Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 258: Tiếu Tình kỳ quái




Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 10 Điểm khi đọc bài viết này:

::

Hắc Thử và Phong Đao ra tay rất, trước sau không đến ba phút, hơn nữa con ngõ này thẳng tắp, bên cạnh không có đường ngang, hai người đó chạy đi đâu.

"Người đâu?" Phong Đao sững sờ hỏi.

"Không đúng, ở đây đi được đâu chứ? Chẳng lẽ là có quỷ?" Hắc Thử cũng rất khó hiểu.

"Mẹ nó, không phải vậy chứ?" Phong Đao oán giận nói.

"Bởi vì hai thằng ngu phía sau" Hắc Thử khởi động xe, đi một vòng quanh ngõ nhỏ nhưng không thấy có gì khác thường. Đang định lái xe rời đi, tìm một chỗ giải quyết hai thằng lầm lẫn kia, đột nhiên nghe thấy Phong Đao nói:

"Chờ chú" Phong Đao lắc đầu nói: "Nó mang theo một cô gái, không thể nào chạy nhanh như vậy. Tao cảm thấy đang núp ở chỗ nào đó"

"Cũng đúng. Vậy ý mày là?" Hắc Thử gật đầu đồng ý.

"Chúng ta lái xe đến đầu ngõ, tìm một chỗ trốn đi, nhìn chằm chằm nơi này" Phong Đao suy nghĩ rồi nói.

"Ý này được. Bọn chúng nếu trốn ở đây nhất định sẽ ra" Hắc Thử vừa nói liền lái xe đi.

.

"Bọn chúng là ai?" Tiếu Tình khẩn trương nhìn Dương Minh đang khá trấn tĩnh ở bên cạnh, nàng hỏi.

"Không biết, có thể là muốn cướp chúng ta?" Dương Minh nói rất nhẹ nhàng.

"Bọn chúng đi rồi, chúng ta có thể ra ngoài không?" Tiếu Tình hỏi.

"Không, chờ chút" Dương Minh lắc đầu.

"Cậu nhóc, hai người sau này cố gắng đi ở các nơi có nhiều người, về đêm rất nhiều kẻ xấu" Lão thái thái đứng sau hai người nói.

"Vừa nãy thực sự cảm ơn bác, bác gái" Dương Minh cảm ơn nói: "Bọn cháu là người bên ngoài, không quen thuộc với nơi này. Không ngờ lại bị kẻ xấu nhìn trúng"

"Đúng thế, nơi này đám lưu manh luôn nhòm ngó du khách bên ngoài. Hai cháu cẩn thận một chút" Lão thái thái dặn dò.

"Bọn cháu sẽ cẩn thận, cảm ơn bác" Tiếu Tình cũng nói.

"Ha ha, cảm ơn gì chứ, không có gì mà" Lão thái thái cười nói.

Chuyện là như thế này, sau khi Dương Minh từ trong khách sạn đi ra, dựa vào trực giác nhạy cảm của sát thủ hắn phát hiện có người theo dõi mình. Lúc mới đầu hắn còn tưởng rằng là Lâm Thiên Phong lo lắng cho sự an toàn của bọn họ nên phái vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ từ khách sạn. Chẳng qua Dương Minh rất nhanh phát hiện không phải như vậy.

Dương Minh rất nhanh xác định vị trí của hai người kia. Bọn chúng mặc dù xa, không nghe ra bọn chúng nói gì. Chẳng qua Dương Minh có thể đọc môi ngữ. Dương Minh thấy bọn chúng nói cái gì mà người Chung thiếu gia muốn tìm. Dương Minh lập tức hiểu được hai người này không phải bảo vệ của khách sạn, mà là của thế lực khác phái tới.

Chẳng qua mình không kết thù với ai ở Hồng Công này. Đây là điểm duy nhất mà Dương Minh không nghĩ ra.

Chẳng qua dù nói như thế nào bọn chúng tìm lầm người cũng được, tìm đúng cũng được. Dương Minh không sợ chúng mà.

