Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1839: Kể về chuyện của hai người




Dĩ nhiên, thân phận này, Dương Minh sẽ không dễ dàng gì nói cho Hạ Tuyết. Ngay cả Trần Mộng Nghiên các nàng còn không biết nữa là.

- Ha ha, bởi vậy nên tôi mới có nhiều nữ nhân như vậy, có phải cô thấy tôi ngoại hạng quá không?

Dương Minh cười hỏi.

Lúc này Hạ Tuyết đành lắc đầu, đúng vậy, ở quốc gia này, tuy không cho phép ba vợ bốn nàng hầu tồn tại, thế nhưng, trên thế giới còn có nhiều quốc gia cho phép chế độ chung chồng, Dương Minh hoàn toàn có thể đi quốc gia khác đăng ký kết hôn.

Hơn nữa, Dương Minh bây giờ là chủ nhân của đảo X, cho nên ở trên đảo X, Dương Minh có quyền lực tuyệt đối, tồn tại đồng dạng như quốc vương, dù có nhiều nữ nhân như vậy, cũng giống như Vương phi, coi như là không có vấn đề gì khó khăn

- Dương Minh, tôi thật không ngờ…

Dương Minh bây giờ không còn là Dương Minh giống như cô ấy biết một năm về trước nũa, Dương Minh đã thay đổi quá nhiều rồi.

Thậm chí Dương Minh còn có một hòn đảo, trách không được có nhiều nữ nhân yêu hắn như vậy.

Hạ Tuyết thừa nhận, tới mình mà còn rung động nữa mà.

Trước đây, nàng cố kỵ Dương Minh bên ngoài có nữ nhân khác, cho nên không thể hạ quyết tâm, để nàng một lòng một dạ theo Dương Minh, bởi vì nàng không muốn vô danh vô phận theo Dương Minh cả đời, tuy rằng danh phận chỉ là vật bên ngoài, thế nhưng đối với nữ nhân mà nói, danh phận là một thứ trọng yếu vô cùng.

Hạ Tuyết cũng như người khác, rất quan tâm đến danh phận, cho nên cũng không biết mình cùng Dương Minh thật sự thì sau này phải như thế nào để cùng một chỗ, thế nhưng hiện tại, những cái này hoàn toàn không tồn tại ở trên X đảo, Dương Minh đã trở này người định ra quy tắc, ở nơi đó, Dương Minh nói cái gì, chính là cái đó.

Hạ Tuyết rơi vào trầm tư.

Qua một lúc sau, mới nỉ non nói: 

- Không tính là ngoại hạng chỉ là không ngờ… Dương Minh, anh làm sao mà làm được điều đó? 

Câu hỏi của Hạ Tuyết hỏi làm cho Dương Minh sửng sốt.

Đúng vậy, mình là làm sao làm được? Cho tới bây giờ, Dương Minh có chút buồn bực, đến tột cùng là làm sao mình có được những thứ này.

Trong đó, tự nhiên có cố gắng cùng nỗ lực của bản thân, nhưng nói cho cùng cũng đều là do vận khí, nếu như không phải lúc trước có cặp kính có khả năng thấu thị, viễn thị, và nhìn ban đêm, Dương Minh cũng không có ngày hôm nay.

Đương nhiên, Phương Thiên cũng là một trong những nhân tố trọng yếu đối với thành công của Dương Minh, nếu như không có Phương Thiên ưu ái, sẽ không có vua sát thủ Dương Minh ngày nay, Dương Minh có năng lực thấu thị, thì bất quá hiện tại chỉ là một tiểu Phú ông mà thôi, không có khả năng có thành tựu to lớn như vậy, cũng không có khả năng thu lão Buffon làm đồ đệ, càng không thể can thiệp chuyện của đảo X.

Bất quá, hết thảy có ân có báo, nếu như lúc trước, Dương Minh không động lòng trắc ẩn cứu giúp lão nhân bán hàng lúc đó, chắc chắn là sẽ không có mắt kính nhìn thấu.

Mà thứ nhì, nếu như Dương Minh trong tù, không vì Phương Thiên ra mặt, mà sau cũng không vì chuyện tình Phương Thiên mà chạy đôn chạy đáo, thì cũng không có khả năng Phương Thiên ưu ái, thu hắn làm đệ tử.

Cho nên hết thảy coi là có ân có báo cũng không quá đáng chút nào.

