Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1381: Vương Tiếu Yên tức giận




Vương Tiếu Yên rất hiểu phong cách làm việc của Gia tộc Buffon, loại đại gia tộc này căn bản không có lợi sẽ không làm, hơn nữa gia tộc Hồ Điệp cùng gia tộc Buffon cho tớt bây giờ không có bất cứ quan hệ hợp tác nào, người ta dựa vào cái gì mà trợ giúp gia tộc mình?

Đừng xem Lão Buffon cung kính với Dương Minh như vậy, nói gì nghe nấy, thế nhưng đó gọi là tôn sư trọng đạo, nếu nói Lão Buffon đối với người khác cũng như vậy, đó thật sự là chuyện trong mơ. Cho nên Vương Tiếu Yên rất ngạc nhiên đối với việc gia tộc Buffon trở giúp gia tộc mình.

"Ha ha thật ra chuyện này hoàn toàn là nhờ vào vị hôn phu kia của con đó!" Vương Tung Sơn cười nói: "Không ngờ hắn lại có năng lực lớn như vậy, lại có thể mời gia tộc Buffon giúp đỡ chúng ta, mới khiến cho gia tộc Hồ Điệp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này."

"Vị hôn phu kia?" Vương Tiếu Yên nghe xong phụ thân nói, lập tức nhíu mày: "Đồ đệ của Vua Sát Thủ? Là hắn giải quyết vấn đề này?"

Vương Tiếu Yên cực kỳ khó chịu với tin tức này. Nguyên nhân khác không nói, chuyện này ở trong mắt Vương Tiếu Yên, chỉ có thể dựa vào Dương Minh đến giải quyết như vậy mới có thể thấy được thực lực của hắn. Ở trước mặt gia tộc Hồ Điệp biểu lộ thực lực của mình, như vậy mới khiến cho cha phải lau mắt mà nhìn! Thế nhưng không ngờ chính là danh tiếng này lại bị tên hôn phu gì đó đoạt đi, điều này sao có thể không khiến Vương Tiếu Yên tức giận được chứ?

Vương Tiếu Yên cũng không để ý tới vị hôn phu kia chính là công thần giải quyết phiền toái giúp gia tộc, trong lòng nàng âm thầm oán hận, người này quả thực đáng ghét, ngươi tới từ hôn thì cứ tới? Ngươi lại còn quản mấy việc này làm gì? Cần ngươi để ý sao?

Sớm biết là Gia tộc Buffon gia tộc ở sau lưng cung ứng vũ khí cho gia tộc Lancer, Vương Tiếu Yên lại càng thêm nắm chắc chuyện này, nào cần tên hôn phu kia ra mặt?

"Hắn à!" Ngữ khí của Vương Tiếu Yên có phần bất thiện nói: "Hắn có thể giải quyết chuyện này sao?"

"Đúng vậy, cho nên Yên Yên à, cha nhìn hắn cũng không tệ, tiểu tử có khả năng như vậy, từ hôn thì thật là tiếc, nếu không, con nghĩ lại một chút đi?" Vương Tung Sơn vuốt râu, cười nói.

"Suy nghĩ cái gì!" Vương Tiếu Yên cụt hứng nói: "Cha, không phải con đã nói rồi sao, Dương Minh cũng có thể giải quyết chuyện này, sao cha còn đi nhờ người khác? Tự dưng khiến con thiếu nợ nhân tình người ta!"

Vương Tung Sơn thầm nghĩ, giờ phút này ta rốt cuộc cũng tin, ngươi nói Dương Minh có thể giải quyết chuyện này là thật, bởi vì chuyện này đúng là do Dương Minh giải quyết, lúc này Vương Tung Sơn chỉ có thể nghĩ vậy, nhưng không có biện pháp để nói ra.

"Dù sao người ta cũng có hảo ý mà.!" Vương Tung Sơn có phần xấu hổ nói: "Buổi tối gặp mặt, thái độ của con nên tốt một chút, ngàn vạn lần đừng có đắc tội với người ta!"

