫn khỏe chứ ạ?"
"Khỏe, khỏe. Đúng, Mộng Nghiên, tối 30 đến nhà bác đi" Dương Minh vui vẻ nói.
"A. đêm 30 ạ." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt. Tất niên đến nhà chống, mặc dù nói theo lý là như vậy. Nhưng quan hệ giữa mình và Dương Minh bây giờ, có phải là sớm quá không, vì thế nàng chần chờ nói: "Vâng."