Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1843: Quái nhân




Nhưng nếu người này thật sự vô tội thì Dương Minh cũng không thể giận lây sang người vô tội!

-Tất cả chuyện này chỉ liên quan một mình đến tên Vương ca đang nằm trên mặt đất kia, chờ cho hắn tỉnh thì thẩm vấn người này, còn đồng chí ấy thì không biết cái gì đâu.

Dương Minh nhìn Hạ Băng Bạc giải thích.

-Tốt, người trong cuộc đã nói thì cũng không cần mang tiểu Trịnh đi nữa.

Hạ Băng Bạc nói rồi phân phó thủ hạ mang Vương đi. 

Đám thủ hạ nghe lệnh tự nhiên thả tiểu Trịnh rồi đem Vương Điện Lãm trên mặt đất nhét vào trong xe.

-Các anh đem Vương Điện Lãm về thẩm vấn trước, ta sẽ về sau.

Hạ Băng Bạc hướng thủ hạ phân phó.

-Dạ!

Thủ hạ lên xe, rất nhanh rời đi, mà Hạ Băng Bạc ở lại thì quay đầu nhìn về phía tiểu Trịnh: 

-Tiểu Trịnh, xe của ngươi ở nơi nào? Lái mang chúng tôi đi

-Ở bên kia, Hạ đội trưởng!

Tiểu Trịnh có chút hoảng sợ nói, hắn cảm kích liếc mắt nhìn Dương Minh một cái, bất quá có Hạ Băng Bạc ở đây hắn không dám mở miệng.

-Vậy đi thôi! Cậu dẫn đường đi.

Hạ Băng Bạc nói với tiểu Trịnh sau đó quay sang nói với Bàn Tử:

-Bàn Tử, anh cũng đi cùng chúng ta, đã đến đây rồi thì không cần phải gấp gáp trở về.

-Không thành vấn đề.

Đối với lời của Hạ Băng Bạc thì Bàn Tử đương nhiên nghe theo.

Trên đường, nhìn Dương Minh như không có gì, kì thực hắn luôn chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, đem Hoàng Nhạc Nhạc bảo vệ phía sau mình tùy thời chú ý đến từng cái góc chết, không để xảy ra bất kì sự cố nào nữa.

Tuy nơi này là sân bay an toàn mười phần, mà cũng chỉ có thân phận Vương ca đặc thù có thể tự do ra vào lối này, nhưng “cẩn tắc vô áy náy” đã trải qua chuyện lúc nãy Dương Minh sợ lại có người thân phận đặc thù, ở nơi khác ăn nấp bắn lén vào nhóm bọn hắn nữa thì sao đây?

Nếu những người này có thể trà trộn vào cục điều tra thần bí thì đối với địa phương như sân bay này thì đối vói họ thập phần đơn giản.

Một đường vô sự, nhóm Dương Minh thuân lợi tiến vào xe thương vụ, Dương Minh cũng bố trí cho Hoàng Nhạc Nhạc ngồi ở giữa, vị trí đó chính là góc chết của những tay súng bắn tỉa, không những không thể nhắm mục tiêu mà ngay cả đạn xuyên thép cũng không có tác dụng.

Hạ Băng Bạc chứng kiến Dương Minh an bài cũng không nhịn được phải đưa ngón cái lên, Dương Minh này quả là một tay lão luyện à. Cho dù bảo tiêu chuyên nghiệp trong cục điều tra thần bí cũng không hơn được tên này!

Hắn như không có học một cái gì một cách hệ thống cả nhưng lại cái gì cũng tinh thông vạn lần. Ngay ví dụ như bảo tiêu vậy, Dương Minh chỉ là sinh viên thì làm sao có thể làm được điều đó đây?

