Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 359: Công ty châu báu




Về ký túc nghiên cứu quyển sách một lát, không có chút đầu mối, Dương Minh bỏ xuống dưới gối, chuẩn bị tìm thời gian ra hiệu sách mua mấy quyển từ điển, về đọc chút là hiểu được cái này.

Buổi trưa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng nhau đi ăn cơm, hắn nói với nàng về vé xem phim.

"Trương Tân và Điền Đông Hoa đều muốn đi, vừa lúc có ba cặp vé tình nhân, em không phản đối chứ?" Dương Minh hỏi.

"Em phản đối? Tại sao em lại muốn phản đối, em đương nhiên không rồi. Nhiều người càng vui" Trần Mộng Nghiên nói: "Đúng, bạn học cấp hai của anh có đi không?"

"Em nói Chu Giai Giai hả?" Dương Minh nghe xong toát mồ hôi, xem ra Trần Mộng Nghiên đúng là có địch ý với Chu Giai Giai rồi.

"Ừ, đúng là cô ấy. Dương Minh, sau này anh không được gần cô ấy quá" Trần Mộng Nghiên gật đầu nhỏ giọng nói.

"Vì sao?" Dương Minh có chút kỳ quái.

"Em cảm thấy hình như cô ấy thích anh" Trần Mộng Nghiên cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy. Hôm đó Chu Giai Giai che giấu rất tốt. Nhưng có thể bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ, làm Trần Mộng Nghiên cảm thấy nguy hiểm.

"Cô ấy thích anh? Nói đùa gì thế" Dương Minh cười nói: "Em yên tâm, ông xã em không phải bánh kem ai cũng thích. Ba năm cấp ba làm có ai thích, em cũng biết mà"

"Em mặc kệ, dù sao sau này anh phải xa cô ấy một chút" Trần Mộng Nghiên nói.

"Được rồi, anh biết" Dương Minh nghe xong gật đầu, không nghĩ đến. Bởi vì hắn cảm thấy mình căn bản không thể thích Chu Giai Giai. Cho nên Trần Mộng Nghiên lo lắng là không cần thiết.

Buổi chiều Dương Minh vẫn ngồi cùng bàn với Chu Giai Giai. Không có cách nào, ai bảo trước đây hắn vẫn ngồi đó. Hơn nữa mỗi ngày Chu Giai Giai đều chiếm chỗ cho hắn. Dương Minh cho dù không thích Chu Giai Giai, cũng không thể làm nàng mất mặt. Huống hồ trong phòng cũng không còn mấy chỗ trống.

Chẳng qua hôm nay Vương Chí Đào lại đột nhiên im lặng, không yêu cầu Dương Minh đổi chỗ, mà đàng hoàng ngồi đằng trước đọc bài.

Tối, Dương Minh đúng hẹn đến nhà Ngô Trung Kiệt. Hôm nay thằng bé này rất ngoan ngoãn. Dương Minh vừa gõ cửa, hắn hỏi là ai liền chủ động mở cửa. Chẳng qua Dương Minh hôm nay lại phát hiện trên mặt thằng bé có một vết bầm.

"Tao nói sao mày hôm nay ngoan như vậy? Bị người đánh hả?" Dương Minh hỏi.

"Suỵt. nhỏ tiếng chút. đừng để mẹ em nghe thấy" Ngô Trung Kiệt vội vàng đóng cửa, đưa tay lên miệng.

"Sao, còn không dám nói với người nhà à?" Dương Minh cười nói: "Bị người khi dễ hả?"

"Em nói với mẹ là bị ngã, anh đừng nói lung tung với mẹ em" Ngô Trung Kiệt khẩn cầu.

"Hừ, ngã? Mẹ mày thế mà cũng tin được. Đây rõ ràng là bị người ta đấm mà" Dương Minh hừ lạnh một tiếng.

"Mặc kệ, tóm lại em không muốn mẹ lo lắng" Ngô Trung Kiệt nói.

