Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1788:  Ông nội Dương




Hiện tại Dương Minh đã tới, hiển nhiên là Dương Minh đã ra mặt cho chúng, thằng Lý Thử Hoa này cũng nên được dạy dỗ đầy đủ rồi.

- Mày… anh chính là Dương Minh?

Lý Thử Hoa không nhận ra Dương Minh, nó cũng vừa mới chuyển đến trường này mà thôi, nhưng mà thấy vẻ mặt của những người này, thêm cả cách xưng hô của Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu thì Lý Thử Hoa sao lại không đoán ra được người trước mắt chính là Dương Minh chứ?

"Là tao." - Dương Minh nhàn nhạt gật đầu:

- Tao đến rồi, mày làm thế nào cho tao gọi anh đây?

Lý Thử Hoa thấy Dương Minh thì sợ hãi theo bản năng, nhưng mà nghĩ đến phía Dương Minh chỉ có hai người, một người ngồi trên xe không xuống, bên mình lại nhiều người như vậy thì sợ quái gì hắn? Cho nên nó tức giận:

- Hiện tại Lý Thử Hoa tao chính là lão đại của Tứ Trung Tùng Giang! Mày vừa nãy suýt đâm phải tao, chuyện này giải thích thế nào đây?

- Mày nghĩ phải giải thích thế nào? - Dương Minh như cười như không nhìn Lý Thử Hoa hỏi ngược lại.

- Mày phải bồi thường cho tao ít nhất hai mươi vạn tiền thuốc thang, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi! - Lý Thử Hoa giậm chân nói.

Dương Minh cười nhạt, trong lòng thấy hơi chán ngấy rồi, thằng ngày không biết sống chết, không biết tiến thoái, hơn nữa lòng tham không đáy, há mồm ra đã là hai mươi vạn, điều này tất nhiên đã làm Dương Minh không vui. Nếu giữ lại tai họa như nó ở lại chỗ này, mình còn chưa đi mà nó lại có thể bắt nạt Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu. Nếu mình đi rồi mà nói… vậy thì chẳng phải chúng nó lại tiếp tục nổi loạn hay sao?

Cho nên trong lòng Dương Minh dâng lên một toan tính tàn nhẫn, quyết định cho thằng Lý Thử Hoa này một một giáo huấn mãi mãi. Nhìn hắn như tùy ý giơ tay lên, đụng một cái trên người Lý Thử Hoa, Lý Thử Hoa ban đầu còn hơi sững sờ, không biết Dương Minh muốn làm gì, không khỏi giễu cợt nói:

- Mày muốn đánh tao à? Hay là vừa gãi ngứa cho tao? Ha ha… còn tưởng rằng mày làm người hổ báo lắm mà, xem ra tin đồn không đáng tin, ha ha ha ha - Hự?

Lý Thử Hoa bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân, giống như là bị một con kiến cắn đi cắn lại vậy, làm cho nó không tự chủ được mà sờ tới sờ lui trên người. Nhưng mà điều này không có tác dụng gì cả, bởi vì loại cảm giác đau đớn này giống như truyền đến từ dưới làn da, gãi ở bên ngoài cũng không thể làm gì được, nó cũng không thể đưa da thịt ra cho người ta mổ xẻ được?

- Á á á á! Đau quá, ngứa chết tao, tao muốn chết…

Lý Thử Hoa thật sự không chịu nổi rồi, bắt đầu lăn lộn trên đất.

Đây cũng là lần đầu tiên Dương Minh dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn này đối phó một tên cùi bắp như thế, bởi vì Dương Minh sắp rời đi rồi cho nên không có thời gian tranh luận với mấy nhân vật thế này, không cho chúng nó một sự dạy dỗ tàn nhẫn đủ để khắc ghi suốt đời thì bọn chúng cũng không nhớ lâu được.

- Mày làm sao thế? Trúng tà à? - Dương Minh hơi chế nhạo nói:

- Tao gọi mày là anh lúc nào?

Mặc dù Dương Minh nói như vậy nhưng trong lòng Lý Thử Hoa sao có thể không rõ trên người mình đã bị Dương Minh động tay động chân? Giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, truyền thuyết tàn nhẫn về Dương Minh kia cũng không phải là gạt người, mà là có thật, Dương Minh thật sự rất đáng sợ!

- Anh, anh là anh của em, Dương ca, cứu em đi, em chết mất… a a á á!

Tiếng kêu thê thảm của Lý Thử Hoa làm cho những người ở nơi này sởn tóc gáy! Tô Giao Nang và Trương Vũ Trụ đã sớm buông Trầm Cuồng Ngưu, lặng lẽ tránh sang một bên, không dám đối diện với mũi nhọn của Dương Minh, mà người bắt được Dương Tiểu Ba cũng nhanh chóng thả ra!

