Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 487: Xám xịt




"Các bạn họ, nhìn đi, chính là Dương Minh lớp chúng ta đái bậy bị bắt được kì, mọi người nhìn đi." Tôn Chí Vĩ bắt đầu nói với mọi người, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ Dương Minh lên, sợ người khác không nghe được.

"Ai! Thật là mất mặt hệ máy tính của chúng ta!" Tôn Chí Vĩ còn tự lải nhải với bản thân.

Tạ Vĩnh Cường thiếu chút nữa đã chạy đến tát cho một cái rồi, mẹ nó, mày không phải là cố ý sao? Nói Dương Minh rồi, còn lôi kéo cả hệ máy tinh, mày không phải là muốn chửi lôi cả Tạ Vĩnh Cường này sao?

Tao là chủ nhiệm lớp đó Mày nói như vậy, về sau người khác nhìn tao thế nào? Học sinh của tao đái bậy?!

Vương Chí Đào cũng được Tôn Chí Vĩ thông báo chạy đến, tên này bây giờ đang đứng cạnh Chu Giai Giai.

"Dương Minh, bạn thật sự quá đáng, dám làm ra loại chuyện này!" Vương Chí Đào giận dữ nói: "Thật là nhục nhã, tôi thân là lớp trưởng cũ của bạn, cũng cảm thấy bị sỉ nhục!"

"Không thể nào, nhất định là hiểu lầm, Dương Minh không thể làm ra chuyện như vậy" Chu Giai Giai lắc đầu, cau mày nói.

"Hả?" Vương Chí Đào sửng sốt, đúng vậy, Dương Minh dù có là thằng ngu, cũng không thể tùy tiện đái bậy trong trường! Cái này có điểm không đúng, trong trường không phải là không có WC, mỗi khu hoặc phòng ngủ đều có WC mà, nếu Dương Minh đi đường mắc đái, vậy tại sao không vào WC gần đó? Bây giờ đang là ngày lạnh, đứng đây đái cho mà chết hả? Không đúng! Vương Chí Đào thầm kêu không tốt, trong lòng có một cảm giác kì quái.

Sao cảnh này thấy quen quá vậy? Vương Chí Đào không khỏi nhớ đến lúc trước, khi còn ở trung học, Trần A Phúc không phải đã từng làm ra chuyện tương tự vậy sao?

Nghĩ đến đây, Vương Chí Đào vỗ mạnh đầu, tên Tôn Chí Vĩ này không phải là muốn chết sao? Nhìn thấy Dương Minh không chút hoang mang cũng như khủng hoảng, Vương Chí Đào bắt đầu sốt ruột.

Lúc này, càng lúc càng có nhiều người vây lại, rất nhiều người cũng nhận ra Dương Minh, người này trước kia là" bản nguyên phá võ thuật", đánh bại cao thủ Tae Kwon Do của trường mà.

"Dương Minh, rốt cục có chuyện gì?" Tạ Vĩnh Cường đi đến, thấp giọng hỏi Dương Minh.

"Không có chuyện gì, lão già này bị điên, tự nhiên kéo em lại nói em đái bậy, rồi muốn phạt tiền em" Dương Minh vuốt tay, bình tĩnh giải thích.

"Tôi tận mắt thấy cậu đứng dưới chân tường đái bậy, chẳng lẽ còn sai lầm sao?" Lão già nhe răng nói.

"Ông là ai vậy?" Tạ Vĩnh Cường quay đầu lại, nhìn lão già hỏi.

"Tôi. tôi là bảo vệ của trường!" Lão già vẫn cứng đầu nói.

"Bảo vệ trường?" Tạ Vĩnh Cường lắc đầu, hắn cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua có kiểu bảo vệ này, hơn nữa, tuổi của lão già này, hẳn là sớm về hưu rồi mới đúng! Trường học không có khả năng tuyển dụng một người như vậy vào vị trí đó!