"Hừ!" Vương Tiếu Yên có chút không vui hừ một tiếng nói: "Rõ ràng người nhà mình có thể giải quyết, hết lần này tới lần khác cha lại nhờ người ngoài. Đến lúc đó gặp mặt, chẳng phải càng thêm khó xử sao?"

"Khụ, cái tên Dương Minh kia cũng đâu được tính là người nhà!" Vương Tung Sơn cười khan hai tiếng nói: "Hơn nữa, chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, nên cám ơn người ta một tiếng mới đúng."

Vương Tiếu Yên thở dài, mặc dù có chút oán giận, thế nhưng cũng biết cha nói đúng, có người hỗ trợ giải quyết phiền toái, vốn là một chuyện tốt, nếu như không có con át chủ bài là Dương Minh, vậy thật sự gia tộc Hồ Điệp phải chịu ơn người ta rồi! Cho nên sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Vương Tiếu Yên cũng đàng bỏ qua. Buổi tối cũng chỉ có thể mở miệng cảm ơn người ta một tiếng. Vương Tiếu Yên có cảm giác, tiếng cám ơn này thật là có chút phí phạm, chính mình rõ ràng giải quyết được, hơn nữa chỉ cần khẽ nhấc tay, vậy mà giờ phải đi cảm ơn người khác.

"Được rồi, con sẽ cảm ơn hắn." Vương Tiếu Yên nhẹ gật đầu nói: "Nhưng mà, lần sau nếu như còn có chuyện như vậy, phải tìm Dương Minh, không thể tiếp tục nợ nhân tình của người ta!"

"Tốt lắm tốt lắm, cha biết rồi!" Vương Tung Sơn bất đắc dĩ cười nói: "Hài tử này, còn chưa có gả cho người ta mà, vậy mà đã thay người ta nói chuyện rồi!"

Sắc mặt Vương Tiếu Yên chợt đỏ lên, nói: "Cái gì a, con chỉ cảm thấy, mình cũng có thể giải quyết được chuyện này, không cần làm phiền tới người khác mà thôi!"

Vương Tung Sơn đi ra khỏi phòng của Vương Tiếu Yên, lão khẽ nhún vai, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười! Đây rõ ràng là mọt người, sao phải phân ra rõ ràng như vậy làm gì? Phỏng chừng buổi tối nay sau khi Yên Yên gặp mặt Dương Minh, hết thảy sẽ rõ ràng!

Sáng sớm hôm nay, Bạo Tam Lập dẫn Kinh Tiểu Lộ thẳng tới cục cảnh sát, lúc trước đã có hẹn với Trần Phi, mang theo hợp đồng tới làm xét nghiệm dấu vân tay.

Chuyện này về tình về lý Trần Phi đều hết sức hỗ trợ! Công ty này Trần Phi có biết, ông chủ phía sau chính là Dương Minh, mà Bạo Tam Lập lại làm giám đốc công ty bảo an Danh Dương, trên danh nghĩa là hắn là thủ hạ của Dương Minh, cho nên về công về tư lại là đều muốn làm cho thật tốt.

"Trần cục! Sao phải phiền phức để ngài đích thân tới đón vậy!" Bạo Tam Lập không ngờ Trần Phi đường đường làm đội trưởng cảnh sát, lại đích thân xuống nghêng đón mình, lập tức hắn cảm thấy có phần được yêu mà sợ! Vội vàng duỗi tay nắm lấy tay Trần Phi!

Trong lúc hưng phấn trong lòng cũng không nhịn được cảm khái! Mới qua một đoạn thời gian, mình chỉ là một tên côn đồ, đừng nói nhìn thấy cục cảnh sát đã phải chạy dài, cho dù trông thấy nhân viên cảnh sát cũng sợ tới mức quay đầu bỏ chạy!

Thế nhưng hiện tại, chính mình đã có thân phận và địa vị, thường xuyên ngồi ngang hàng với rất nhiều chính khách của Tùng Giang, hết thảy điều này đều là do Dương Minh ban tặng, nếu nói không có Dương Minh, xem chừng hiện tại mình còn đang ở trong tù, hoặc là bị Vu Hướng Đức chém chết cũng không biết chừng.

