Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1844: Thành viên tiểu đội




-Lúc trước đã định nói với cậu, nhưng mà kể cũng đúng, cậu đừng quá kinh ngạc!

Hạ Băng Bạc chậm rãi nói:

-Nơi này không có người ngoài, tôi cũng nói thẳng luôn, hai tên kia chính là sát thủ nước ngoài!

-Sao? Sát thủ nước ngoài á?

Dương Minh sửng sốt

-Có phải cậu có hứng thú rồi phải không?

Hạ Băng Bạc đắc ý hỏi

-Không hề

Dương minh thản nhiên nói:

Tôi không biết anh mời hai tên sát thủ đó về làm gì, nhưng mà kĩ năng của họ, tôi không hề hứng thú

-Dương Minh, chắc anh chưa biết thế nào là nghề nghiệp sát thủ! Ở trong nước, sát thủ có thể rất hiếm hoi, mọi người chỉ hiểu sát thủ là những tên côn đồ đuộc thuê để giết người, hay chỉ là những tổ chức để báo thù, nhưng đó không phải là sát thủ chân chính!

Hạ Băng Bạc nói

-Haiz

Ở trước mặt Dương Minh mà nói về sát thủ, thì chả khác nào múa rìu mà qua mắt thợ, nếu nói về sát thủ, Dương Minh mà không biết thì còn ai biết đây! Chẳng qua Hạ Băng Bạc không biết rõ về Dương Minh, mà Dương Minh cũng lười nói, nên thế mà cười trừ thôi.

-Dương Minh, cậu cười gì? Cậu quả là, thực té sát thủ là một nghề nghiệp thần bí, tôi biết cậu đang khinh thường bọn họ, nhưng mà sát thủ ở nhiều quốc gia đã tồn tại từ lâu!

Hạ Băng Bạc nghiêm mặc nói:

-Nổi tiếng nhất chính là nhó, sát thủ Hồ Điệp và nhóm sát thủ Hắc Hồ Điệp, cậu đừng xem thường, bọn họ ai cũng là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa để ứng phó với Ngũ Hoa Bát Môn, mà họ không những có kĩ thuật ám sát tốt, mà còn có một bản lĩnh sinh tồn, trong những hoàn cảnh xấu nhất, họ đều có thể giữ được tính mạng!

-Ha ha…

Dương Minh tiếp tục cười, không ngờ Hạ Băng Bạc cũng biết đến Hắc Hồ Điệp! Nếu hắn chỉ biết đến Hồ Điêp thì không có gì cả, nhưng mà Hắc Hồ Điệp chỉ mới thành lập không lâu, nhưng mà Hạ Băng Bạc lại biết đên, thì có nghĩa là trên bảng sát thủ thế giới cũng đã có thứ hạng rồi!

Mà hắn có thể mời được sát thủ nhà nghề của thế giới về làm giáo viên, điều đó chứng tỏ hắn có thực lực.

Nhưng mà, cho dù thế, Dương Minh cũng không hề để tâm đến những gì mà Hạ Băng Bạc nói

-Dương Minh, tại sao cậu lại cười như thế? Cậu quả là quá khinh người rồi!

Hạ Băng Bạc cho rằng Dương Minh coi thường nghề sát thủ, nên lại giảng tiếp:

-Sát thủ là những người chưa đạt mục tiêu,thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn, chủ nghĩa anh hùng cá nhân đối với họ là không tồn tại, sát thủ chỉ biết có giết chết mục tiêu của mình, bọn họ chỉ nhìn kết quả chứ không cần quá trình! Có thể nói họ chính là tấm gương cho các anh! Bởi vì các anh cũng giống như họ. Nhiệm vụ lần này các anh phải hiết được Hữu trưởng lão, còn làm như thế nào là do các anh quyết định!

-Đây là tác phong của tôi, cho nên tôi không cần phải đi huấn luyện.

