Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1371




"Như vậy lúc này cha.!" Vương Tiếu Yên nghe xong lời nói của cha mình, nàng có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn lên. Trong mắt lóe lên một tia lo lắng. Tuy những năm qua nàng không có ở tại Gia tộc Hồ Điệp, thế nhưng thân là sát thủ, nàng tự nhiên biết tầm quan trọng của súng ống đạn dược đối với tổ chức sát thủ, nhất là những loại đặc chủng kia, có thể nói là ngàn vàng khó cầu, không phải cứ dùng tiền là có thể mua được!

Một khi mất đi nguồn cung ứng mấy loại vũ khí này, như vậy Gia tộc Hồ Điệp trên giới sát thủ còn có thể duy trì được địa vị như hiện tại sao? Chỉ sợ không được bao lâu sẽ sa sút trở thành một tiểu gia tộc.

"Lúc này, chỉ sợ gia tộc Lancer bên kia khó cho chúng ta con đường sống." Vương Tung Sơn cười khổ nói: "Nhưng mà cho dù là như vậy, cha cũng không thỏa hiệp, những năm nay con khổ cực rồi, cha cũng không dùng con làm lợi thế chấn hưng gia tộc đâu."

"Xin lỗi cha!" Vương Tiếu Yên mặc dù biết lần này gia tộc xảy ra chuyện lớn, thật ra đều là vì mình! Là tên Gould kia muốn lấy mình, nếu như không có sự hiện hữu của mình, Gould chắc chắn sẽ không trở mặt với gia tộc Hồ Điệp.

"Yên Yên, chuyện này có quan hệ gì tới con đâu?" Vương Tung Sơn nghe xong nàng nói, hắn phất tay phóng khoáng nói: "Con hiện tại đang ở gia tộc Hồ Điệp, người làm cha không thể không che chở, đó là trách nhiệm của cha, có quan hệ gì với con đâu?"

Vương Tiếu Yên im lặng nhẹ gật đầu, lời nói của cha, cũng không phải nàng thập phần nguyện ý, dù sao nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn, Gia tộc Hồ Điệp cũng không phải là gia tộc cường đại nhất, một khi đụng phải thế lực như Gia tộc Lancer, cha cũng không có lực lượng kháng cự. Như vậy đây cũng không phải là trách nhiệm của cá nhân mình.

"Cha, hiện tại vấn đề của chúng ta có phải là liên quan tới súng ống đạn dược không?" Trong lòng Vương Tiếu Yên đột nhiên khẽ động, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.

"Chỉ là vấn đề liên quan tới súng ống đạn dược thôi, cái này còn chưa đủ phiền sao?" Vương Tung Sơn nghe xong con gái nói, không khỏi tức cười, nghe khẩu khí của con gái, dường như bị Gia tộc Lancer áp bách về vấn đề cung ứng vũ khí còn chưa đủ vậy?

"Nếu như chỉ là vì vấn đề súng ống đạn dược mà nói, con nghĩ có thể giúp đỡ gia tộc giải quyết chuyện phiền toái này." Vương Tiếu Yên ngừng lại một chút. Ngữ khí của nàng cũng không phải mười phần chắc chắn, bởi vì trong lòng nàng cũng không có nắm chắc trăm phần trăm có thể thực hiện được!

Nhưng mà ngay cả như vậy, thế nhưng nàng cũng có chút nắm chắc! Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới một người! Chính là Dương Minh! Nguyên bản chuyện giữa Vương Tiếu Yên và Dương Minh có chút quỷ dị. Hai người lúc đầu ở cùng nhau cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi. Chẳng qua là càng về sau, hai người đúng là đã động chân tình, mà Vương Tiếu Yên cũng là một lần được thấy năng lực khổng lồ của Dương Minh! Vô luận là Kars ở châu Phi hay là từ Vân Nam tới Châu Phi, dọc đường đi gặp bao nhiêu tao ngộ nên nàng cũng rõ ràng rằng Dương Minh không phải là người tầm thường!