"Đúng vậy!" Lão già nói: "Anh là chủ nhiệm của nó? Nói với nó ngoan ngoãn nộp tiền, bằng không anh sẽ ghi tội nó báo lại cho trường!"

"Phạt tiền? Tôi ghi tội nó?" Tạ Vĩnh Cường nghe xong không khỏi vui vẻ, cái gì đây chứ, không nói về vấn đề trường học căn bản không thể tùy tiện phạt tiền sinh viên, hơn nữa, Dương Minh là học sinh của mình, do mình dạy dỗ! Mà người này lại dám nó vậy? Nơi này có chổ cho ông múa chân múa tay sao?

"Ừ! Nếu nó không nộp tiền, thì anh ghi tội nó lại" Lão già nói.

"Ông là bảo vệ trường học?" Tạ Vĩnh Cường hoài nghi nhìn nhìn vào miếng vải đỏ trên vai lão già, mặt trên không có chữ gì, hoàn toàn chỉ là miếng vải đỏ.

"Đúng vậy!" Lão già nhìn Tạ Vĩnh Cường một cái, gật đầu nói: "Bây giờ anh nhanh chóng quản học sinh của anh đi, anh làm chủ nhiệm kiểu gì vậy? Sao lại đến hỏi tôi?"

Tạ Vĩnh Cường tuy rằn gnhgi ngờ, nhưng nghĩ lại, lão già này nói cũng đúng, trước tiên là phải giải quyết chuyện Dương Minh đái bậy đã, bằng không cũng không thể đứng đây giải quyết chuyện này!

"Dương Minh, em nói xem là chuyện gì xảy ra?" Tạ Vĩnh Cường đã nghi ngờ thân phận của lão già này, cho nên quyết định nghe ý kiến của Dương Minh.

"Thầy Tạ, em đái bậy khi nào? Thầy hỏi ông đi, em đái bậy ở đâu?" Dương Minh bất đắc dĩ nói.

"Cậu đái ngay tại góc tường kia, không tin chúng ta qua xem!" Lão già nói.

"Đi thôi, chúng ta cùng xem, ông vẫn chưa từ bỏ ý định rồi!" Dương Minh cười nói.

Vì thế, lão già, Dương Minh cùng với Tạ Vĩnh Cường ba người đi đến góc tường, lão già chỉ tay vào nói: "Là chổ này!"

"Chổ này sao?" Tạ Vĩnh Cường nhìn mặt đất khô cứng, nghi ngờ hỏi.

"A?" Lão già sửng sốt, nhìn dưới đất, không thấy một giọt nước nào, không khỏi buồn bực: "Không thể nào, chẳng lẽ đã khô?"

"Khô?" Dương Minh cười lạnh: "Ông chi rằng đang là mùa hè hả? Nhìn cho rõ đi, chổ nào có dấu vết của đái bậy?"

"Cái này." Lão già không biết làm sao, chẳng lẽ phán đoán sai?

Lúc này, đám người kia cũng nhích lại nhìn, thấy trên mặt đất không có bất kỳ dấu vết nào, cũng bắt đầu ồn ào lên. Rất nhiều người từng bị lão già này bắt, đã bắt đầu mượn cơ hội này lên tiếng: "Lão già này là kẻ lừa đảo, thầy ơi, bắt lấy ông ta, giao lại cho trường!"

"Đúng vậy, lại nhìn cho rõ đi, chổ nào? Tùy tiện phạt tiền? Ai cho ông ta cái quyền đó vậy?" Một người khác lên tiếng.

"Đúng vậy, ổng cho rằng ổng là ai? Trường học cũng chưa có chế độ như vậy, phạt tiền à?"

"Mọi người đừng ồn! Tôi là lớp trưởng của Dương Minh, tôi cảm thấy chuyện này, ông ta làm rất đúng!" Tôn Chí Vĩ thấy mọi người đều hướng về Dương Minh, có chút khẩn trương, nhảy ra nói: "Không có lửa làm sao có khói! Hơn nữa, nếu không làm ra động tác dễ gây hiểu lầm như vậy, thì cũng không làm cho ông ta hiểu lầm!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Lão già thấy có người giải vây, vội vàng phụ họa.

