Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 282: Về trường cũ




Sáng hôm sau, ba người Dương Minh, Trương Tân và Điền Đông Hoa đến căng tin trường ăn sáng.

"Dương Minh, mày có mang quà về cho Trần Mộng Nghiên không thế?" Trương Tân hỏi.

"Có" Dương Minh gật đầu: "Đúng, Mộng Nghiên dạo này thế nào? Có động tĩnh gì không?"

"Vẫn như vậy, hàng ngày ngoài đi học thì không tham dự chuyện gì khác" Trương Tân lắc đầu: "Lão Đại, mày phải mau nghĩ biện pháp hành động đi"

"Mày nghĩ tao không muốn sao?" Dương Minh cười khổ nói: "Tao rất muốn tìm một điểm để tiến quân, nhưng không có cơ hội. Tao cứ thế này mà tìm cô ấy, cô ấy có thể để ý đến tao sao?"

"Ai, được rồi, chuyện của mày, tao không nói nhiều, tóm lại mày phải nắm thật chặt, gần đây không ít người viết thư tình cho Trần Mộng Nghiên đó" Trương Tân nhắc nhở.

"Tao biết rồi, tao sẽ chú ý" Dương Minh gật đầu nói.

Ăn sáng xong, Điền Đông Hoa và Dương Minh đi học, Trương Tân cũng đi học.

"Thật chẳng biết mày thế nào, lớp mình không đi, lại đi cùng tao" Dương Minh nhìn Điền Đông Hoa đi bên cạnh, kỳ quái nói.

"Tao đây là buồn chán không có việc gì" Điền Đông Hoa nói: "Mấy hôm nay mày không về, tao đều nằm trong ký túc mà ngủ"

"Sao mày không đi học cùng Trương Tân?" Dương Minh hỏi.

"Tao thèm vào. Mày nghĩ rằng tao không muốn sao. Tao mới nghe được nửa tiết đã bị một bà cô già đuổi ra, nói tao không phải sinh viên của cô ta. *** đen đủi" Điền Đông Hoa oán giận nói.

Dương Minh cười cười, ở đại học nào cũng có giáo viên nghiêm khắc một chút, Điền Đông Hoa coi như đen đủi.

"Dương Minh, mày nghỉ nhiều hôm như vậy, mày đi đâu?" Vừa vào phòng học, Tôn Chí Vĩ đã đi tới, mấy hôm trước đột nhiên bị đánh cho một chận, Tôn Chí Vĩ đang rất tức. Thấy Dương Minh vào, hắn chuẩn bị trút giận vào Dương Minh.

"Đi Hồng Công" Dương Minh lạnh nhạt nói. Hắn vốn không định trả lời nhưng dù sao Tôn Chí Vĩ cũng là lớp trưởng, Dương Minh cũng không nên làm hắn quá mất mặt.

"Mày có biết không, mày bỏ học lâu như vậy, tao báo giáo viên thì sẽ có hậu quả gì?" Tôn Chí Vĩ đe dọa. Hắn muốn thấy cái cảnh Dương Minh cúi đầu với mình.

"Không biết" Dương Minh không muốn dây dưa với đối phương, vì vậy không để ý đến hắn nữa, cùng Điền Đông Hoa tìm chỗ ngồi.

"Tao đang nói chuyện với mày" Tôn Chí Vĩ thấy Dương Minh đi, tức giận: "Mày bây giờ đang xin tao, tao giúp mày ỉm chuyện này đi. Nếu không mày thảm đó"

"Phải không? Vậy mày mau đi báo đi" Dương Minh tức giận nói. Người gì mà như trẻ con thế này. Nhất định từ bé đã được nuông chiều.

"Hừ, mày chờ đó" Tôn Chí Vĩ lạnh lùng nói.

Dương Minh cũng không thèm để ý. Lưu Duy Sơn mang mình đi, ở trong trường ai dám nói gì. Hơn nữa Tiếu Tình lúc trước đã nói với Tạ Vĩnh Cường, cho nên để mặc cho Tôn Chí Vĩ đi.

