Trong giây phút mà nụ cười ma quỷ xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Dương Minh, cơ thể của Vương Bình Nhâm nhất thời cảm thấy như bị gió lạnh thổi qua thấu xương, hắn ta không dám hoài nghi Dương Minh sẽ không làm như vậy.
Vương Bình Nhâm đến lúc này vẫn còn chưa biết đối phương rốt cục đại biểu cho thế lực phương nào, rốt cục là muốn yêu cầu hắn làm gì, nhưng mà, Vương Bình Nhâm cũng không ngu, hắn đã mơ hồ đoán được, ý đồ của đối phương lần này hẳn là nhằm vào ân oán giữa Tôn gia và Điền gia.
Nghĩ đến đây, tâm lý của Vương Bình Nhâm cũng trở nên bình tĩnh lại, hắn nhớ lại một câu nói: Đi đâm chém, sớm muộn gì cũng phải chết.
Từ cái ngày phản bội Tôn gia, Vương Bình Nhâm cũng đã hiểu được, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ bị thế lực của Tôn gia tìm đến cửa. nhưng mà, hắn không thể không làm như vậy được! không nói về chuyện hắn thiếu nợ Điền Long, về phương diện khác, ông và bà đều đang nằm trong sự khống chế của Điền Long. Đương nhiên, với thực lực kinh tế của Vương Bình Nhâm bây giờ, trả hết nợ cho Điền Long là một chuyện vô cùng dễ dàng. Lúc trước Tôn Hồng Quân đối xử với hắn không tồi, tiền lương tiền lì xì thưởng hay gì gì đó cũng cho hắn không ít! Nhưng mà, khi Vương Bình Nhâm nhắc đến chuyện trả nợ cho Điền Long, Điền Long chỉ khoát tay cười, bảo rằng Vương Bình Nhâm đừng vội. Điền Long đã không muốn, Vương Bình Nhâm cũng không còn cách nào, hắn ta cung hiểu được rằng Điền Long muốn hắn phải mắc nợ nhân tình với ông ta. Cũng phải thế thôi, ai kêu lúc đầu gặp khó khăn, được Điền Long hỗ trợ chứ?
Nguyên nhân này, thật ra không phải là chủ yếu, nếu Vương Bình Nhâm thật sự muốn rời khỏi Điền Long, thì trả lại hết tiền và mạnh mẽ rời đi là hoàn toàn có thể, nhưng mà, Vương Bình Nhâm không thể làm như vậy! Bởi vì ông và bà của hắn vẫn còn ở trong phạm vi thế lực của Điền Long, Điền Long khẳng định sẽ dùng hai người để khống chế hắn, cho nên, rơi vào đường cùng, Vương Bình Nhâm đành phải làm nhiều chuyện cho Điền Long.
Nhưng mà bây giờ, chuyện của Điền Long còn chưa thành, thì đã có người tìm đến trả thù rồi.
"Những cái tao có thể làm, nhất định sẽ cố gắng!" Vương Bình Nhâm hít sâu một hơi rồi nói. Ông và bà đang ở trong tay của đối phương, Vương Bình Nhâm dám không nghe theo lời đối phương sao?
"Tốt" Dương Minh không ngờ Vương Bình Nhâm lại dễ dàng dụ dỗ như vậy, lúc đầu còn tưởng rằng cần phải làm trò một chút, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, cũng thấy bình thường.
Hắn nắm sinh mạng của Vương Bình Nhâm trong tay, nhưng cái này không phải là nguyên nhân khiến cho Vương Bình Nhâm nghe lời, mà chính là người thân. Cho nên, dưới sự uy hiếp và áp lực như vậy, ngoại trừ thỏa hiệp ra, Vương Bình Nhâm thật đúng là không còn lựa chọn gì.
Dương Minh vô cùng thỏa mãn với thái độ củ a Vương Bình Nhâm, quay đầu lại đóng cửa, sau đó nói với Vương Bình Nhâm: "Nói như vậy mày cũng đã đại khái vì sao tao lại đến tìm mày rồi?"