Đây cũng là nguyên nhân mà Hạ Băng Bạc vô cùng xem trọng Dương Minh, Dương Minh chỉ là một nhân viên bên ngoài, không trải qua huấn luyện đặc biệt lại dưới tình huống như vậy mà không việc nào không thông, điều này quả thực con mẹ nó khó có thể tưởng tượng.

Xem ra mình điều tra được những tư liệu về Dương Minh thì cũng chỉ là một phần của hắn mà thôi, Dương Minh chắc chắn phía sau hắn còn có một mặt mà không tưởng, tựa như một màn ở Las Vegas đã là Hạ Băng Bạc thực sự khiếp sợ, bọn cường đạo ác bá nơi đó đều bị Dương Minh biến thành ngoan ngoãn, từ đó suy ra người này ắt hẳn có một thế lực vô cùng cường đại.

Mà Hạ Băng Bạc cũng chỉ biết Dương Minh chỉ có một chút liên hệ vói gia tộc Buffon và Douglas nhưng cụ thể quan hệ thế nào thì hắn cũng không biết, dù sao tình báo ở nước ngoài cũng không thể so sánh cùng cảnh nội a!

-Dương Minh hành động của ngươi có thể sánh với bảo tiêu chuyên nghiệp đó.

Hạ Băng Bạc tán thưởng nói.

-Hạ ca nói đùa rồi, thủ hạ của ta vốn mở công ty bảo an Danh Dương, có thể nói bảo tiêu chính là nghề tủ của ta, lần ấy Thư Nhã đến Tùng Giang mở concert cũng chính là công ty tôi phụ trách an ninh!

Dương Minh thản nhiên nói.

-Ha ha, anh cũng không cần che dấu, chuyến Vân Nam lần này anh có bản lãnh gì cứ đem hết ra đi, nếu giấu nghề thì chỉ có chết. Chuyện này chắc không cần tôi phải nói nhiều chứ!

Hạ Băng Bạc nói.

- Đương nhiên là thế, tính mạng không thể đem đùa, tự nhiên cũng không dấu diếm làm gì.

Dương Minh cười nói:

-Bất quá lúc này tôi cũng có vài yêu cầu, hi vọng Hạ ca có thể đáp ứng.

-Tiểu tử, ngươi không phải lúc trước đã đưa ra yêu cầu rồi sao? Mà tôi đã đáp ứng cậu rồi, bây giờ tự nhiên lại có yêu cầu gì nữa? Cậu cũng quá tham lam, ngoạm một miếng lớn quá đó!

Hạ Băng Bạc dở khóc dở cười mắng Dương Minh.

-Hạ ca lần đó tôi yêu cầu là bảo đảm an toàn cho người nhà của ta, mà lần này yêu cầu của tôi là nếu thắng lợi trở về thì tự nhiên cũng phải có phần thưởng mà.

Dương Minh giải thích.

-Sao? Điều kiện sau khi thắng lợi?

Hạ Băng Bạc gật đầu nói: 

-Điều này cũng đúng, cậu cứ nói đi, nếu đáp ứng được tôi có thể tận lực đáp ứng.

-Tốt!

Dương Minh gật đầu nói: 

-Sau khi làm xong chuyện này, tôi sẽ thoái ẩn giang hồ, ẩn cư trên hòn đảo của tôi, tôi tin việc này Hạ ca cũng đã biết rõ.

-Ân, hòn đảo của cậu, sau lưng có gia tộc Buffon chống lưng, ngươi ẩn cư tại nơi này ta cũng không quản được, nơi ấy là của ngươi mà.

Hạ Băng Bạc cười cười:

-Bất quá trong lời nói của cậu không phải chỉ là thoái ẩn giang hồ mà hình như là muốn rút ra khỏi cục điều tra thân bí, đúng không?

-Khó có thể qua mắt Hạ ca a, đúng là tôi cũng có ý này.

Dương Minh gật đầu: 

-Tôi muốn thoái ẩn giang hồ nên không muốn tham gia vào những chuyện khác

-Điều kiện này tôi sẽ đáp ứng cậu một nửa thôi. Hạ Băng Bạc trầm ngâm rồi lên tiếng.

