Trần A Phúc sau khi bị Dương Minh cho một bài học ở Đông Hải, cảm thấy mình quá đen. Sao mỗi lần đi đâu cũng gặp phải thằng ranh Dương Minh này?
Trần A Phúc không nhịn được, nhưng lại không có biện pháp. Đánh nhau mình không thể đánh lại Dương Minh. Dọa Dương Minh, Dương Minh không sợ hãi. Cho nên Trần A Phúc đúng là bó tay chịu thua.
Cảnh sát cũng không bắt được mình, vậy mà Dương Minh nhiều lần đả kích mình, nhục, quá nhục.
Mấy hôm nay, Trần A Phúc cảm thấy mình sắp bệnh. Thời gian này, thời gian phát bệnh không ngắn. Lúc đầu là mấy năm một lần, sau đó mấy tháng một lần, bây giờ cứ tuần lần.
Trần A Phúc hơi sợ. Hắn cũng biết gần đây cảnh sát đang muốn túm hắn. Nhưng hắn không thể khống chế được sự biến thái trong lòng.
Nhìn người bị mình dọa đến độ đái ra quần, trong lòng Trần A Phúc có cảm giác rất thỏa mãn.
Mặc dù biết rõ mình bây giờ mà đi gây án sẽ rất nguy hiểm, nhưng Trần A Phúc không nhịn được nữa, ngọn lửa biến thái đang thiêu đốt hắn.
Trần A Phúc hôm nay gải vờ đi khám bệnh, buổi sáng đến bệnh viện nhân dân, nhìn xem mấy con gà cảnh sát, sau đó cố ý đi dạo một vòng, cũng không thấy ai khả nghi.
Xen ra cảnh sát đã rút. Trần A Phúc dần yên tâm. Thực ra hắn hoàn toàn có thể không cần đi đăng ký khám bệnh, đi dạo vài vòng trong viện cũng được. Nhưng hắn có tật giật mình, sợ cảnh sát bắt được mình. Hắn không nói được mình đến bệnh viện làm gì.
Xác định không có nguy hiểm, lúc này Trần A Phúc mới hưng phần rời khỏi bệnh viện.
Tối, Trần A Phúc lần nay lấy ra chiếc mặt nạ quỷ mới, mặt nạ này tốn không ít tâm huyết của hắn. Còn ghê người hơn cả quỷ trong Tv.
Trần A Phúc lấy một bộ áo đỏ rực trong hòm dưới mặt đất ra. Thực ra đây là một cái áo bình thường rồi đổ nước đỏ vào mà thôi.
Mặc quần áo vào, sau đó mặc áo khoác ngoài, Trần A Phúc biến mất trong bóng đêm.
Bệnh viện nhân dân Tùng Giang, Trần A Phúc vào quá dễ dàng, hắn đã quen đường. Lắc mình mấy cái đã đi vào toilet ở tầng một, ngồi tít bên trong chờ đợi.
Vương Chí Đào bởi vì ngộ độc thực phảm cho nên bị truyền nước, hay buồn đi toilet. Nửa đêm, Vương Chí Đào đột nhiên đau bụng, vì thế nói với Vương Tích Phạm rồi đi về phía toilet.
Đáng lẽ Vương Tích Phạm có nhiều tiền như vậy, sắp xếp một phòng bệnh khép kín không vấn đề gì. Nhưng mấy hôm nay bệnh viện kín hết chỗ. Vì thế chỉ có thể ở một phòng bình thường, không có toilet.
"Chí Đào, có cần bố đi cùng con không?" Vương Tích Phạm hỏi.
"Không cần, con đi được" Vương Chí Đào vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh.
Chạy vào toilet, Vương Chí Đào tìm một phòng kéo quần ngồi xuống, Vương Chí Đào rất thoải mái.
"Cốc cốc cốc" Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ.
Vương Chí Đào đang thoải mái, bực mình nói: "Không để yên sao, gõ mẹ gì?"
"Cốc cốc cốc" lại là ba tiếng gõ cửa.
Vương Chí Đào nhíu mày: "Ai đó? Thần hinh à? Không phải có nhiều ngăn sao? Gõ mẹ gì"
Vương Chí Đào có chút khó hiểu. Lúc mình vào, trong toilet không có ai, cửa các phòng đều mở, sao lại có người định cướp chỗ với mình.
"Bánh bao đỏ. bánh bao xanh. muốn xanh hay đỏ." Đột nhiên một giọng nói rợn tóc gáy vang bên tai Vương Chí Đào.
"Cái mẹ gì thế? Mày có bệnh không thế?" Vương Chí Đào tức giận.
"Thằng ranh, mày muốn bánh bao đỏ hay bánh xanh." Âm thanh lại vang lên.
"Con mẹ nó" Vương Chí Đào tức giận mở cửa ra. Vốn tưởng thằng bé nào trêu đùa, đang định mắng hai câu, nhưng thấy một người mặt đầy máu, tay cầm cái bánh bao màu xanh, tay phải cầm bánh bao màu đỏ. Máu.