Ở đây là một nơi an toàn, cho nên Dương Minh quyết định thực hiện kế hoạch của mình tại đây.
không ngoài dự đoán của Dương Minh, Vương Bình Nhâm đã gật đầu.
"Người của Tôn gia thế nào? Có an toàn hay không?" Dương Minh nhìn Vương Bình Nhâm, hỏi.
Lúc này Dương Minh cũng không sợ Vương Bình Nhâm, nhưng mà cẩn thận một chút cũng không có mất tiền đâu.
"Long ca chỉ giam lỏng người của Tôn gia lại, không gây thương tổn đến họ" Vương Bình Nhâm thành thật đáp.
Dương Minh gật đầu, cũng giống như Điền Đông Hoa nói trước kia, ít nhất là sinh mạng của Tôn gia vẫn chưa gặp nguy hiểm, Dương Minh cũng yên tâm hơn. Nhớ đến Điền Đông Hoa, Dương Minh vội hỏi: "Điền Đông Hoa đâu? Mày có biết hắn chạy đi đâu không?"
"Đại thiếu gia. cũng bị Long ca giam lỏng." Nói đến đây, Vương Bình Nhâm lập tức tỉnh ngộ, giật mình nói: "Tao biết rồi! Tao biết mày là ai rồi!"
"Ơ?" Dương Minh nghe Vương Bình Nhâm nói như vậy, đột nhiên thấy hứng thú, quan sát hắn một chút, rồi hỏi: "Mày biết tao là ai?"
"Mày là Dương Minh! Là bạn học của đại thiếu gia!" Vương Bình Nhâm gật đầu, khẳng định.
"Haha, mày thật thông minh, sao mày đoán được?" Dương Minh hứng thú nhìn Vương Bình Nhâm, tiếp tục hỏi.
"Mày hỏi chuyện của đại thiếu gia, cái này nói rõ mày biết đại thiếu gia, hơn nữa mày lại quan tâm đến chuyện của Tôn gia, chứng minh rằng mày có quan hệ với Tôn gia" Vương Bình Nhâm nói: "Huống hồ, tuổi của mày cũng xấp xỉ đại thiếu gia, cho nên dựa vào những điều này tao đã có thể đoán ra, mày chính là Dương Minh!"
Điền Đông Hoa cãi nhau với Điền Long vì Dương Minh, Vương Bình Nhâm có đứng ở trong phòng, cho nên cũng biết về một người tên là Dương Minh, và đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn đoán ra người trẻ tuổi đang đứng trước mặt chính là Dương Minh.
"không sai, tao là Dương Minh" Dương Minh rất thích cách suy đoán của Vương Bình Nhâm, hèn chi người này lại có thể được Tôn Hồng Quân tin tưởng như vậy, nhưng mà, không ngờ rằng lại là người của Điền Long. Nhưng mà bây giờ, chỉ sợ rằng hắn sẽ không bao giờ bán mạng cho Điền Long nữa.
"Hèn chi Long ca cũng nói mày là một người khó chơi" Vương Bình Nhâm thở dài, tự giễu: "Lúc đầu tao còn tưởng rằng, mày chỉ là một sinh viên, sao có năng lực gì chứ? Hôm nay nhìn thấy mới biết được, thì ra là tao đã coi thường mày! Mày có thể tìm được nhà của ông bà tao, đồng thời có thể xử lý hai người bảo vệ bên ngoài để mang ông bà của tao đi, cái phần thực lực này, không thể coi thường được!"
"Mày chỉ nhìn thấy một góc của tảng băng trôi thôi!" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ sau khi xong chuyện này, mày pah3i chết, nhưng mà mày phải cảm ơn ông bà của mày, là bọn họ đã khiến tao thay đổi chủ ý"
"Nói cái gì?" Vương Bình Nhâm không ngờ rằng mình còn có thể sống sót, hắn ta nghĩ Dương Minh sẽ không tha chgo hắn, cho nên hắn chỉ mong rằng Dương Minh không hại người vô tội mà thôi, tha cho ông bà của hắn là được.