Nhất là đoạn thời gian tại Châu Phi, Vương Tiếu Yên ở một chỗ với Dương Minh, năng lực của tên đệ tử tên là Lão Buffon kia của Dương Minh, Vương Tiếu Yên có thể hiểu rõ!

Người này ngay cả xe thiết giáp, ống phóng rốc-két, máy bay, đại pháo đều có thể lấy ra, nhà mình chỉ cần một chút súng ống đạn dược mà thôi, đối với hắn mà nói, hẳn là chỉ như trò đùa thôi, không nói mạnh miệng chứ, do dù có mua cả tên lửa đạn đạo xem chừng cũng có thể!

Nếu lúc trước Vương Tiếu Yên không biết Lão Buffon có quan hệ đặc thù với Dương Minh, Vương Tiếu Yên còn không dám tùy ý khoe khoang, thế nhưng hiện tại ở cùng với Dương Minh cùng Lão Buffon một thời gian, Lão Buffon kính sợ phát ra từ nội tâm đối với Dương Minh, điều này Vương Tiếu Yên rất rõ, thậm chí ngay cả" Sư nương" như nàng, Lão Buffon cũng rất kính sợ!

Cho nên tin rằng chỉ cần Dương Minh, thậm chí không cần Dương Minh mở miệng, chính mình tìm tới Lão Buffon nói một câu. Lão Buffon hẳn là sẽ cho mình mặt mũi. Vấn đề vũ khí trong nhà hẳn là dễ giải quyết rồi!

Vì thế Vương Tiếu Yên mới dám mở miệng khoe khoang trước mặt cha mình.

"Yên Yên, con nói đùa phải không?" Vương Tung Sơn không thể tưởng tượng nổi liếc mắt nhìn con gái, hắn cũng không hẳn là nghĩ con gái nói dối, chẳng qua nếu Vương Tiếu Yên nói thật, đúng là chuyện quá kinh hãi, chính mình vắt hết óc suy nghĩ, thậm chí Phương Thiên cũng vô kế khả thi, vậy mà con gái có thể giải quyết? Hơn nữa nhìn cách nó nói chuyện. Tựa hồ rất nắm chắc, đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

"Cha, loại chuyện này con làm sao dám nói đùa chứ?" Vương Tiếu Yên nhìn bộ dáng của cha thì biết là lão đang không tin, nàng cười khổ nói: "Ý của con thật ra là, người bạn trai kia của con, có lẽ hắn có thể giải quyết."

Vương Tiếu Yên không có biện pháp, đành phải đem Dương Minh nói ra, nhưng mà có lẽ mấy cô Nhược Thủy chắc cũng không biết Dương Minh a. Cho nên Vương Tiếu Yên cũng không sợ phiền toái, trực tiếp dùng từ" bạn trai" để xưng hô.

"Dương.? Hắn có thể giải quyết sao?" Vương Tung Sơn thiếu chút nữa thốt ra hai chữ" Dương Minh". Nhưng mà nghĩ tới Vương Nhược Thủy còn ở bên cạnh, tự nhiên cái tên Dương Minh sẽ làm Vương Nhược Thủy hoài nghi.

Tuy không biết Vương Nhược Thủy có nhớ kỹ cái tên Dương Minh hay không, thế nhưng Vương Tung Sơn không muốn mạo hiểm. Chuyện này tạm thời không nên cho Vương Nhược Thủy biết, cũng không phải Vương Tung Sơn cố ý gạt Vương Nhược Thủy. Chỉ là chuyện này, Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên thật sự khó giải thích đến lúc đó Vương Nhược Thủy biết mình cùng Phương Thiên hai người già cả còn đi làm khó đám tiểu bối, thật không biết nàng sẽ khinh bỉ hai người thế nào nữa!

Cho nên cho dù muốn giải thích cũng phải tìm một cái cớ thật khéo để giải thích, không thể cứ nói toạc ra như vậy.