-Một nửa? Là sao? 

Dương Minh sửng sốt hỏi.

-Một nửa có nghĩa là cậu chỉ thoái ẩn một nửa, nếu chúng tôi có chuyện gì không thể giải quyết hoặc khó giải quyết, tôi sẽ lấy thân phận của mình mời cậu tham gia, đương nhiên chỉ là mời, cậu có thể đáp ứng hoặc từ chối lời mời đó, thế nào, được chứ?

Hạ Băng Bạc hỏi.

-Hạ ca đã nói như vậy thì tôi còn cự tuyệt sao?

Dương Minh mỉm cười, chỉ biết Hạ ca sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy mà, bất quá đề nghị của Hạ Băng Bạc coi như hợp lí, không phải bắt ép mà chỉ lấy thân phận của hắn để mời mình tham gia, điều này thì có thể chấp nhận

Cứ như vậy quyền lựa chọn ở trong tay của Dương Minh mà không nghe bất kì mệnh lệnh của ai cả, mà hắn là ngươi trọng tình trọng nghĩa sẽ không thờ ơ mà nhìn được!

- Ha ha, nếu đã như vậy, tôi đồng ý.

Hạ Băng Bạc nói:

- Cậu có điều kiện gì thì nói luôn đi?

-Đợi tôi xong nhiệm vụ này đã rồi tính.

Tuy Dương Minh tạm thời chưa nghĩ ra điều kiện gì nhưng cũng không muốn lãng phí cơ hội tốt này nên tạm thơi xin một cái hẹn

- Cũng được.

Hạ Băng Bạc gật đầu

Xe đang chạy từ từ trên đường thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Dương Minh ngạc nhiên. Trước khi đi, hắn đã nói với mấy cô gái không cần gọi hắn làm gì. Hơn nữa lúc tới Yến kinh hắn sẽ đổi số để bảo mật khi tới Vân Nam

Dương Minh cầm điện thoại, là một số lạ, hắn ngạc nhiên, lập tức nối máy:

- Alo, ai ở đầu dây đấy?

- Là Dương Minh phải không?

Một giọng nói khàn khàn từ bên kia truyền sang, rõ ràng là đã đổi giọng.

- Đúng vậy, ai đấy?

Dương Minh nhíu mày, giọng nói này làm hắn không thoải mái cho lắm.

- Anh không cần biết tôi là ai, tôi gọi cho anh để thông báo cho anh biết có người muốn giết Hoàng Nhạc Nhạc, anh mau xử lý đi.

Nói xong, bên kia liền dập máy.

- Alo? Alo? Rốt cuộc anh là ai?

Dương Minh nghe được người đó nói thì sửng sốt. Người đó là ai? Tại sao lại cảnh báo cho mình? Nếu là trước đây, Dương Minh có thể không tin, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc suýt trúng đạn ở sân bay, hắn không thể bỏ qua thông tin này.

Người đó là bạn mình, biết được tin tức thì lập tức thông báo sao? Hai là kẻ thù cố ý gọi điện thoại để phá mình? Hay là một người lạ gọi cho mình chỉ vì không muốn Hoàng Nhạc Nhạc bị hại?

Nhất thời Dương Minh chưa xác định rõ ràng, nhức đầu rồi đây!

- Hạ ca, nhờ anh kiểm tra giúp tôi số điện thoại này gọi từ đâu tới.

Dương Minh quay đầu nói với Băng Bạc cách đó không xa.

-Sao thế? Có chuyện gì à? Trông cậu không ổn lắm?

Hạ Băng Bạc hỏi.

- Không có gì...

Dương Minh nói:

- Có một số vừa gọi tới cho tôi, cảnh báo có người muốn giết Hoàng Nhạc Nhạc, bảo tôi mau xử lý.

