Dương Minh tìm đến người phục vụ để tính tiền, sau đó cùng Tô Nhã ra khỏi quán nước, hướng trường trung học mà đi. Mà bây giờ cũng là thời điểm tan trường nên các học sinh đều đang tuôn ra đi về.
Dương Minh cùng Tô Nhã tay trong tay đứng ở sân trường, nhìn từng gương mặt non nớt, nhớ lại cảm giác thời học sinh đã trôi qua.
"Thời gian trôi qua thật nhanh... Chỉ trong chớp mắt, chúng ta đều đã trưởng thành!"
Tô Nhã có chút cảm thán nói:
"Khi đó, hai chúng ta có được tính là yêu sớm không nhỉ?"
"Anh cũng không biết, nếu như không có Ngô Trì Nhân, chúng ta cũng chỉ có thể xem nhau như là bạn tốt mà thôi? Hắn vừa xuất hiện, chúng ta mới nhận ra được cảm xúc dành cho nhau..."
Dương Minh cười nói.
"Nói như vậy, chúng ta đương nhiên phải cảm tạ hắn rồi?"
Tô Nhã cười hỏi.
"Cũng không phải, nếu như không có hắn, cũng không xảy ra nhiều chuyện như sau này..."
Dương Minh lắc lắc đầu:
"Quên đi, không đề cập tới hắn nữa, chúng ta vào trong trường học nhìn một chút."
Dương Minh nắm tay Tô Nhã, cùng nhau tiến vào trường học, đi qua đám học sinh, rất nhiều người đều bị đôi tuấn nam mỹ nữ này hấp dẫn, không thể không nói, hiện tại tư tưởng của các tiểu hài tử đều bị các bộ phim truyền hình mà chúng xem làm cho trở nên thành thục trước tuổi.
"Oa, hai người kia là ai? sao trước đây lại chưa từng thấy qua?"
"Không phải là lão sư mới tới chứ? Nam nhân thật là đẹp trai mà lại có thân hình đẹp nữa nha!"
"Nhìn cái gì? Ngươi chính là đồ mê gái Nam nhân bây giờ ai mà không đẹp trai như ta chứ, bản thân ta là cảm thấy nữ nhân kia thật là đẹp nha!"
Học sinh nói ra câu trên, Dương Minh nghe thấy cũng chỉ biết cười trừ.
Hai người không để tâm đi tới chỗ bồn hoa trong sân tập ngồi xuống, trên sân tập cũng chỉ còn mấy cái bồn cây là như cũ, ngoài ra cũng không còn tim thấy cảnh vật trước kia nữa.
"Em còn nhớ không, chúng ta thường xuyên ngồi ở chỗ nầy?"
Dương Minh ngẩng đầu nhìn về phía sân trường còn lát đát vài học sinh hỏi.
"Đương nhiên em còn nhớ rõ, anh đã từng nói, sau này muốn mang em đi vòng quanh thế giới, lời hứa đó của anh còn chưa có thực hiện nha!"
Tô Nhã mỉm cười nhìn lên trời nói.
" Chờ anh làm nhiệm vụ trở về, liền mang em đi, chỉ đem duy nhất mình em thôi."
Dương Minh gật gật đầu, trịnh trọng nói.
"Chỉ đem một mình em? Coi như xong, em cũng không muốn bị Trần Mộng Nghiên cằn nhằn đâu! Nói không chừng lần sau Giai Giai cùng Lâm muội muội muốn đi đâu một mình với anh cũng sẽ không đi được!"
Tô Nhã nói.
"Đi chung cũng đươc, nhưng mà anh sợ em sẽ mất hứng."
trong lòng Dương Minh cũng hi vọng có kết quả này, bằng không nếu chỉ đem một mình Tô Nhã đi, không biết Trần Mộng Nghiên sẽ nổi giận đến cỡ nào đây?
Lúc này, một nữ trung niên đeo mắt kiếng đi ngan qua, nhìn thấy Dương Minh cùng Tô Nhã liền sửng sốt, mà Dương Minh cũng sửng sốt không kém! Nữ nhân này rất quen thuộc, hình như là đã gặp ở nơi nào rồi, lại liên tưởng đến bây giờ đang ở trong sân trường, Dương Minh lập tức nhớ ra thân phận của nữ nhân này, đó là cô Vương giáo viên bộ môn, cô Vương là giáo viên âm nhạc, khi đó Tô Nhã hát rất tốt, cho nên cô Vương đối với Tô Nhã rất chiếu cố, nàng cũng biết mối quan hệ của Dương Minh cùng Tô Nhã,nhưng lại không hề đề cập tới chuyện này, có thể nói, là một giáo viên tốt!
Mà Tô Nhã lúc này cũng có chút kinh ngạc, nàng cũng nhận ra cô giáo Vương.