"Bạo tổng, một năm cậu cũng giao nộp không ít chi phí cho cục cảnh sát chúng tôi mà, là thần tài của cục cảnh sát chúng tôi đó, tôi tới tiếp cậu cũng chưa đủ bày tỏ thành ý a." Trần Phi cười cười, lời này chỉ là để nói cho người khác nghe mà thôi. Trần Phi thuộc về loại người chính trực, không thích thiên vị, cho nên lúc này được Bạo Tam Lập hỗ trợ, trên thực tế là nói cho đám người dưới tay biết, hắn là giám đốc xí nghiệp bên dưới của chúng ta, cho nên chuyện của hắn cũng chẳng khác nào chuyện của chúng ta.

Mà Trần Phi cũng không có nói sai, công ty bảo an Danh Dương quả thật là công ty cấp dưới, hàng năm cũng đã giao nộp một số tiền quản lý phí không nhỏ, đây là điều khác biệt với những người khác.

"Đúng là như vậy, Bạo tổng, ngài đã giải quyết rất nhiều vấn đề tài chính phúc lợi trong cục chúng ta nha!" Một tên phó cục trưởng ở bên cạnh cũng vừa cười vừa nói. Đương nhiên nếu như không phải vì Trần Phi, hắn đương nhiên sẽ không cấp mặt mũi cho Bạo Tam Lập như thế, tại hắn xem ra, công ty của Bạo Tam Lập đã là công ty cấp dưới, như vậy là thủ hạ của mình, há cần phải đích thân nghênh đón?

Thế nhưng những thứ này trong lòng biết là được rồi, Trần Phi người ta cũng đã đích thân nghênh đón, các ngươi không nghênh đón, đây quả thực là không nể mặt mũi cục trưởng Trần Phi, cho nên những người này cũng đều biểu hiện ra vẻ thập phần hữu hảo với Bạo Tam Lập.

"Vị này chính là Kinh phó tổng của công ty chúng tôi!" Bạo Tam Lập giới thiệu Kinh Tiểu Lộ với Trần Phi.

"Chú khỏe chứ!" Kinh Tiểu Lộ biết rõ thân phận của Trần Phi, đó chính là cha của Trần Mộng Nghiên, là người đứng đầu hậu cung của Dương Minh, cho nên nàng không dám chậm trễ.

Trước kia Trần Phi chưa từng gặp qua Kinh Tiểu Lộ, cho nên không quen nàng, chẳng qua chỉ bắt tay một cái, gật nhẹ đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.

"Nghe nói, cô tìm tôi là muốn xem xét dấu vân tay?" Trần Phi đi ngang hàng với Bạo Tam Lập, một bên lên tiếng nói: "Có chuyện gì xảy ra? Gặp phiền toái gì cứ nói cùng tôi là được?"

Bạo Tam Lập cũng không giấu diếm, trực tiếp nói chuyện công ty mình hợp tác với tập đoàn Giang Duyên ra, sau đó bị lừa như thế nào, tất cả cứ tường thuật hết cho Trần Phi nghe, sau đó lại đem chuyện Kinh Tiểu Lộ phát hiện điểm sơ hở là dấu vân tay trên hợp đồng ra nói.

Nói đến chuyện Kinh Tiểu Lộ phát hiện ra sơ hở dấu vân tay, lúc này Trần Phi mới nhìn thẳng lên mặt tiểu cô nương tầm tuổi với con gái mình này! Trần Phi điều tra qua vấn đề xuất thân, kết hợp với lời tự thuật của Bạo Tam Lập, có thể nghĩ tới sơ hở trên tập hồ sơ cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng Kinh Tiểu Lộ chỉ là một cô bé tuổi tác không lớn, lại có thể phát hiện ra điểm đáng ngờ này, không thể không khiến Trần Phi âm thầm lấy làm kỳ!