Mà Dương Minh thu được những thành tựu này, cũng là có một nguyên tắc xuyên suốt dựa trên công bằng chính trực, đối đãi với mọi người ôn hòa, lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, vẫn là một Dương Minh đầy nhiệt huyết, thấy sự việc bất bình, sẽ ra tay tương trợ

Sự tình Hữu trưởng lão lần này, cũng là như vậy, tuy rằng hắn hoàn toàn có khả năng đứng ở ngoài, thế nhưng hắn lại không như vậy mà lại chủ động đem hết tất cả trở thành trách nhiệm của chính mình.

Mặc dù Dương Minh làm những việc này, cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận nhưng từ góc độ nghề nghiệp mà nói, Dương Minh cũng không phải là một gã sát thủ hợp cách.

Sát thủ phải là lãnh khốc vô tình, sự việc không liên quan tới mình thì sẽ không dính vào, thế nhưng hắn lại làm không được. Quên đi, chờ sau này mình thu đồ đệ, lại bồi dưỡng cho hắn trở thành một gã sát thủ hợp cách, chứ Dương Minh đời này không cách nào làm được.

- Không có gì, chẳng qua là một hồi cơ duyên xảo hợp thôi.

Dương Minh đối với thành công của mình, cũng không muốn nói nhiều lắm, ngẫu nhiên quá nhiều, không có khả lại xảy ra nữa.

Hạ Tuyết gật đầu, cũng không hỏi thêm cái gì, nàng cũng chỉ là cảm thán mà thôi, cũng phải thực sự muốn biết Dương Minh như thế nào làm được

Thế nhưng, đã biết sự tình của Dương Minh, Hạ Tuyết đối với Hoàng Nhạc Nhạc cũng không còn ghen tuông, tính chất nghề nghiệp, đã làm cho Hạ Tuyết từ một cô nàng quá xúc động trở thành một nữ cảnh sát lý trí.

Nàng bây giờ, cũng không như lúc trước ở trong cục cảnh sát đánh đập bừa bãi, cũng không có khả năng ở trên đường rút súng hù dọa Dương Minh.

Vì thế khi mà Hạ Tuyết đã biết mục đích cuối cùng của Dương Minh, bắt đầu suy tính tới chuyện tương lai của nàng. 

Bây giờ Hạ Tuyết đối với lập công thăng chức không có hứng thú lớn, càng ngày càng thành thục, Hạ Tuyết cũng là càng ngày càng giống một nữ hài tử, bắt đầu suy tính tới chung thân đại sự của mình trong tương lai

Kỳ thật, đại đa số nữ hài tử đều suy nghĩ rất đơn giản, sự nghiệp không hề quan trọng bằng chung thân đại sự

Hạ Tuyết suy tính tương lai của nàng, nếu quả thật là muốn cùng Dương Minh một chỗ, như vậy Hạ Tuyết cũng muốn buông tha hết thảy, sau đó cùng Dương Minh ẩn cư trên X đảo, đó là một loại cảm giác như thế nào?

Ngẫm lại thật là đáng để chờ mong.

- Anh nói cho tôi biết một chút chuyện của anh và Nhạc Nhạc đi được không?

Hạ Tuyết nhìn Hoàng Nhạc Nhạc ỷ ôi trong ngực của Dương Minh, có chút hâm mộ nói

Nàng hiện tại thật sự có chút đố kị nữ nhân bên Dương Minh, các nàng vận khí thật tốt, tìm được một Dương Minh có thể bỏ qua quy củ của thế giới, có năng cho các nàng một thân phận hợp lý.

Nếu như đổi thành một người khác, cấp cho các tình nhân bên cạnh một thân phận hợp pháp, có thể chỉ nhận được một tràng chê cười.

Thế nhưng Dương Minh lại bất đồng, Dương Minh nói được thì có thể làm được.

- À, thực ra, tôi và Nhạc Nhạc lúc đầu, khá buồn cười… là tôi là bị nàng đẩy đó…

Dương Minh ngẫm lại chuyện lúc đầu một hồi rồi lại cười.

- Hả?

Hạ Tuyết mở to hai mắt, bị Dương Minh nói làm cho giật mình không thôi: 

-Đẩy? Không phải chứ? Hoàng Nhạc Nhạc to gan như vậy? Lại còn có năng lực đẩy Dương Minh?

Nhìn không ra đó? Hoàng Nhạc Nhạc nhìn như là một nữ hài tử rất đơn giản tinh thuần, một chút cũng không hung hãn như vậy a?