"Hẳn là có thể, hắn có quan hệ rất rộng mà." Vương Tiếu Yên nhẹ gật đầu. Ánh mắt cũng rất kiên định, bởi vì nàng tin tưởng, chuyện này đối với Dương Minh mà nói không phải là chuyện phiền toái gì.

Đã từng thấy Lão Buffon bày một loạt loại vũ khí hạng nặng ra, cho nên Vương Tiếu Yên rất tin tưởng.

"Hắn có thể sao?" Vương Tung Sơn mặc dù không có nghi vấn nữa, nhưng mà nhìn bộ dạng của lão vẫn không tin, con gái thật là tin tưởng mù quáng với Dương Minh, Vương Tung Sơn chỉ có thể giải thích chuyện này là do tình yêu của một cô gái đối với người đàn ông mà sinh ra tâm lý sùng bái mù quáng mà thôi.

Dương Minh có thể có biện pháp sao? Sư phụ của hắn là Phương Thiên còn bất lực nữa là, nếu như nói Phương Thiên làm còn có thể a.

"Con tin anh ấy." Vương Tiếu Yên rất kiên định gật đầu nói: "Anh ấy nhất định có biện pháp!"

"Gì mà bạn trai thế?" Vương Nhược Thủy ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tiểu Điệp, con có bạn trai rồi sao?"

"Vâng, cha con không có nói với cô sao?" Vương Tiếu Yên có chút kỳ lạ, không phải vì chuyện tình với Gould quá gấp, cho nên cha quên chưa nói chuyện của mình với Dương Minh chứ?

Vương Nhược Thủy lắc đầu nói: "Không có, sao con đã có bạn trai rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Lần này con về nhà, không phải là để đính hôn sao?"

Lúc trước Vương Nhược Thủy nghe Vương Tung Sơn nói, đã cảm thấy buồn bực, bởi vì Vương Tung Sơn cũng muốn từ hôn, còn có cái gì mà phải xuống nước nữa, nhưng mà Vương Nhược Thủy còn cho là mình không có nghe rõ, cũng không có truy cứu, thế nhưng giờ phút này nghe được cháu gái rõ ràng nói đi nói lại hai lần, trong lòng lập tức hoảng hốt.

"Đính hôn?" Vương Tiếu Yên hồ nghi liếc mắt nhìn cha mình, nàng thấy khuôn mặt của lão vẫn bình thường, trong lòng âm thầm thở dài, nàng còn sợ cha dùng chuyện từ hôn để lừa mình, kỳ thực là lừa mình về để kết hôn a!

Nhưng mà giờ phút này thấy thần sắc của cha cũng không có biến đổi gì, Vương Tiếu Yên biết, nhất định là cha không có thời gian nói chuyện tỉ mỉ với cô, có lẽ trong nhà xảy ra chuyên đây mà.

"Cô à, thật ra ở bên ngoài cháu đã có bạn trai rồi, lần này trở về trên danh nghĩa là đính hôn, nhưng thực sự là để từ hôn mà!" Vương Tiếu Yên giải thích nói.

"Gì? Từ hôn?" Vương Nhược Thủy toát mồ hôi, chẳng lẽ cháu gái mình cũng có tâm tư như vậy? Chính mình lúc trước buộc đồ đệ của Phương Thiên lão tiểu tử kia đính hôn, bây giờ chẳng phải là thừa sao?

Mình tự dưng lại xen vào chuyện của người khác? Hai bên đều muốn từ hôn, mình còn ngăn trở cái nỗi gì! Nghĩ tới đây Vương Nhược Thủy không khỏi ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn Vương Tung Sơn, chuyện này có lẽ là hắn hiểu rõ nhất, như vậy lúc trước sao hắn không nói cho mình? Chính mình còn buộc tên đồ đệ của Phương Thiên luận võ, đấy chẳng phải là trở thành trò cười sao.