Dương Minh thản nhiên nói

Thấy Dương Minh không có hứng thú, Hạ Băng Bạc cũng chả còn biết nói gì, nhưng mà hắn vẫn không cam lòng đành nói tiếp:

-Dương Minh, chắc cậu biết câu nói, núi cao thì vẫn có núi cao hơn, cậu dù có năng lực, nhưng mà vẫn có nười mạnh hơn cậu!

-Ha ha, đúng vậy, hai tên sát thủ đó chắc là hiểu, còn có người lợi hại hơn bọ hắn, dù sao hắn chỉ là sát thủ, cũngk hông phải là vua sát thủ. Không phải thiên hạ vô địch!

Dương Minh thản nhiên nói

-Cậu… thôi được rồi, không nói nữa!

Hạ Băng Bạc thở dài bất đăc dĩ:

-Vậy cậu phải đáp ứng tôi, nếu mà trong quá trình huấn luyện nếu cậu cảm thấy những điều ấy hữu dụng thì cậu phải học đấy, được không?

-Tất nhiên rồi

Dương Minh mỉm cười, không cự tuyệt, nếu mà cự tuyệt, thì người khác cho là trẻ trâu, cho nên cứ đồng ý, dù sao cũng là cho Hạ Băng Bạc chút mặt mũi

Hạ Tuyết ở bên nghe Dương Minh cùng ca ca đối thoại, thì lòng có chút khó chịu, Dương Minh này thật chả xem ai ra gì? Đối với những sát thủ nước ngoài, Hạ Tuyết cũng có chút hiểu biết, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật rất khủng bố!

Những tên này, đều không thua gì bộ đội đặc chủng, thậm chí còn cường đại hơn, bọn họ một khi đã xác định mục tiêu, thì không từ bất cứ thủ đoạn nào! Nếu như mà được học tập bọn họ, thì năng lực của mình sẽ tăng lên nhanh chóng

Nghĩ đên đây, Hạ tuyết liền khuyên giải Dương Minh:

-Dương Minh, kỳ thật anh tôi nói không sai đâu, núi cao còn núi cao hơn, chúng ta năng lực có hạn, có cơ hội tốt, sao không bắt lấy?

-Ha ha, chẳng qua ta thấy hai tên sát thủ này chẳng có gì để học.

Dương Minh có nổi khổ, chẳng lẽ hắn nói ra là hắn là đệ nhất sát thủ, là vua của giới sát thủ? Bí mật này Dương Minh không thể nói ra!

Dương Minh, tôi thấy anh với đám người sát thủ có thành kiến! Anh chưa gặp qua sát thủ chân chính, anh ở trong nước thì chắc chưa bao giờ gặp sát thủ chân chính, nên còn nghi ngờ, nhưng mà sát thủ là nhưng người rất lợi hại!

Hạ Tuyếtt nói từng chữ từng câu:

-Tôi là cảnh sát, cho nên cũng biết chút út, cho nên tôi nghĩ là anh đang kì thị sát thủ!

-Hạ Tuyết, cô hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi không kì thị sát thủ, cũng không nói sát thủ không lợi hại! Đều là mọi người tự hiểu!

Dương Minh cười khổ phản bác:

-Kỳ thật tôi cũng biết sát thủ rất lợi hại, nhưng mà tôi nói hai tên sát thủ này không thể nào lợi hại hơn tôi!

-Người ngay cả mặt còn chưa thấy, thì làm sao biết không lợi hại?

Hạ Băng Bạc nhíu mày hỏi lại, thái độ của Dương Minh hắn chẳng bằng lòng chút nào, tự tin là tốt, nhưng mà thái quá là tự đại!

-Đoán.