"Đúng là không nhìn ra, tao vốn đang định nói chuyện này" Dương Minh châm chọc.

"Dương ca, anh đừng nói mà. Mai là tốt thôi ạ" Ngô Trung Kiệt nói.

"Không quản mày. Bé con không học tập, suốt ngày đánh nhau" Dương Minh ngoài miệng nói Ngô Trung Kiệt, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy xấu hổ. Mình năm đó không phải như vậy sao?

"Đúng, Dương ca, em nhờ anh một việc, anh có thể đáp ứng em không?" Ngô Trung Kiệt đột nhiên hỏi.

"Chuyện gì? Mày nói thì tao mới biết có đồng ý được không chứ" Dương Minh trừng mắt nói.

"Cái này. Dương ca, ngày mai anh có thể đóng giả làm anh trai em, đến trường một chuyến. Giáo viên chủ nhiệm muốn gặp người nhà em" Ngô Trung Kiệt nhỏ giọng nói.

"Mẹ nó, tìm người nhà, mày bảo tao đóng giả?" Dương Minh nhìn chằm chằm Ngô Trung Kiệt: "Bởi vì chuyện gì? Đánh nhau với bạn hả?"

"Em nói ra, Dương ca không được mắng em đó" Ngô Trung Kiệt sợ hãi nói.

"Nói đi" Dương Minh phất tay nói: "Tao chẳng muốn mắng mày"

"Em và bạn gái trong lớp viết giấy cho nhau, bị lớp trưởng lấy, sau đó nói cho giáo viên. Tan học em bắt được nó, đánh cho nó một trận" Ngô Trung Kiệt nói.

"Viết giấy cho bạn gái? Thư tình hả?" Dương Minh bĩu môi: "Không ngờ mày lại yêu sớm như vậy. Chẳng qua tao nghi ngờ là mày đánh đối phương sao? Nhưng sao thấy giống như mày bị đánh thì phải?"

"Mẹ kiếp, cái thằng đó, em đánh nó hai quyền là ngã" Ngô Trung Kiệt tức giận nói: "Nó có thằng anh học lớp chín. Nó gọi anh tới, hai thằng đánh em, như vậy em còn thắng thế nào được"

"Tao không hiểu sao giáo viên lại tìm người nhà mày?" Dương Minh hỏi lại.

"Lớp trưởng lớp em nói với thầy giáo, em đánh nó" Ngô Trung Kiệt nói.

"Ồ? Như vậy à. Mày biết tại sao nó tố cáo với giáo viên không?" Dương Minh hỏi.

"Không biết. Chắc nó căm em?" Ngô Trung Kiệt thuận miệng nói.

Dương Minh lắc đầu: "Không phải, là mày đánh chưa đủ. Mày chừng nào đánh nó đến mức nó không dám báo với giáo viên, lúc đó mới là mày thắng"

Ngô Trung Kiệt suy nghĩ một chút, một lúc sau mới nói: "Có lý"

"Được, mai tao có thể đi, chẳng qua hy vọng là lần cuối cùng" Dương Minh đáp ứng: "Đúng, nhìn nhà mày, hình như bố mày rất có năng lượng nhỉ"

"Ừ, bố em kinh doanh bất động sản? Sao vậy?" Ngô Trung Kiệt hỏi.

"Vậy là được, như vậy không sợ lớp trưởng tìm người chơi mày" Dương Minh nói. Hắn cũng không muốn chuyện Vương Chí Đào làm với mình lại xảy ra trên người Ngô Trung Kiệt.

"Chơi em? Đúng, Dương ca, em nghe nói anh thằng đó quen mấy người trên xã hội, bọn chúng nếu tìm người chơi em thì sao?" Ngô Trung Kiệt hỏi.

"Chơi mày? Mày không biết chơi lại sao?" Dương Minh khinh thường nói: "Mày không nói mình có đai đen karate sao?"

Năm đó Dương Minh chính là dựa vào khả năng của mình mà đạt được vị trí.