"Mẹ kiếp! Thằng ngu này là ai vậy?" Một sinh viên đã lên tiếp: "Lớp trưởng? Nó làm lớp trưởng lớp nào thế?"

"Tao thấy từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra thì đúng hơn"

"Mẹ thằng khùng, mọi người ném chết mẹ nó đi!" Không biết từ đâu, đột nhiên một bóng tuyết nện lên mặt Tôn Chí Vĩ.

Ngay sau đó, vố số bóng tuyết ném lên người Tôn Chí Vĩ, thật ra thì sinh viên học sinh là mối đoàn kết thuần phác nhất, cũng dễ dàng xúc động nhất. Chỉ cần có người đụng đến lợi ích của bọn họ, thì bọn họ sẽ bùng nổ, hợp nhau tấn công!

Ví dụ như bây giờ, Tôn Chí Vĩ trong mắt các sinh viên này, đã trở thành kẻ địch của mọi người! Tự nhiên giúp đỡ lão già? Giúp đỡ lão trách cứ bạn học của mình! Còn gọi là lớp trưởng sao?

"Ném chết hắn đi, lớp trưởng không biết nói chuyện vì chúng ta, vậy còn dùng hắn làm gì"

Lúc vừa bắt đầu, Vương Chí Đào đã biết không tốt rồi, bây giờ thấy Tôn Chí Vĩ dám nhảy ra, càng thấy giật mình, sao mình lại hợp tác với thằng ngu này nhĩ? Nếu cứ như vậy, tiểu tử này sớm muộn cũng phá hư chuyện tốt của mình!

". Tôn Chí Vĩ này cũng rất cố chấp." Vương Chi Đào bất đắc dĩ nói với Chu Giai Giai.

"Tôi nói rồi, nhất định không phải lỗi của Dương Minh." Chu Giai Giai mỉm cười.

"." Tay Vương Chí Đào run lên! Con mẹ nó, mình nhất định phải có được Chu Giai Giai! Không thể bại bởi Dương Minh nữa! Dương Minh, mày đi chết mẹ đi!

Lần này, lão già không còn gì để nói, chỉ ngơ ngác đứng đó, mà Tôn Chí Vĩ, đã bị Tạ Vĩnh Cường kéo qua một bên, nói: "Sao em lại thế này? Quậy phá cái gì thế?"

"Em." Tôn Chí Vĩ vẫn sợ Tạ Vĩnh Cường, dù sao cũng là chủ nhiệm của hắn, nếu đem chuyện này nói ra với người nhà, thì hắn sẽ chết rất tốt.

"Em thân là lớp trưởng, tại sao lại lỗ mãng như vậy? Mấy cái bình thường em học đâu rồi? Không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe nói thì đừng tin!" Tạ Vĩnh Cường tức giận nói: "Được rồi, em trở về viết cho tôi bản kiểm điểm một vạn chữ!"

"Vâng." Tôn Chí Vĩ không dám nói gì, xám xịt mặt mang theo đống đuôi rời đi.

Còn chuyện của Dương Minh, sau khi biết rõ ràng, mọi người đều rời đi. Về phần lão già kai, không thể không nói một chút, chuyện này được Tạ Vĩnh Cường báo lại với trường, sau khi trải qua điều tra, phát hiện ra lão già này là cha của một bảo vệ, thường xuyên giả danh nghĩa bảo vệ vào trường phạt tiền, vì nể mặt người bảo vệ đó, nên không đuổi đi. Vì thế, sau đợt xử phạt này, lão già đã bị cả trường biết mặt.

Cũng may người này đã lớn tuổi, nên trường học không giao ông ta cho cảnh sát.