Dương Minh thản nhiên nói:

-Nếu là sát thủ thực sự lợi hại thì họ đều giữ bí mật thân phận của mình, sẽ không để lộ thân phận của mình trước mắt nhiều người, kể cả việc hướng dẫn chúng ta tập luyện cũng sẽ không tham gia, cho nên sát thủ lần này cùng lắm là trình độ nhị lưu, hoặc không đến trình độ nhị lưu, hơn nữa ta cũng không cho rằng Hạ ca có thể liên lạc được sát thủ lợi hại.

-Đoán?

Hạ băng Bạc nghe Dương Minh nói thế thì không biết nói cái gì nữa cho đúng, bất đắc dĩ nói:

-Ý của cậu là sát thủ tôi mời không chuyên nghiệp, chỉ cần mời được thầy giỏi thì cậu sẽ tham gia?

-Cái này khó mà nói được, nói chung là nhìn tận mắt thấy lợi hại hơn thì học.

Dương Minh thản nhiên nói

-Nói chung là hai người ta mời về không lợi hại hơn người nên người cậu cự tuyệt phải không!

Hạ Băng Bạc rốt cục cũng hiểu ý của Dươgn Minh, không phải là cự tuyệt mà bởi vì hai tên kia không xứng bằng hắn, nên không muốn học.

-Có thể hiểu như vây.

Dương Minh gật gật đầu thản nhiên cười nói

-Ha ha, như vậy đi, trước tiên ngươi cứ nhìn xem thủ pháp của hai sát thủ đó trước rồi mới quyết định nên học hay là không.

Hạ Băng Bạc nói.

-Tốt, quyết định như vậy.

Dương Minh cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này chỉ tổn mất thời gian mà không có kết quả gì, dù sao lần học tập lần này trong lòng Dương Minh đã quyết định không tham gia rồi.

Xe chậm rãi chạy trên đường không nhanh không chậm.

Tuy rằng chiếc xe này nhìn không khác mấy chiếc xe bình thường, nhưng trên thực tế nó đã được cải tạo lại không thua gì xe bọc thép

Xe rẽ trái rồi lại rẽ phải, rồi hướng phía ngoại ô mà chạy nhanh tới, dần dần thưa thớt hơn lúc ở trong thành phố thỉnh thoảng mói có xe chạy ngang qua, mà càng tiến về phía trước tần số có xe qua lại càng ít hơn, trên đường chỉ thấy nhứng chiếc xe của quân đội có giấy phép thông hành đi lại

Bởi phía trước là một khu quân sự cũng chỉ có duy nhất xe của Hạ Băng Bạc là có kiểu dáng thương vụ.

Xe dừng ở cửa khu quân sự bất quá cũng không lâu người phụ trách gác cổng đã nhận ra xe thương vụ của Hạ Băng Bạc nên lập tức cho đi.

-Chúng ta lần này luyện tập ở vùng căn cứ bí mật trong quân khu nên sẽ không bị người ngoài quấy rầy.

Hạ Băng Bạc hướng Dương Minh nói:

-Tiếp tục đi lên phía trước một đoạn đường đã!

Dương Minh gật gật đầu:

-Tôi muốn đi lại cũng phải giấy xuất hành sao? Nếu không sẽ không được tiến vào căn cứ?

Dương Minh đã có quyết định không tham gia tập huấn, cho nên không có khả năng cứ ở mãi trong căn cứ huấn luyện, vì thế mới hỏi về điều này. Mà Hạ Băng Bạc đương nhiên cũng hiểu được ý tử trong câu nói của Dương Minh, bất quá cũng không nói thêm vấn đề mà không lâu trước đó bàn bạc chưa có kết quả mà hướng Dương Minh giải thích:

-Không cần giấy thông hành, ngươi chỉ cần trình giấy tờ chứng nhận của cục điều tra thần bí thì có thể tự do đi lại, còn về Hoàng tiểu thư thì ngươi cứ ra cửa làm đăng kí một chút nói rõ quan hệ với ngươi thì sẽ không cần giấy thông hành để ra vào.

-Ok, hiểu rồi.

