Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 341: Mượn hoa hiến phật




"Mày nghe được sao?" Dương Minh cười nói.

"Dạ, âm lượng của cái điện thoại này hơi lớn, Dương ca lát nữa nhớ chỉnh nhỏ lại" Tất Hải cười nói.

"Nếu như vậy, thì tao cũng không ngại, lát nữa mày cứ kiếm Báo ca đi!" Dương Minh gật đầu cất điện thoại vào túi, thầm nghĩ, dễ dàng quá!

"Dương cá, Tất Hải thiếu ngài một chuyện, về sau Báo ca là lão đại của em, ngài cũng là lão đại của em!" Tất Hải vô cùng cung kính Dương Minh, so với sự nịnh nọt trước kia còn ghê gớm hơn!

"Được rồi, vậy làm cho tốt nhé!" Dương Minh gật đầu nói.

"Vậy Dương ca. ngài có thể đem di động cho em." Tất Hải đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nói.

"À, cái đoạn phim kia phải không?" Dương Minh nói.

"Không phải, ý của em là, Dương ca cho em lấy cái sim." Tất Hải lắc đầu nói.

"Sao không nói sớm!" Dương Minh móc điện thoại ra, rồi lấy pin, móc sim đưa cho Tất Hải, sau đó gắn cái sim của mình vào.

"Cái đoạn phim kia, nếu Dương ca thích, vậy để dành từ từ thưởng thức đi" Cát Hân Dao mỵ ý nói: "Dương ca, nếu anh muốn."

Dương Minh cũng nhíu mày, cả người không khỏi nổi da gà, nhìn nhìn, Tất Hải tuy rằng xấu hổ, nhưng cũng không nề hà: "Cát Hân Dao, cô có biết tôi ghét nhất dạng đàn bà nào không?" Dương Minh nhàn nhạt nói.

"A. em." Cát Hân Dao hoảng sợ, vội vàng thu hồi mỵ ý, vừa rồi trong nháy mắt nàng quả thật đã bị Dương Minh mê hoặc.

"Đàn bà không cần thuần khiết, nhưng cũng không thể lả lơi ong bướm. Bây giờ cô là người của Tất Hải, cô nên nhớ kỹ điểm này, tôi không muốn lại nhìn thấy chuyện đáng ghét này phát sinh lần nữa!" Dương Minh lạnh lùng nhìn Cát Hân Dao một cái.

"Em biết rồi, Dương ca" Cát Hân Dao vội vàng gật đầu không ngừng.

"Được rồi, tôi đi tán gái, hai người đi đi" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên từ ký túc xá đi ra, vội vàng móc lễ vật ra nói với hai người.

"A? Vậy bọn em không quấy rầy Dương ca." Tất Hải và Cát Hân Dao tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng hết sức kỳ quái, Dương Minh không phải thích Lâm Chỉ Vận sao? Bây giờ hình như cô bé đi ra kia không phải là Lâm Chỉ Vận. Nhưng mà tướng mạo cũng rất là xinh đẹp!

Chẳng qua hai người này thấy Dương Minh không phải là người bình thường, Tất Hải cũng không tò mò nữa, Cát Hân Dao lại hổ thẹn, tư sắc như vậy, còn dám tự đề cao mình, nhìn người bên cạnh của Dương Minh đi, ai ai cũng là cực phẩm!

Chẳng qua, không đợi Dương Minh đi đến trước mặt nàng, đã có một tên tốc độ còn nhanh hơn hẳn, trong tay cầm một bó hoa hồng chạy tới trước mặt Trần Mộng Nghiên.

"Trần Mộng Nghiên, tặng cho bạn, hôm nay bạn thật xinh đẹp!" Tên này là Trâu Nhược Quang, chủ tịch hội sinh viên học sinh.

"Xin lỗi, tôi không thể nhận" Trần Mộng Nghiên hôm nay quả thật ăn mặc rất đẹp, bởi vì tối qua, Triệu Oánh đã gọi điện cho nàng, báo tin trong hai ngày nay Dương Minh có thể tìm đến nàng.