"Ngu" Dương Minh mắng một câu.

"Thiếu gia Tôn gia, nếu Tôn gia bọn họ quả thực truyền vào tay thằng này, vậy không mấy mà xuống dốc" Điền Đông Hoa thở dài nói.

Dương Minh không để ý đến lời Điền Đông Hoa nói. Dù sao chuyện không liên quan đến mình, nhà bọn họ có xuống dốc hay không cũng không quan hệ gì đến hắn.

"Dương Minh, Chu Giai Giai lớp mày được đó, giới thiệu với tao được không?" Điền Đông Hoa háo sắc nhìn Chu Giai Giai cách đó không xa.

"Cô ấy không phải lớp tao, là lớp một. Tao không quen cô ấy. Mày muốn quen, tự mình đến nói chuyện" Dương Minh nhìn thoáng qua Chu Giai Giai, nói.

"A. được rồi, tao đã bị thương quá nhiều, không muốn bị đả kích nữa" Điền Đông Hoa lắc đầu nói: "Con gái quá thông mình, không dễ dàng vào tay được"

"Thông minh" Dương Minh có chút tò mò. Điền Đông Hoa hình như đánh giá Chu Giai Giai thông minh.

"Đúng vậy, mày không thấy rất nhiều người có vấn đề gì không hiểu đều hỏi cô ấy sao?" Điền Đông Hoa nói.

Dương Minh ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là như vậy. Rất nhiều người cầm sách hỏi Chu Giai Giai, vì thế nói: "Có thể là một vài thằng theo đuổi muốn nịnh nọt cô ta? "

"Như vậy cũng nói cô ấy giỏi thật sự. Mấy thằng đó mới có thể ra tay ở kiến thức. Nếu không mày cầm mấy vấn đề đi hỏi một cô gái cái gì cũng không biết, hiệu quả thế nào?" Điền Đông Hoa phân tích.

"Nói cũng đúng, hay là mày cũng đi hỏi cô ấy đi?" Dương Minh thuận miệng nói.

"Bỏ đi, tao dù muốn hỏi cũng không tìm được vấn đề mà hỏi. Tao từ trước đến nay có học bao giờ đâu" Điền Đông Hoa thở dài nói.

Dương Minh nghĩ thầm Điền Đông Hoa cũng còn biết bản thân mình ở vị trí nào. Chẳng qua thành tích hồi nhỏ của Chu Giai Giai không tệ, có lẽ cũng là sinh viên xuất sắc. Dương Minh chỉ là không thích tính cách của cô nàng này mà thôi.

Chẳng qua Dương Minh cũng cảm thấy kỳ quái, con gái học ngành công nghệ không nhiều, tại sao Chu Giai Giai lại hứng thú nhỉ? Chẳng qua đây là Dương Minh tò mò, chuyện của nàng thế nào, hắn không có hứng thú.

Đến trưa, Dương Minh nói một câu với Trương Tân rồi lấy xe chạy đến trường cũ của mình, trường Tùng Giang Tứ Trung. Trên xe có mang theo quà tặng Dương Tiểu Ba, còn có quà tặng Triệu Oánh và Lý Huệ Hoa.

Dương Minh lâu rồi không gặp Triệu Oánh, lần này chuẩn bị thăm nàng một chút. Dương Minh cũng biết hai người không thể có quan hệ gì xảy ra, nhưng mỗi lần nhớ đến nàng, tận đáy lòng Dương Minh luôn có một tia không muốn.

Còn Lý Huệ Hoa, đây là giáo viên duy nhất mà Dương Minh mua quà tặng ngoài Triệu Oánh. Dương Minh vẫn rất cảm kích Lý Huệ Hoa, nhất là chuyện Trần A Phúc lần đó, Lý Huệ Hoa càng tin tưởng và ủng hộ Dương Minh. Cho nên Dương Minh vẫn ghi nhớ trong lòng. Lý Huệ Hoa bình thường mặc dù rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng lại rất trân trọng và che chở cho học sinh của mình. Không có thành kiến với bất cứ ai, hơn nữa là người ngay thẳng, không phải loại người kia. Cho nên Dương Minh vẫn cho rằng Lý Huệ Hoa là một giáo viên tốt. Nếu hồi cấp hai mà mình gặp cô Lý Huệ Hoa, như vậy mình và Tô Nhã có lẽ đã thành đôi rồi?