"Đúng vậy, cháu đã thương lượng qua với cha, anh ấy cũng đồng ý cưới cháu, cho nên, lúc này cháu về nhà là để từ hôn." Vương Tiếu Yên nhìn cha không có phản đối, thế cho nên giải thích tỉ mỉ." Cha nói, việc hôn nhân này là do trưởng bối định ra, song phương đều là gia tộc sát thủ nổi danh, nếu như cứ từ hôn như vậy, vô luận là về phương diện nào cũng không thỏa đáng vì thế nào cũng đều khiến cho người ta chê cười, ý của cha chính là, để cho cháu cùng đồ đệ của vị Vua Sát Thủ kia gọi tới, an bài cho hai người gặp mặt, để cho bọn cháu nói chuyện, như vậy mà nói, hai người sẽ cảm thấy không thích hợp, cho dù là ai cũng không nói được nữa."

"Thì ra là như vậy." Vương Nhược Thủy nghe xong nhẹ gật đầu, Vương Tiếu Yên nói quả thực là có đạo lý, chẳng qua lúc trước sao Vương Tung Sơn lại không nói với mình? Vô duyên vô cớ làm mình xấu mặt?

Trách không được tiểu tử kia lại công bố hắn tới để từ hôn, quả là thế, xem ra cháu gái mình cũng có ý đó, mình bức hôn đã không còn giá trị nữa.

"Nhược Thủy, hôm qua cô mới trở về, anh cùng Phương lão đầu rất kích động, cho nên chưa kịp nói chuyện này với cô." Vương Tung Sơn chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói: "Về sau lại xảy ra chuyện Gould nữa, sau này cô cũng biết rồi đấy, mọi người đều phiền não, cũng không có tâm tư nói tới chuyện của Yên Yên nữa."

"Thì ra là vậy!" Vương Nhược Thủy nghe xong Vương Tung Sơn giải thích, mới thở phào, lời giải thích này có thể chấp nhận được! Đừng nói là hắn, ngay cả chính mình, sáng nay thấy Dương Minh cũng không còn tâm tư mà luận võ với hắn nữa! Đại nạn của gia tộc trước mắt, làm gì còn tâm tư đi xử lý người khác nữa? Nghĩ tới đây Vương Nhược Thủy cũng không có cảm thấy Vương Tung Sơn đang ngượng ngùng cười. Xem ra chính mình cũng nên đi giải thích một chút với tiểu tử kia.

"Như vậy Yên Yên, về phần cái cách vừa rồi mà con nói, thật sự chúng ta có thể nhờ vào lực lượng của cậu bạn trai kia sao?" Vương Tung Sơn do dự nói.

Trong nội tâm hắn tuy không cho cho rằng Dương Minh còn có biện pháp gì mà hắn chưa từng nghĩ qua, thế nhưng bất kể thế nói nào đều là ý tốt của Vương Tiếu Yên, chính mình nếu như trực tiếp cự tuyệt, có lẽ sẽ khiến Vương Tiếu Yên khó chịu.

"Được mà cha!" Vương Tiếu Yên hiển nhiên có chút bất mãn đối với thái độ nghi ngờ của cha mình, xem ra cha còn không tin năng lực của Dương Minh, điều này làm cho ý nghĩ vô cùng sùng bái của Vương Tiếu Yên đối với Dương Minh có phần khó chịu. Nhưng mà cha đã nói như thế, Vương Tiếu Yên cũng không thèm giải thích nữa, dù sao sớm một ngày, muộn một ngày, đối với Gia tộc Hồ Điệp cũng không có ảnh hưởng lớn gì. Cho nên đợi cho cha thật không còn biện pháp, lúc đó mới tìm Dương Minh hỗ trợ cũng không muộn.

Có lẽ cha làm trưởng bối, cho nên ngại đi gặp Dương Minh xin hỗ trợ a? Đây cũng là lý do mà cha không có tin tưởng hắn, không bằng tự mình đi thôi?