Trần Mộng Nghiên lúc ấy rất kích động, tuy rằng ngoài miệng vẫn mắng Dương Minh là đồ vong ơn phụ nghĩa, chẳng qua trong lòng vẫn vô cùng ngọt ngào. Hắn rốt cục cũng đã đến tìm mình.

Gần đây, Trần Mộng Nghiên đã suy nghĩ cẩn thận, Lam Lăng thì sao? Bây giờ không phải đã về Vân Nam rồi sao? Có khi còn không nhất định sẽ trở lại, mình mới là bạn gái chính thức của Dương Minh, nhưng vậy hoài chẳng phai là lãng phí thời gian thanh xuân sao? Chẳng qua bắt nàng đi thỏa hiệp với Dương Minh, chuyện này nàng không thể làm được.

Bây giờ, nghe Triệu Oánh nói Dương Minh chuẩn bị đến tìm mình, Trần Mộng Nghiên có thể mất hứng sao! Nhìn vào gương, thấy được bộ dáng tiều tụy của mình, Trần Mộng Nghiên nhíu mày, sau đó ngủ một giấc đến sáng. Sáng sớm dậy, còn cố gắng ăn mặc tỉ mỉ một chút, cố ý thay đổi kiểu tóc cho trẻ một chút.

Tuy rằng Trần Mộng Nghiên không thừa nhận mình làm tất cả chuyện này, đều là vì để gặp Dương Minh, nhưng con gái luôn muốn là người đẹp nhất trong mắt bạn trai mình, đây là điều không thể thay đổi.

Tâm tình Trần Mộng Nghiên hôm nay rất tốt, hơn nữa không cố ý ăn mặc thái quá, cho nên cả người tán ra thần thái khác thường, Vốn Trâu Nhược Quang đã cảm thấy Trần Mộng Nghiên đủ đẹp rồi, chỉ là trước đó có cảm giác như" bệnh tưởng tượng" của Lâm Đại Ngọc, cảm thấy cả người nàng đều là ánh mặt trời, Trâu Nhược Quang nhìn về phía Trần Mộng Nghiên mà không khỏi si mê.

Con mẹ nó, đến cửa tặng hoa không nói, còn đứng nhìn vợ của ông mày một cách si mê như vậy sao? Mày tưởng mày là ai? Dương Minh có chút tức giận, trực tiếp đi về hướng Trâu Nhược Quang, đưa tay đoạt lấy bó hoa của hắn, nói: "Cái này tao nhận thay cho nàng, mày có thể cút!"

Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh xuất hiện, sắc mặt nhất thời vui vẻ, chẳng qua nhớ đến quan hệ giữa minh và hắn, không khỏi làm ra vẻ lạnh lùng.

"Tặng cho em, Mộng Nghiên, hôm nay em thật xinh đẹp" Dương Minh đưa hoa hồng đến trước mặt Trần Mộng Nghiên.

"Hì!" Trần Mộng Nghiên rốt cục không nhịn được cười: "Anh thật biết mượn hoa hiến phận ra! Còn làm trò tặng cho em nữa sao! Coi anh kìa!" Nói thì nói vậy nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn đưa tay nhận lấy.

"Hắc hắ, đương nhiên, lễ vật còn chưa ra mà! Lễ vật chân chính còn ở đây này." Dương Minh còn đang muốn lấy con gấu disney ra thì nghe thấy một âm thanh chán ghét.

Vừa rồi Trâu Nhược Quang nhìn Trần Mộng Nghiên có chút si ngốc, cho nên Dương Minh cướp lấy bó hoa trong tay hắn mà còn không biết, chẳng qua không bao lâu sau hắn liền có phản ứng: "Mày là ai?" Mày lấy hoa của tao làm gì?"

"
Ai lấy hoa của mày? Mày không phải muốn tặng hoa cho bà xã của tao sao, tao chỉ nhận giùm nàng" Dương Minh có chút không kiên nhẫn nói, hình như con mắt của hắn có vấn đề, người bình thường thấy tình huống này không phải thường chạy lẹ sao?

"
Trần Mộng Nghiên, hắn là ai vậy?" Trâu Nhược Quang chỉ vào Dương Minh hỏi.