Đừng nói hai người, mà thêm hai người nữa Dương Minh cũng có thể dễ dàng đối phó. Cho nên Dương Minh mới quyết định dẫn hai người này đến con hẻm nhỏ yên tĩnh, sau đó ra tay giải quyết chúng.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Dương Minh lại đi đến con hẻm nhỏ yên tĩnh này. Chẳng qua Dương Minh rất nhanh phát hiện có điểm không ổn. Bởi vì sau hai người đó còn có một chiếc xe màu đen đi theo.

Khi hắn thấy người trong xe xuống, đánh ngã hai người theo dõi bọn họ, Dương Minh không khỏi nhíu mày. Có chuyện gì thế này? Chẳng lẽ hai thế lực này có xung đột?

Đúng lúc này Dương Minh đột nhiên nhìn thấy có một căn nhà trong ngõ nhỏ mở ra, có một lão thái thái ngồi trước cửa. Vì vậy Dương Minh không nói gì đã lẻn vào căn nhà.

Lão thái thái sợ hãi, lập tức đi vào theo, vừa định hét lên gọi con trai ở trong phòng ra liền nghe Dương Minh nói: "Bác, bác đừng kêu. Bọn cháu không phải người xấu"

Lão thái thái thấy Dương Minh và Tiếu Tình là một đôi, không giống người xấu liền hỏi: "Vậy các người vào trong nhà tôi làm gì?"

"Bác, bọn cháu bị kẻ xấu theo dõi, những người đó muốn cướp bọn cháu" Dương Minh giải thích: "Cháu khó khăn lắm mới nhân lúc bọn chúng không chú ý mà lẻn vào đây tránh ạ"

"Hả" Lão thái thái càng thêm hoảng sợ, vội vàng nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, quả nhiên thấy có hai nhóm người đang đánh nhau ở cách đó không xa. Lão thái thái sợ đến độ vội vàng đóng cửa lại, buông rèm cửa sổ, nói: "Cậu nhóc, các cháu có lẽ chạm phải đám lưu manh rồi. Nhất định phải cách xa chúng một chút. Những người đó không phải người tốt đâu"

Dương Minh và Tiếu Tình đều gật đầu.

Một lúc sau đến khi Phong Đao và Hắc Thử không chờ được nữa, Phong Đao mới hùng hổ nói: "Mẹ nó chứ, xem ra thằng ranh đó chạy mất rồi"

"Ừ, nếu không lâu như vậy sao chúng lại không xuất hiện. Có lẽ là chạy mất rồi" Hắc Thử gật đầu: "Con mẹ nó, thằng chó đó cũng lanh trí thật"

"Nếu không phải có hai thằng ranh phía sau kia, chúng ta sẽ không để thằng ranh đó chạy mất" Phong Đao tức giận nói.

"Đúng thế, ***, đi, tìm một chỗ dạy dỗ hai thằng chó này" Hắc Thử hung hăng nói, sau đó khởi động xe, rời đi.

Bọn chúng chân trước vừa đi, Dương Minh liền mang theo Tiếu Tình ra khỏi nhà lão thái thái. Về phần tại sao Dương Minh lại tính toán đúng thời gian như vậy? Mọi người đừng quên Dương Minh có dị năng viễn thị và thấu thị. Dù cho xe của Phong Đao ẩn núp cẩn thận như thế nào thì đối với Dương Minh cũng là vô ích.

Chẳng qua điều này hắn không nói với Tiếu Tình. Hắn sợ Tiếu Tình biết được sẽ nghĩ nhiều. Hắn chỉ giải thích chờ một lát sẽ an toàn hơn, cho nên Tiếu Tình cũng không nghi ngờ.

Hai thằng đầu có lẽ chính là kẻ trộm, nhưng thân phận hai thằng đi xe lại đáng nghi. Bốn người này hiển nhiên không phải một nhóm. Nhưng mục tiêu của chúng đều nhằm vào Dương Minh.