Như thế Vương Tiếu Yên lại nghĩ thiếu một điểm, tuy là trưởng bối, thế nhưng không có tới tìm Dương Minh hỗ trợ chủ yếu là vì lúc trước hắn đã hỏi qua Dương Minh đến xin gia tộc Charles hỗ trợ, lúc đó Dương Minh đã nói rất rõ, mà Vương Tung Sơn cũng biết chuyện này quan trọng, hắn tự nhiên không cho rằng Dương Minh đang lừa gạt mình. Dù sao hắn cũng là gia chủ trong gia tộc sát thủ. Biết súng ống đạn dược trong mỗi một gia tộc sát thủ số lượng đều có hạn, không có khả năng mua vào với số lượng mà mình muốn.

Cho nên khi bị Dương Minh phủ nhận đề nghị của mình. Hắn cũng không có ôm hi vọng đối với Dương Minh, hắn lại không biết gia tộc Charles chẳng qua chỉ là một trong những con át chủ bài của Dương Minh mà thôi, cho dù Dương Minh không có gia tộc Charles, hắn còn có gia tộc Buffon nữa, cũng có thể kiến cho Gia tộc Lancer thay đổi chủ ý!

Dương đại sát thủ khác so với một ít sát thủ khác của Gia tộc Hồ Điệp, Gia tộc Lancer dưới sự bảo mật an toàn, người khác không có khả năng làm được gì. Thế nhưng Dương đại sát thủ thân mình mang dị năng, muốn tránh né mấy tên cảnh giới kia cướp tính mạng của Thomas chỉ dễ như trở bàn tay!

Đối mặt với loại gia hỏa gần như biến thái này. Cho dù Thomas không tình nguyện cũng phải nhả ra, hoặc đồng ý, hoặc là chết. Muốn lừa Dương đại sát thủ, đùng là đừng có nghĩ, người ta có thể đi vào một lần, tự nhiên có thể đi vào lần thứ hai, đến lúc đó Dương đại sát thủ phát hiện mình bị lừa, xem chừng ngày đó cũng là ngày tận thế của Thomas!

Dương đại sát thủ không có e sợ như thế, cũng là quy cho thực lực bản thân hắn, tại thực lực tuyệt đối, quái vật khổng lồ giống như Gia tộc Lancer cũng không còn chút đường sống nào.

Vương Tiếu Yên mặc dù có chút không cam lòng dùng thái độ khinh thường đối với Dương Minh thế nhưng nghe cha nói như vậy, Vương Tiếu Yên cũng không còn cách nào khác, nàng chỉ đành rời khỏi thư phòng, đi tới gian phòng của mình.

Khi Vương Tiếu Yên đi rồi, Vương Nhược Thủy mới nhíu nhíu mày, căm tức nhìn Vương Tung Sơn, nói: "Anh, anh cùng với tay họ Phương rốt cuộc là có ý gì? Chuyện từ hôn sao không nói trước với em? Ngày hôm qua em còn buộc tên tiểu tử kia lấy Tiểu Điệp nữa a, đây không phải là em xấu mặt thì còn là cái gì?"

"Cái này!" Vương Tung Sơn cười khổ, quả nhiên chuyện này không yên được, vừa rồi có Vương Tiếu Yên ở bên, Vương Nhược Thủy không có tức giận, thế nhưng khi Vương Tiếu Yên rời đi, Vương Nhược Thủy nhịn không được mà phát tác.

"Cái này là cái gì? Đừng có lấy lý do kích động kích điếc vớ vẩn rồi lại sau khi Gould tới nữa, không lừa được em đâu!" Vương Nhược Thủy trực tiếp cắt đứt lời nói của Vương Tung Sơn: "Anh, anh có phải có chuyện gạt em hay không vậy?"

Không thể không nói giác quan thứ sáu của đàn bà thật sự rất nhạy, tuy Vương Tung Sơn không nói gì thêm, thế nhưng Vương Nhược Thủy lại cảm nhận được chuyện gì đó.

Vương Tung Sơn thấy Vương Nhược Thủy đã như đoán được chuyện gì đó, hắn không khỏi thở dài, xem ra sự tình không thể giấu được nữa, coi như mình không nói. Đến lúc đó Vương Nhược Thủy đến hỏi Phương Thiên, nhất định lão ta sẽ nói ra! Điều này Vương Tung Sơn có thể nắm chắc trăm phần trăm!