Lý Thử Hoa đã bị như thế rồi, bọn chúng sao còn dám đối nghịch với Dương Minh chứ? Đáng sợ hơn chính là, bọn chúng căn bản cũng không biết Lý Thử Hoa tại sao… tại sao lại xuất hiện loại tình trạng quỷ dị này! Mà thứ không biết mới là thứ kinh khủng nhất, bọn chúng đều không nhìn thấy Dương Minh đã động tay chân thế nào mà Lý Thử Hoa trong nháy mắt đã thống khổ lăn lột trên đất như đang lạc vào ranh giới sống chết vậy

- Anh… cha… ông nội, van người, con không được nữa rồi, khó chịu chết con mất!

Lý Thử Hoa rống to, nó vẫn không ngừng lăn lộn trên đất:

- Giết tao đi, chết đi cũng được, đừng giày vò tao nữa!

Đám người Tô Giao Nang cùng Trương Vũ trụ hoàn toàn kinh hãi, Lý Thử Hoa bắt đầu muốn chết sao? Phải thống khổ như thế nào mới có thể làm cho Lý Thử Hoa ngay cả tâm muốn chết cũng có? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Thân phận của Dương Minh dù sao cũng sẽ sớm lộ ra, cho nên Dương Minh cũng không sợ có nhiều người hơn biết thân phận và năng lực của hắn, đây cũng là nguyên nhân trước khi đi Dương Minh cho Lý Thử Hoa một bài học trước mặt mọi người! Cứ như vậy, cứ coi như là mình đi thì những kẻ này cũng không dám có ý kiến gì với Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu cả! Sự dạy dỗ dành cho Lý Thử Hoa quá mức khắc cốt ghi tâm, làm cho không có ai trong những kẻ này có can đảm đi nếm thử nữa cả!

Lý Thử Hoa thấy Dương Minh vẫn đứng bất động nơi đó, cũng biết Dương Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó, nhưng nó đã khó chịu tột đỉnh, nếu như có thể chết thì nó không còn muốn sống. Nhưng loại cảm giác đau đớn cả người này cũng làm cho toàn thân nó không còn chút khí lực nào, dù có muốn tự sát cũng không thể!

- Tô Giao Nang, mau giết chết tao, nhanh dùng giao găm đâm chết tao đi, van mày, tao không chịu nổi nữa! - Lý Thử Hoa rất khó khăn cầu cứu Tô Giao Nang.

Tô Giao Nang lại càng làm cho sợ hãi không chịu nổi, nó đã nhìn qua cảnh tượng thế này từ bao giờ? Lý Thử Hoa lại chủ động muốn chết sao?

- Anh Thử Hoa, anh đừng nói lời xúi quẩy như vậy…

Vừa nói, Tô Giao Nang vừa lôi kéo đám người Trương Vũ Trụ cùng nhau "bịch bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Dương Minh:

- Dương ca, van xin anh, bỏ qua cho anh Thử Hoa đi…

Mẹ kiếp! Mấy thằng ngu đần chúng mày. Lý Thử Hoa thầm mắng trong lòng, chúng mày gọi tao là anh rồi, sao cũng lại gọi Dương Minh là anh, đó không phải là có ý cho Dương Minh to ngang với tao hay sao? Dương Minh có thể cao hứng hay sao? Không tiếp tục hành hạ tao đã không tệ rồi, cứu tao làm sao được?

- Ông nội Dương, cứu con đi… - Lý Thử Hoa hô to.

Tô Giao Nang cùng Trương Vũ Trụ nghe câu mà Lý Thử Hoa nói… không khỏi sửng sốt, nhưng mà ngay sau đó đã hiểu ý tứ của nó, cũng gấp gáp nói:

- Ông nội Dương, van xin ông bỏ qua cho anh Thử Hoa, chúng con sai rồi, thật sự sai rồi, sau này trong trường học, chúng con sẽ nghe lời của anh Tiểu Ba và anh Cuồng Ngưu…

Dương Minh nhàn nhạt nhìn Trương Vũ Trụ và Tô Giao Nang, nhấc chân đá lên người Lý Thử Hoa đang lăn lộn trên đất, nhìn như chỉ là một cước tùy ý nhưng mà trên mặt Lý Thử Hoa trong nháy mắt hiện lên vẻ thoải mái!

Loại đau đớn kinh khủng trên người nó trong nháy mắt đã biến mất, thật đúng là quỷ dị!

Nó nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm, trong mắt không hề che giấu thần sắc sợ hãi, không dám nhìn thẳng mặt Dương Minh, liên tục không ngừng nói cảm ơn:

- Cảm ơn ông nội Dương, cảm ơn ông nội Dương…

Nó đã có thể xác định trăm phần trăm, lúc trước chính là Dương Minh dạy dỗ mình, mà Dương Minh có thể tùy ý dạy dỗ mình, hơn nữa có thể giải trừ nỗi thống khổ của mình, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? Chẳng lẽ là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, Lý Thử Hoa càng thêm sợ hãi! Chẳng lẽ Dương Minh đúng là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết? Lại có biết điểm huyệt? Thật quá hoang đường rồi? Làm sao có thể?