Dương Minh gật gật đầu

Xe lại đi qua một trạm kiểm tra, nhưng trạm kiểm tra này do cục điều tra thần bí lập ra nên thấy xe của Hạ Băng Bạc nên trực tiếp cho qua.

Xe chạy vào trụ sở chính, đi không bao xa thì đỗ trước một khu nhà, ngoài khu nhà này ở cũng chỉ có một cái sân vận động và rừng cây Tùng Lâm rậm rập bên cạnh làm tăng thêm vẻ thập phần thần bí của khu huấn luyện.

Mà trên sân vận động cũng trồng nhiều cây cối khiến từ trên cao nhìn xuống chẳng khác gì với rừng cây Tùng Lâm hòa làm một thể

Hạ Băng Bạc bước xuống xe mà Dương Minh, Hạ Tuyết và Hoàng Nhạc Nhạc cũng bước xuống theo, còn về phần tiểu Trịnh thì lái xe lại hướng của sân vận động.

Ở cửa khu đại viện, những đại hán súng vác vai đạn lên nòng, võ trang một cách đầy đủ đang canh gác, nhưng bọn Dương Minh đều do Hạ Băng Bạc đưa tới nên không có kiểm tra cẩn thận mới được vào.

Hạ Băng Bạc ở cục điều tra thần bí rất có địa vị, cúc trưởng tiếp theo của cục đã được định sẵn là y, nên Hạ Băng Bạc dẫn người tiến vào thì không có vấn đề gì.

Dương Minh đi theo Hạ Băng Bạc thuận lợi tiến vào một gian phòng nghỉ. Lúc này Hạ Băng Bạc quay lại phân phó với mọi người:

-Tiểu Trịnh, cậu lấy chút đồ uống cho mọi người, tôi đi ra ngoài trước một chút!

Dương Minh, đồng đội của cậu đến rồi, tôi đưa bọn họ đến, các cậu làm quen một với nhau!

-Được

Dương Minh gật đầu, đối với đề nghị này của Hạ Băng Bạc vô cùng hợp lý, cùng sát thủ học tập thì không thể nhưng cùng đồng đội làm quen thì là việc nên làm.

Một lát sau, Hạ Băng Bạc trở lại phòng nghỉ, theo sau hắn có ba người. trong đó có một người quen là con trai Lưu Diệp Lưu Lỗi ( ai đọc trọng sinh lưu mỹ kí thì biết). mà hai người một nam một nữ tinh thần rất tốt mà Dương Minh không biết.

Dương Minh tuy là đội trưởng nhưng đối với đội viên của mình Dương Minh rất nhiệt tình, dù sao những người này về sau cùng nhau sát cánh sống chết bên nhau hơn nữa Diệp Tử lại là bạn cũ của hắn nên Dương Minh cũng không thể làm cái gì gọi là ra vẻ a!

-Đội viên cảm tử quân, tập hợp!

Hạ Băng Bạc hướng những người này ra lệnh.

-Rõ!

Ba người đó cùng với Hạ Tuyết xếp thành hàng ngang, ngực ưỡn thẳng, làm ra tư thế đứng nghiêm hướng về Hạ Băng Bạc.

Chứng kiến cảnh tượng này khiến Dương Minh sửng sốt. Cảm tử quân? Như thế nào tiểu đội lại thành cảm tử quân? Mà đến đội viên còn biết trong khi đó hắn là đội trưởng lại không hề biết cái gì?

Nghĩ đến đây Dương Minh cười khổ hướng Hạ Băng Bạc hỏi:

-Hạ ca, đây là thế nào? Sao tôi không hiểu gì hết thế?

-Cậu là đội trưởng cảm tử quân, tôi không có gọi cậu, người tôi gọi chính là đội viên.

Hạ Băng Bạc quay sang nói với Dương Minh, Hạ Băng Bạc đối với người này thật đúng là không có biện pháp, nên chỉ có thể dùng bộ mặt tươi cười để đối đãi.