Chẳng qua chuyện quá khứ không ai có thể thay đổi.

Dương Minh chuẩn bị gọi điện cho Dương Tiểu Ba, hỏi xem hắn có ở tường hay không. Dương Minh nhân lúc trên đường vắng người liền gọi cho Dương Tiểu Ba.

"Alo, Tiểu ba, là anh của mày đây, mày đang ở đâu? Ở trường à?" Dương Minh hỏi.

"Đại ca, em đang ở trường, bao giờ thì anh tới?" Dương Tiểu Ba hỏi.

"Anh đang trên đường tới, khoảng mười phút nữa thì tới nơi. Mày chờ anh trước cổng trường" Dương Minh nói.

"Vâng, em bây giờ ra cổng trường đợi anh" Dương Tiểu Ba đáp.

Ngắt điện thoại, đèn đường đã sang màu xanh, Dương Minh lập tức chạy đến trường Tứ Trung. Chưa đến cổng trường, Dương Minh từ xa đã thấy thằng em Dương Tiểu Ba. Bên cạnh hắn không ngờ còn có một nữ sinh. Hai người đang nói chuyện gì đó, xem ra quan hệ khá thân thiết.

Chẳng lẽ thằng em có bạn gái? Dương Minh cẩn thận đánh giá cô bé kia. Cô bé này mặt mày cũng khá được, coi như loại tốt, tuổi có lẽ bằng Dương Tiểu Ba.

Dương Minh dừng xe trước cổng trường, sau đó xuống xe, gọi Dương Tiểu Ba: "Tiểu Ba, ở đây"

"Đại ca" Dương Tiểu Ba nghe được Dương Minh gọi hắn, vui mừng quay lại: "Ồ? Đại ca, anh mua xe?"

"Xe của bạn, mượn để đi" Dương Minh cười nói: "Đợi lâu chưa?"

"Cũng không lâu ạ" Dương Tiểu Ba nói: "Đúng, đại ca, em giới thiệu với anh, đây là Trầm Hoa, bạn học của em. Trầm Hoa, đây là Dương Minh đại ca của mình, trước mình đã nói với bạn"

"Em chào đại ca" Trầm Hoa xấu hổ gật đầu, mặt đỏ lên nói.

"Ha ha, chào em. Tiểu Ba, em tinh mắt nhỉ" Dương Minh thuận miệng khen một câu. Hắn sao không hiểu lời thằng em nói, cô bé này tám chín phần chính là bạn gái Dương Tiểu Ba.

Quả nhiên cô bé Trầm Hoa nghe Dương Minh nói, mặt càng đỏ hơn, không dám ngẩng đầu lên. Dương Minh vỗ vỗ vai Dương Tiểu Ba nói: "Được, thằng ranh, giỏi hơn đại ca, lớp mười đã có bạn gái"

"Hắc hắc, đây không phải là em kế thừa di chỉ của đại ca sao." Dương Tiểu Ba cười nói.

"Cút, anh còn chưa chết" Dương Minh giận dữ, cốc vào đầu Dương Tiểu Ba một cái: "Cái gì mà di chỉ? Người chết mới có?"

Nhìn hai anh em trêu nhau, Trầm Hoa không nhịn được mà cười.

"Anh, của em đâu?" Dương Tiểu Ba hỏi.

"Thì ra mày nhớ quà" Dương Minh lắc đầu: "Trong xe, chúng ta đi ăn cơm đã. Mấy thứ đó cứ để đấy, về rồi nói" " Vậy cũng được, đại ca mời bọn em ăn Kentuckey nhé, ở đằng kia" Dương Tiểu Ba nói.

"Được, mày muốn ăn gì thì ăn cái đó" Dương Minh nhún vai không sao cả, hỏi: "Bạn gái em thì sao?"