"
Mày đừng chỉ tao!" Dương Minh khó chịu trừng mắt nhìn Trâu Nhược Quang, nếu không phải có Trần Mộng Nghiên ở đây, hắn đã muốn đạp chết mẹ thằng này rồi.

"
Chỉ mày thì sao! Còn không trả hoa cho tao!" Trâu Nhược Quang nhíu mày nói.

"
Ê ku, bạn của mày tìm mày kìa!" Dương Minh nói.

"
Cái gì?" Trâu Nhược Quang sửng sốt.

Tất Hải đã chú ý đến tình huống bên này, hắn vốn là một người thông minh, cho nên nhìn qua là có thể hiểu! Rõ ràng là tên Trâu Nhược Quang này muốn quấy rầy chị dâu đây mà! Mẹ nó, Dương ca tán gái mà mày cũng dám tranh giành sao? Cho nên Tất Hải trực tiếp đi tới, vỗ vỗ bả vai Trâu Nhược Quang nói: "
Tiểu tử, lại đây, tìm chổ hai ta nói chuyện!"

"Mày là ai?" Trâu Nhược Quang nhìn cách ăn mặc của Tất Hải, biết hắn cũng không phải loại tốt lành gì, nhất là bộ dáng tức giận của hắn, làm cho Trâu Nhược Quang có chút sợ.

"Lại đây mày sẽ biết!" Tất Hải ôm lấy bả vai của Trâu Nhược Quang, mạnh mẽ lôi hắn về góc tường của ký túc xá.

"
Buông ra." Trâu Nhược Quang la lớn.

"
La con mẹ mày!" Tất Hải đấm một quyền vào bụng của Trâu Nhược Quang, hung tợn nói: "Còn la nữa lão tử giết mày!"

"
A." Trâu Nhược Quang rên rĩ một tiếng, không dám còn dị nghị gì. Đừng nghĩ Tất Hải là quân sư yếu đuối nha, nhưng cũng xuất thân từ đánh nhau, thu thập một tên sinh viên như Trâu Nhược Quang, thật đúng là dễ dàng.

"
Người tìm Trâu Nhược Quang là ai vậy? Sao có chút kỳ quái" Trần Mộng Nghiên nghi ngờ hỏi.

"
Ai biết được, bạn của hắn mà!" Dương Minh không quan tâm nói. Trong lòng thầm nghĩ, Tất Hải, nhân tài nha, tuyệt đối là nhân tài! Chính mình không thể ra mặt được, tên Tất Hải này liền xuất hiện hỗ trợ! Không tồi!

"
Bạn.? Em thấy người đó hình như không phải người tốt!" Trần Mộng Nghiên nhíu mày nói.

"
Mặc kệ đi, xem ra hắn cũng không phải loại người tốt gì, không chừng là dụ dỗ bà xã của người khác, bị người ta tìm đến cửa!" Dương Minh nói y như thật, là sự thật thì đúng vậy mà.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên lại nói: "
Nói hưu nói vượn!"

"
Đúng rồi, lễ vật này, tặng cho em!" Bị Trâu Nhược Quang phá hủy bầu không khí, Dương Minh có chút khó chịu.

"
Cái này là.A! Đây không phải là con gấu disney sao?" Trần Mộng Nghiên tiếp nhận lễ vật của Dương Minh, sắc mặt vui vẻ nói: "Ai nói anh biết em thích cái này!"

A? Em thích? Dương Minh hoài nghi, hay là Trần Phi nói trúng? Con gái thường hay thích cái này?

"
Cái này, anh là con giun trong bụng em mà, em muốn cái gì, anh đều biết" Dương Minh cười nói.

"
Hừ, nói loạn!" Trần Mộng Nghiên đương nhiên không tin: "Nếu vậy thì, anh nói đi em đang nghĩ cái gì?"

"
Bây giờ em. khẳng định là. đang nghĩ đến. anh." Dương Minh nói.

"
Anh? Anh cái gì." Trần Mộng Mộng sửng sốt, làm Dương Minh nói không dứt lời.

"
Chính là đang nhớ đến anh!" Dương Minh nghiêm trang nói.