Hơn nữa hai thằng phía sau hiển nhiên có thân thủ tốt hơn hai thằng đầu. Chẳng qua điều này không quan trọng, quan trọng là Dương Minh cảm thấy trong chiếc xe đó có một người trông rất quen, không biết đã gặp ở đâu.

Điều này cũng là nguyên nhân để Dương Minh khẳng định đối phương nhằm vào mình.

Thân thủ hai người bọn chúng rát được, xem ra đã được huấn luyện. Chẳng qua đối với Dương Minh mà nói đánh ngã bọn chúng không có gì khó khăn, hoặc có thể hơi tốn chút sức mà thôi. Nhưng bên cạnh hắn còn có Tiếu Tình, Dương Minh không muốn mạo hiểm cho nên không có hành động gì. Dương Minh cũng không vội, nếu bọn chúng nhằm vào mình, như vậy nhất định sẽ còn tìm mình nữa.

"Dương Minh, sao em lại phát hiện ra chúng?" Ra khỏi nhà lão thái thái, Tiếu Tình vẫn còn sợ hãi hỏi.

"Ồ, không có gì, vừa nãy lúc đi trên đường em vô tình thấy bọn chúng qua chiếc kính chiếu hậu của một chiếc xe ô tô" Dương Minh tìm một lý do.

"Thì ra là thế, vừa nãy nguy hiểm thật" Tiếu Tình vỗ vỗ ngực nói.

"Không có gì, nếu bọn chúng dám đến, đen chính là bọn chúng" Dương Minh cười cười không sao cả: "Chị Tiếu Tình, chị quên thân thủ của em rồi sao?"

"Ha ha, ghê nhỉ" Tiếu Tình cũng cười.

Trải qua chuyện vừa rồi, hai người không dám đi trên đường nhỏ nữa. Thực ra đây là Dương Minh cố ý, nhưng Tiếu Tình không biết mà thôi.

Lúc này Dương Minh dựa theo bản đồ, rất nhanh tìm được con phố ăn vặt ở gần Cửu Long thành.

Cửu Long thành có rất nhiều đồ ăn nổi tiếng.

Các cửa hàng ăn uống ở đây có hơn trăm nhà, cứ có hai ba cửa hàng là có một quán ăn nhỏ. Hơn nữa nơi này tập hợp rất nhiều quán ăn đặc sản trong và ngoài nước. Có đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn Việt Nam, đồ ăn Nhật Bản, đồ ăn Đài Long, đồ ăn Thái Lan. Về thiết kế của quán, mỗi quán ăn đều có vẻ khác biệt. Có cửa hàng được trang trí huy hoàng, có cửa hàng lại bình dân hóa, giá tiền cũng tùy từng quán, chỉ đi thăm quan những quán ăn này cũng là một niềm vui.

Dương Minh từng nghe thấy một câu nói trong Tv, đó là: "Đến Cửu Long thành, không thể không ăn"

Có thể thấy các quán ăn vặt ở Cửu Long thành nổi tiếng như thế nào. Chẳng qua nói đến quán hàng đầu hiện nay thì chính là quán kia. Nhưng mấy hôm nay Lưu Duy Sơn bận tham gia các hội nghị nên không có thời gian đi chơi.

"Chị Tiếu Tình, chị nhìn xem quán kia như thế nào? Quán Chu Ký trăm năm, thịt bò nướng tuyệt vời" Dương Minh chỉ vào tấm biển mà nói. Nhưng một lúc sau lại không nghe thấy Tiếu Tình trả lời, hắn không khỏi nghi hoặc nói: "Chị Tiếu Tình? Hả?"

Dương Minh kỳ quái nhìn sang bên phía này. Nhưng lại đột nhiên phát hiện Tiếu Tình bên cạnh mình đang kinh ngạc nhìn một người đàn ông ở cách đó không xa. Trong mắt nàng có một tia căm hận, cả người Tiếu Tình không nhịn được mà run lên.