- A!

Hoàng Nhạc Nhạc kinh hãi hô lớn, cô nói:

- Dương Minh, gần đây em không gây chuyện với người nào cả? Sao lại có người muốn giết em?

- Tạm thời anh chưa biết, nhưng anh sẽ mau chóng tìm ra để giải quyết.

Dương Minh an ủi Hoàng Nhạc Nhạc.

Hạ Băng Bạc bắt đầu điều tra số điện thoại kia và rất nhanh có được kết quả.

Có điều lại làm Dương Minh thất vọng.

- Thời gian đàm thoại quá ngắn nên không thể tìm ra vị trí gọi của số đó, có lẽ là số nước ngoài.

Hạ Băng Bạc lắc đầu nói

- Thôi bỏ đi, không sao cả.

Dương Minh tuy thất vọng nhưng cũng biết không liên quan đến Hạ Băng Bạc, bên kỹ thuật không dò ra vị trí của số điện thoại kia thì cũng không cần tìm nữa, dù tiếp thì cũng sẽ không có kết quả.

Yên tâm Dương Minh, tôi sẽ điều cơ động bảo vệ Hoàng Nhạc Nhạc hai bốn trên hai bốn, đến khi nào giải quyết xong mới thôi!

Hạ Băng Bạc sợ Dương Minh lo lắng làm chậm chuyến đi Vân Nam nên chủ động ra tay.

- Ha ha, thôi để tôi tự giải quyết được rồi.

Dương Minh lắc đầu.

Hạ Băng Bạc xấu hổ, hắn biết Dương Minh nói chuyện gì, nếu Vương ca có thể thâm nhập, lại còn công khai đợi Dương Minh tới, thì chắc chắn đối phương còn có chủ bài, Dương Minh lo lắng cũng bình thường!

-Cậu có thể phân biệt rõ ai hay không? Hay để tôi phái người trợ giúp?

Hạ Băng Bạc hỏi.

Dương Minh thản nhiên nói:

- Cứ để tôi bảo vệ Nhạc Nhạc là được.

- Được rồi, vậy để Nhạc Nhạc cùng căn cứ tập huấn, như vậy cũng không cần lo lắng, em cũng sẽ không trễ tập huấn, cũng có thể bảo vệ Nhạc Nhạc tốt hơn, thế nào?

Hạ Băng Bạc hỏi.

- Tập huấn?

Dương Minh nhíu mày. Thật ra, hắn không muốn tham gia tập huấn gì cả, mà chả có tác dụng gì với hắn, lại càng làm chậm thời gian hơn. Lẩn trốn trong căn cứ cũng không được, đây không phải là tính cách của hắn. Hắn muốn trừ khử kẻ muốn hại Hoàng Nhạc Nhạc.

- Đúng, Hạ Tuyết đã nói với cậu chưa? Để nâng cao năng lực của mọi người, tôi đã tổ chức một đợt tập huấn.

Hạ Băng Bạc nói:

- Thầy giáo mời từ nước ngoài, đều là cao thủ.

- Hạ ca, tôi thấy đợt tập huấn không có tác dụng, em không muốn tham gia nhưng anh đừng vì thế mà hủy đợt tập huấn.

Dương Minh nói.

- Dương Minh, đừng nói thế. Anh biết khả năng của cậu nhưng đây là học tập, cũng có chút tác dụng, cậu không nên từ chối nhanh thế?

Hạ Băng Bạc khuyên Dương Minh:

- Không phải người bình thường? Thế là người thế nào? Chả lẽ có cả dị nhân à?

Dương Minh cười hỏi lại.

- Đúng thế, quả đúng là dị nhân. Em đi sẽ biết.

Hạ Băng Bạc gật đầu

- Dị nhân à? Hạ ca, thế người ấy có khả năng gì?

Dương Minh hỏi - Hơn nữa, hai huấn luyện viên không phải người bình thường.