"Báo bao xanh dùng não làm. Bánh bao đỏ dùng máu làm. Thằng ranh, mày thích cái nào?" Quái vật đột nhiên mở cái mồm đầy máu ra nhìn Vương Chí Đào.
"Mẹ ơi." Vương Chí Đào chỉ thấy hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống hố phân, trong nháy mắt đã mất hết tri giác.
"Hắc hắc hắc hắc." Trần A Phúc cười thỏa mãn. Lúc này mới chú ý đến người bị dọa, vừa nhìn thấy không khỏi giật mình.
Mẹ ơi, không phải Vương Chí Đào sao? Lãnh đạo trực tiếp của mình đó. Trần A Phúc thầm nghĩ đen đủi, sao lần nào cũng dọa ông chủ thế này?
Nếu để Vương Chí Đào biết mình đóng quỷ dọa hắn, hắn không giết mình mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Trần A Phúc không còn sung sướng như trước nữa, người đầy mồ hôi lạnh. Vì thế liền vội vàng chạy ra góc tường, rời khỏi hiện trường.
Lần này Trần A Phúc rất sợ. Hắn về đến nhà vẫn còn sợ, giấu hết tang chứng đi, không dám có ý biến thái gì nữa. Có lẽ trong một thời gian, hắn phải dừng lại.
Vương Chí Đào một lần nữa tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh. Vương Tích Phạm thấy con trai mãi không về, vì thế ra toilet tìm. Không ngờ Vương Chí Đào đang ngất, mông toàn phân.
Vội vàng dọn sạch các thứ bẩn thỉu trên người con trai, Vương Tích Phạm đưa hắn về phòng bệnh, tìm bác sĩ.
Sau khi Vương Chí Đào tỉnh lại, không ngừng kêu" Quỷ quỷ" gì gì đó, hai mắt vô thần, hiển nhiên đang rất sợ.
Hơn nữa càng không may đó là Vương Chí Đào không khống chế được đại tiểu tiện, ngay ra giường.
Vương Chí Đào rất đau lòng. Chẳng lẽ ông trời muốn tiêu diệt Vương gia hắn sao? Gần đây sao lắm tai bay vạ gió như vậy? Vương Chí Đào mới khỏe lại, nhưng bây giờ lại như vậy.
Nguyên nhân Vương Chí Đào kinh hãi, trong lúc nhất thời không làm rõ được. Bởi vì thần kinh Vương Chí Đào đang không ổn định, cứ nói Quỷ quỷ.
Mặc dù còn chưa đến mức bị điên, nhưng rõ ràng là hơi bất thường.
Vương Tích Phạm tìm người hỏi thăm một chút mới biết có thể là Vương Chí Đào thấy Quỷ. Thời gian trước bệnh viện nhân dân Tùng Giang có xuất hiện quỷ, nhiều người vẫn bàn tán.
Về phần tại sao trong viện có quỷ, Vương Tích Phạm cũng không rõ.
Vì thế, Vương Chí Đào đáng thương vừa mới cảm thấy cuộc sống đầy hy vọng đã bị đẩy vào hầm băng.
Về bệnh tình của Vương Chí Đào, Vương Tích Phạm cũng không nói cho Chu Giai Giai. Chờ Vương Chí Đào bình thường lại rồi nói.
Black Widow cầm lấy nhiệm vụ mới nhận, hơi nhíu mày.
"Bạo Tam Lập là người nổi tiếng ở Tùng Giang. Hắn đang làm gì, tất cả mọi người đều biết. Muốn động đến hắn, sợ không dễ dàng như vậy.
"Lão Đại, giao cho chúng tôi đi làm" Phong Đao đứng lên. Hắn và Hắc Thử đang muốn hoạt động.
"Được, như vậy giao cho anh và Hắc Thử làm" Black Widow gật đầu: "Chẳng qua nghe nói Bạo Tam Lập không thiếu cao thủ, đánh không lại thì thôi"
"Hiểu rồi, Lão Đại" Phong Đao và Hắc Thử đáp.
Hoàng Hữu Tài mang theo đội biệt động Vương gia chạy đến địa điểm, bên trong đã là vườn không nhà trống. Hoàng Hữu Tài báo cáo với Vương Tích Phạm. Vương Tích Phạm cũng không có cách nào.
Chuyện này hắn có thể báo cảnh sát, nhưng Vương Tích Phạm thời gian này không muốn có qua lại với cảnh sát, vì vậy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hai hôm nay, Dương Minh cũng không quá bận, không quá rảnh, sắp đến tết rồi, phải chuẩn bị gì đó chứ? Không biết Trần Mộng Nghiên đã nghĩ thông chưa.
Hạ Tuyết lần đầu tiên được các đồng chí trong đội thừa nhận, phái nàng đi đến hải quan hỏi tình hình, hỗ trợ vấn đề buôn lậu xe.
Tùng Giang bề ngoài rất bình tĩnh, thực ra sắp mưa to gió lớn.