Hạ Tuyết thậm chí đang suy nghĩ, nếu như mình đẩy Dương Minh, cũng có khả năng, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc… Có thể làm cho người ta không tưởng tượng nổi đi.

-Thế nhưng, nhìn Hoàng Nhạc Nhạc khuôn mặt đỏ còn hơn cà chua của nàng, cũng không có phản bác, lẽ nào Dương Minh nói đều là sự thật? Tình huống ban đầu, thật là như vậy sao?

- Thế nào, có phải rất kinh ngạc không? Bất quá tình huống ban đầu chính là như vậy…”

Dương Minh cười khổ nói.

- Không phải chứ? Lợi hại quá đi?

Hạ Tuyết lại càng thêm hứng thú.

Vì thế, Dương Minh đã đem chuyện tình lúc trước cùng Hoàng Nhạc Nhạc nói cho Hạ Tuyết biết. Tuy là nói cho Hạ Tuyết nghe nhưng cũng coi như là nhớ lại một chút kí ức đẹp đi! Vì Dương Minh muốn đi nên đa sầu đa cảm hơn, đối với những chuyện trước kia luôn bùi ngùi nhớ nhung...

Chuyến đi Macao lần đó như hiện rõ mồn một trước mắt, tại đó, lại có thể gặp được Tô Nhã, Vương Tiếu Yên cùng Hoàng Nhạc Nhạc!

Dương Minh không nghĩ chuyến đi lần đó lại mang đến thu hoạch lớn như vậy!

Cho nên, sau khi Hạ Tuyết hỏi tới suy nghĩ trong lòng Dương Minh như là nước thủy triều lên vậy mà lời nói cũng theo những dòng suy nghĩ ấy mà ra.

Đương nhiên chuyện với Tô Nhã cùng Vương Tiếu Yên, Dương Minh cũng không định nói cho Hạ Tuyết biết, bởi trước mắt nàng không biết Tô Nhã là Thư Nhã và đặc biệt là thân phận mẫn cảm của Vương Tiếu Yên cũng không thể tùy tiện nói được.

-Không ngờ hai người đến với nhau như vậy! Mà cũng không ngờ anh cũng biết đánh bài đó, mà nghe anh kể thấy giống như trong phim Thần Bài vậy? Hạ Tuyết kinh ngạc kêu lên khi nghe Dương Minh kể giúp gia đình Hoàng Nhạc Nhạc đánh bài đại thắng

-Nếu không có chút bản lĩnh thì sao tôi lại được làm đội trưởng của cô!

Dương Minh cười hỏi

-Đừng có ra vẻ ta đây, không phải chỉ là đánh bạc thôi sao? Tôi cũng sẽ làm được!

Hạ Tuyết không phục nói

-Cô dám đánh cuộc với tôi không?

Dương Minh cười a a liếc mắt nhìn Hạ Tuyết hỏi.

-Dám thì thế nào? Chẳng lẽ anh muốn cùng tôi đánh bạc?

Hạ Tuyết cũng nó:

Chơi luôn, ai sợ ai? Anh muốn chơi cái gì?

-Được chúng ta liền cược...

Nói xong, Dương Minh liền nằm ở Hạ Tuyết bên tai, nhỏ giọng nói: --Chúng ta chơi cược hôm nay cô mặc áo lót màu gì đi?

-Hả? 

Hạ Tuyết mặt đỏ, nàng không nghĩ tới Dương Minh to gan như vậy, lại có thể mở miệng là muốn đoán màu áo của nàng.

Hạ Tuyết không biết Dương Minh có năng lực nhìn thấu, tuy rằng đại khái đoán được Dương Minh có năng lực đặc thù nhưng ai mà biết y có thể nhìn thấu

-Thế nào? Có chơi hay không?

Dương Minh cười hỏi.

Nghe vậy Hạ Tuyết cho rằng Dương Minh cố tình trêu chọc mình. Nếu đã như vậy nàng càng phải chỉnh hắn một chút, được rồi anhi không phải muốn đoán áo trong của tôi màu gì sao? Tốt lắm, tôi cho anh đoán nếu không đoán trúng thì chết!.

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết quyết định xong, cười híp mắt nói: 

Được, cứ dựa theo ý anh mà đoán. Mà tiền cược phải do tôi làm chủ?”

-Tiền cược... Ân, như vậy đi, nếu anh đoán sai, vậy về sau đi Vân Nam anh phải đáp ứng tôi 1 điều kiện 

Hạ Tuyết nghĩ nói.