" Cô Vương!"
Tô Nhã và Dương Minh cùng đứng lên, nhìn về phía người giáo già.
Cô Vương đang muốn đi đến nhà ăn,lúc đi qua nơi này, nhìn thấy Dương Minh cùng Tô Nhã, hai người rõ ràng không giống như là học sinh, Cô Vương tưởng là nhân viên ngoài trường, liền lưu ý một chút, lại không nghờ hai người nhìn rất là quen mắt.
"Các em là..."
Hiển nhiên ấn tượn của Tô Nhã và Dương Minh đối với cô Vương cũng không phải là quá sâu sắc, dù sao hai người đều đã lớn, so với bộ dạng của tiểu hài tử trưởng thành hơn rất nhiều.
"Cô Vương, em là Dương Minh, đây là bạn gái của em Tô Nhã."
Dương Minh cười nói:
"Chúng em đều từng là học sinh của cô, cô nhớ ra chưa?"
"A! Dương Minh, Tô Nhã!"
Cô Vương nghe đến hai cái tên, lập tức nhớ ra hai người này là ai! Đây không phải là hai nhân vật trong sự kiện yêu sớm nổi tiếng toàn trường đó sao! Khi đó cô Vương còn có chút hối tiếc, cũng bởi vì vậy mà đã từng tìm Ngô Trì Nhân lý luận, bất quá cô Vương chỉ là một giáo viên bộ môn, tự nhiên không có quyền của giáo viên chủ nhiệm, cho nên lời nói của cô không giúp được gì, Dương Minh vẫn bị ghi tội phê bình, mà Tô Nhã phải rời khỏi trường.
Kỳ thật, chuyện của Dương Minh và Tô Nhã hiện thời cững là chuyện bình thường, theo thời đại tiến bộ, tư tưởng con người cũng thoáng hơn rất nhiều, học sinh thời nay nhiều em cũng đều có khuynh hướng yêu sớm, bất quá chỉ cần là tình yêu trong sáng, không ảnh hưởng học tập, hơn nữa không làm ra một ít việc ngốc, như vậy giáo viên cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
"Ha ha, cô Vương, chúng em chẳng qua là trở lại trường cũ, nhớ lại một chút chuyện đã qua mà thôi!"
Dương Minh cười nói.
"Cô biết các em sẽ về mà, thật không nghĩ tới, các em cuối cùng lại trở về cùng nhau, làm cô giáo như cô rất là vui mừng cho hai em!"
Cô Vương cảm khái nói.
"Vâng ạ, em còn nhớ lúc trước Cô Vương rất quan tâm em và Tô Nhã."
Dương Minh nói.
"Cô nhớ mà, Tô Nhã tiểu cô nương này hát rất êm tai, nếu phát triển tốt, cũng là có tiềm chất làm minh tinh, hiện tại xem ra, diện mạo cũng chẳng hề thua kém so với một minh tinh chính hiệu!"
Vương lão sư có chút tiếc hận nói.
"Ha ha, kỳ thật nghề nghiệp của em cũng liên quan tới âm nhạc."
Tô Nhã cũng không cách nào nói ra thân phận của mình, chỉ có thể nói một cách chung chung như vậy thôi.
"Được rồi, các em hãy cố lên, cô đang muốn đi nhà ăn, đúng rồi, thầy chủ nhiệm Ngô Trì Nhân của các em đã vào ngục giam..."
Cô Vương nói tới đây, không khỏi lắc đầu, thật sự là ác giả ác báo a, lúc trước nếu không phải là do Ngô Trì Nhân cố chấp, làm một vài chuyện xấu, cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay!
Ngô Trì Nhân chỉnh Dương Minh và Tô Nhã, chẳng qua chỉ là một trong sô các chuyến xấu mà cô Vương cũng đã được nghe nói đến mà thôi.
"Chúng em biết rồi."
Dương Minh gật gật đầu:
"Cô Vương, cô đi thong thả."
Tiễn cô Vương xong, Dương Minh cùng Tô Nhã cùng ra khỏi sân trường, lên xe, hướng bờ biển chạy tới.
Tiết xuân đầu mùa rất lạnh.
Giờ này ven biển không có người nào, chỉ có ngẫu nhiên mấy đối tình lữ, gió biển vẫn như vậy, lạnh thấu xương, hai người xuống xe liền không tự chủ được rung mình một cái.
"Lạnh quá à!"
Tô Nhã theo bản năng nói.
"Ừ, mặt thêm quần áo đi?"
Dương Minh đem y phục của mình cởi xuống, sau đó xoay người choàn lên người Tô Nhã.
"Không cần mà? Anh mặc cũng đâu có nhiều, coi chừng lạnh đó."
Tô Nhã lắc đầu muốn cự tuyệt