"Đúng là đai đen karate, chẳng qua cũng không đánh được mấy người" Ngô Trung Kiệt đau khổ nói.

"Vậy mày nhịn đi, bọn chúng không thể đánh chết mày được, phải không? Chờ bọn nó đi, mày lại đánh lớp trưởng. Đánh tới lúc nó không dám tìm người thì thôi" Dương Minh nói.

"A? Ý này rất được" Ngô Trung Kiệt vui mừng gật đầu.

Tối nay Ngô Trung Kiệt đang suy nghĩ mai sẽ cho thằng lớp trưởng một bài học như thế nào, nên không có tâm trạng ngồi học. Dương Minh nói mấy đề tài cho hắn, thấy hắn không yên lòng đành thôi. Hẹn với Ngô Trung Kiệt mai đến trường, sau đó rời đi.

Dương Minh trực tiếp đến nhà Lưu Duy Sơn. Bởi vì hôm nay được nghỉ sớm nên lúc Dương Minh chạy tới, nhà Lưu Duy Sơn mới bắt đầu ăn cơm tối. Dương Minh xem như đúng bữa.

Ăn tối xong, Lưu Duy Sơn gọi Dương Minh vào phòng làm việc, sau đó cầm một tờ giấy đưa cho Dương Minh.

Dương Minh có chút khó hiểu, mở tờ giấy này ra, bên trên có ba chữ" Lưu Duy Sơn"

"Cái này là?" Dương Minh khó hiểu nhìn Lưu Duy Sơn: "Bố nuôi, đây không phải tên bố sao?"

"Đúng, đây là tên của bố. Con không phải muốn mở một công ty châu báu sao?" Lưu Duy Sơn cười giải thích: "Bố suy nghĩ rất lâu, cảm thấy các công ty châu báu trong nước bây giờ đã rất nhiều. Con muốn làm lớn sẽ không dễ dàng gì. Cho nên nhất định phải có điểm đặc biệt"

"Điểm đặc biệt?" Dương Minh suy nghĩ một lát liền cẩn thận hỏi: "Bố, ý của bố là tên công ty sẽ là Lưu Duy Sơn."

"Không sai" Lưu Duy Sơn gật đầu nói: "Bố cho rằng con mở công ty châu báu này, khách hàng nhất định là đặt vào những người có tiền. Bởi vì rất nhiều công ty châu báu làm các sản phẩm bình dân, con rất khó phát triển. Hơn nữa quan trọng nhất chính là tên của bố cũng khá nổi tiếng trong giới thượng lưu. Cho nên công ty của con không cần phải tuyên truyền, chỉ cần sản phẩm tốt, sẽ không lo không có khách tìm tới cửa"

"Bố nuôi, ý của bố là chúng ta chỉ làm hàng cao cấp sao ạ?" Dương Minh đã hiểu được ý của Lưu Duy Sơn.

"Đúng, cần chất lượng, không cần số lượng. Tại sao rất nhiều đồ thủ công lại thành hàng hiệu trên toàn thế giới? Các hàng hóa hiện đại lại không nổi tiếng bằng?" Lưu Duy Sơn nói: "Đó là bởi vì sản lượng thủ công rất thấp, đồ làm ra đều có một không hai. Nhưng những thứ đó luôn được người giàu có theo đuổi"

"Nhưng mà, bố nuôi, bố cũng cao tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn tự mình ra trận sao." Dương Minh nhíu mày: "Con cảm thấy không ổn."

"Tại sao bố nhất định phải tự mình ra trận? Tên của bố chỉ là thương hiệu, đương nhiên công ty con cũng phải có những nhà thiết kế xuất sắc. Chẳng qua bố có thể làm người cố vấn" Lưu Duy Sơn nói: "Điều này con yên tâm rồi chứ?"

Dương Minh nghe xong không khỏi vui mừng. Từ trước đến nay, Dương Minh vẫn lo lắng đến vấn đề mô hình của công ty. Hôm nay nghe Lưu Duy Sơn nói như vậy, Dương Minh đã hiểu ra.