-Điều Kiện gì?

Dương Minh hỏi.

-Tôi còn chưa nghĩ ra, anh trước tiên cứ đáp ứng tôi đi đã!

Hạ Tuyết nói.

-Được, tôi đáp ứng! Dương Minh gật đầu nói

-Được, chúng ta bắt đầu đi.

Hạ Tuyết thỏa mản nói: "Hiện tại anh có thể đoán rồi.

-Chưa được.

Dương Minh từ chối Hạ tuyết.

-Sao chưa được?

Hạ Tuyết hỏi.

-Cô chỉ nói, tôi nếu bị thua, ta sẽ được đáp ứng cô một việc, nhưng nếu là tôi thắng, cô thua thì tính sao?

Dương Minh cười hỏi.

Cái này…

Hạ tuyết định chơi chiêu còn tưởng Dương Minh sẽ không phát hiện, ai ngờ….

-Như vậy đi, vì để cho công bằng... cô cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện!

Dương Minh nói.

-Được, cứ vậy đi.

Hạ Tuyết một chút do dự, liền gật đầu đồng ý: 

-Bất quá anh phải nói trước cho tôi biết nếu tôi thua thì phải là gì?

-Cô không nói cho tôi biết, tôi tại sao phải nói cho cô biết?

Dương Minh hỏi ngược lại

-Tôi... Tôi là nữ, anh là nam, cho nên anh phải nhường tôi chứ.

Hạ Tuyết nói.

-Hạ cảnh sát à, tôi cùng cô nói về đề tài này là công việc nha, nam nữ bình đẳng, sao cô còn nói ra một câu ngây thơ như vậy?

Dương Minh hỏi ngược lại.

Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng phải nhường tôi.

Hạ Tuyết bắt đầu chơi xấu.

-Chơi luôn, tôi nói cho ngươi biết!

Dương Minh ác tâm trỗi dạy ghé vào tai Hạ Tuyết nói nhỏ:

-Ta muốn Ngươi làm nữ nhân của tôi, có được không?

-Hả?

Hạ Tuyết sửng sốt, mặt nàng lập tức đỏ bừng!

Quan hệ giữa Hạ Tuyết và Dương Minh có thể nói là trên bằng hữu thông thường, nhưng so với tình yêu còn kém một tí. Mà hiện tai Dương Minh nói rõ ra như vậy nàng có chút không hấp thụ được.

Sao, đồng ý không?

Dương Minh khiêu khích hỏi

-Hừ đồng ý thì sao? Bất quá phải đoán trúng bên trong tôi mặc cái gì, một thứ cũng không được thiếu?

Hạ tuyết gian giảo nghĩ, quần lót của nàng thêu hoa nhiều màu, chỉ cần Dương Minh đoán màu gì, nàng sẽ chối rằng đã đoán sai.

Nhưng mà nói xong nàng lại nhớ lúc nào trong lòng nàng có hình bóng của Dương Minh!

Hai người cùng nhau xảy ra vô số chuyện, lúc đầu là địch nhân, bây giờ là hảo bằng hữu, quan hệ hai người cứ từng bước lại gần nhau hơn, từng bước xuất hiện dấu chân của tình cảm chứ không phải thình lình xảy ra tình yêu sét đánh a!

Chính là ngay cả khi Dương Minh nói rõ như thế còn làm cho người ta chút thẹn thùng! Hơn nữa nàng cũng không biết có phải Dương Minh chỉ đang đùa vui hay không hay là thực sự thổ lộ với nàng?

Để tránh cho xấu hổ nên nàng mang theo giọng nói có chút hờn dỗi, vui đùa, làm người ta không nhận ra thật giả thế nào.

Nếu giờ phút này nàng coi lời nói của Dương Minh là thổ lộ thì Duong Minh lại ngược lại sẽ không cho là vậy, dù sao Dương Minh nói như vậy cũng chỉ là cảm xúc nhất thời dâng lên mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác.

Dù sao Dương Minh thấy quan hệ của mình và Hạ Tuyết cũng không tồi nhưng quan hệ nam nữ lại thiếu chút lửa, cho nên câu trả lời của Hạ Tuyết lúc này khiến cho lòng Dương Minh càng thêm thoải mái.

-Được, nếu tôi đoán trúng hết cô chuẩn bị làm lão bà của tôi đi

- Dương Minh vui vẻ nhận lời, đùa 1 chút cũng bớt nhàm chán khi trên máy bay.