Phương Thiên cũng không phải là người lắm lời, làm nghề sát thủ hắn rất rõ nguyên tắc giữ bí mật nhưng mà giữ đối với ai chứ, tin tưởng cô em gái này mà tới hỏi Phương Thiên, hắn khẳng định sẽ nói ra hết!

Tình cảm của lão gia hỏa này đối với Vương Nhược Thủy, Vương Tung Sơn rất rõ, cho nên trông cậy vào Phương Thiên giữ bí mật với Vương Nhược Thủy, quả thực là không thể.

Cùng với chuyện để Phương Thiên nói cho Vương Nhược Thủy nghe, không bằng mình nói với nàng! Nếu không cô em gái này của mình từ miệng của Phương Thiên biết được sự thật, khẳng định mình sẽ khó tránh khỏi phiền toái.

"Nhược Thủy, cô cũng có thể nhìn ra sao?" Vương Tung Sơn trầm ngâm thoáng cái, sau đó mở miệng.

"Đây không phải là nói nhảm sao? Em nếu không nhìn ra thứ gì đó, sao lại hỏi anh chứ?" Vương Nhược Thủy trợn mắt trắng dã liếc nhìn Vương Tung Sơn, nói: "Anh, sao lúc này em thấy anh nói chuyện cứ ấp a ấp úng vậy? Có chuyện gì có thể thống khoái nói ra được hay không a?"

"Không phải anh ấp a ấp úng, mà là chuyện này." Vương Tung Sơn đỏ mặt nói: "Nói đến thật sự là có phần hổ thẹn."

"Hổ thẹn? Có ý gì?" Vương Nhược Thủy nghe vậy liền nhíu mày nói: "Không phải là anh làm chuyện gì đó ám muội chứ?"

"Cũng không phải ám muội, chỉ là có chút chút thôi, ha ha chính là muốn đùa bọn Tiểu Điệp một chút mà thôi." Vương Tung Sơn có phần xấu hổ ha ha cười nói.

"Đùa? Đùa cái gì? Chẳng lẽ từ hôn mà là đùa sao? Anh là muốn đính hôn, hay từ hôn vậy?" Vương Nhược Thủy nhíu mày hỏi.

"Không khác bao nhiêu cả!" Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu, Vương Nhược Thủy đã đoán trúng hắn cũng không giấu diếm nữa.

"Gì? Anh gạt Tiểu Điệp ư?" Vương Nhược Thủy lập tức có chút không vui nói: "Tình hình bây giờ, Tiểu Điệp rõ ràng đã có tình cảm với cậu con trai kia, anh định chia rẽ bọn nhỏ sao?"

Lúc trước chính là Vương Nhược Thủy bức hôn, hiện tại phản đối cũng là Vương Nhược Thủy! Đàn bà luôn luôn thích thay đổi, không vì cái gì, chỉ vì hạnh phúc của cháu gái mình! Cháu gái đã có người trong lòng, nàng phải toàn lực ủng hộ, nào có thể đi phá chứ?

Cho nên nghe xong Vương Tung Sơn nói, Vương Nhược Thủy lập tức hiểu lầm ngay, cho nên thoáng cái trở nên tức giận.

"Không phải chia rẽ!" Vương Tung Sơn lập tức phất tay nói: "Nhược Thủy, cô hiểu lầm rồi!"

"Hiểu lầm? Tại sao nói em hiểu lầm?" Vương Nhược Thủy hỏi ngược lại: "Lúc trước không phải chính anh thừa nhận, lần này không phải từ hôn mà là đính hôn sao?"

"Anh thừa nhận, không phải từ hôn mà là đính hôn, quả thực không có sai, nhưng mà lần này lại rất giống như đính hôn, nhưng lại là người bạn trai kia của Yên Yên." Vương Tung Sơn sợ Vương Nhược Thủy nổi giận cho nên vội vàng giải thích.