Nhưng mà, bây giờ nghe được ý của Dương Minh, hình như là muốn tha cho mình, Vương Bình Nhâm lập tức tỉnh táo lại.
"Vì chữa bệnh cho ông bà, nên mày đã vay tiền của Điền Long! Sau này phải làm việc cho ông ta, bị ông ta khống chế, như vậy xem ra, mày coi như là một hiếu tử, cho nên tất cả những chuyện này, cũng xuất phát từ sự bất đắc dĩ, tao sẽ tha cho mày một con đường sống" Dương Minh nói như vậy, cũng là muốn cho Vương Bình Nhâm một chút thuốc an thần, nói cho hắn biết, chỉ cần hắn kiên định làm việc cho mình, vậy thì hắn có thể được đoàn tụ với ông và bà rồi, mình sẽ không đuổi cùng giết tận hắn, đây cũng là một loại ám chỉ tâm lý, hy vọng cầu sống sẽ giúp hắn hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Đây chính là cơ hội lật đổ Điền Long duy nhất, Dương Minh không muốn giữa chừng xảy ra chuyện, cho nên hắn mới vừa uy hiếp vừa cho ân Vương Bình Nhâm như vậy, mặc dù là uy hiếp, nhưng cũng để cho hắn cảm thấy được hy vọng, cứ như vậy thì sẽ không sợ Vương Bình Nhâm không cố hết sức.
Vương Bình Nhâm hít một hơi thật sau, bây giờ hắn không có biện pháp đoán ra được Dương Minh đang nói thật hay giả, cũng không biết rằng kết quả sau cùng có thể đối mặt được hay không, nhưng mà, có hy vọng vẫn luôn tốt hơn.
"Cảm ơn" Vương Bình Nhâm gật đầu: "Nếu chuyện đã phát triển đến như vậy rồi, muốn tao làm cái gì, cứ việc nói đi"
"Lần này tham gia vào kế hoạch đoạt quyền của Điền Long, những nhân viên cao cấp bên Tôn gia có tổng cộng bao nhiêu người?" Dương Minh hỏi.
"Đại khái là. hơn ba mươi người." Vương Bình Nhâm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cụ thể là bao nhiêu người!" Dương Minh nhíu mày, Dương Minh rất là ghét cái kiểu trả lời ba phải như vậy, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu như để lọt một người, thì như vậy rất có thể sẽ làm cho toàn bộ kế hoạch bị thất bại! Cho nên, Dương Minh không cho phép có bất kỳ sơ hở gì.
"Ba mươi hai người!" Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ thêm một lát, rồi nói.
"Xác định?" Dương Minh nhìn Vương Bình Nhâm, hỏi lại.
"Xác định! Cộng thêm tao vào, là ba mươi ba người!" Vương Bình Nhâm trả lời khẳng đinh.
"Được, bây giờ mày gọi điện kêu bọn họ đến đây, nói như thế nào tin rằng không cần tao dạy chứ?" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, chỉ cần lộ ra sơ hở, để cho Điền Long cảnh giác, hậu quả tự mày gánh chịu"
Vương Bình Nhâm gật đầu, hắn đương nhiên cũng biết được cái lợi và hại, cầm lấy điện thoại, dựa theo thứ tự trong danh bạ điện thoại, bắt đầu gọi.
"Alo? Trương tổng sao? Tôi là Vương Bình Nhâm." Giọng nói của Vương Bình Nhâm rất bình thản, đối phương mặc dù là một tổng giám đốc, nhưng hắn cũng không có ý gì gọi là nịnh nọt.
Mà bên Trương tổng, nghe thấy người gọi là Vương Bình Nhâm, lập tức nhiệt tình: "Chào thư ký Vương, có chuyện gì sao?"
"Bây giờ ông đến nhà cũ của tôi một chuyến, có chút chuyện muốn nói với ông" Vương Bình Nhâm nói rất tự nhiên, không nhìn ra có gì không thích hợp cả.
"Ồ? Tốt tốt, tôi lập tức đến ngay!" Trương tổng đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, lời nói của Vương Bình Nhâm phần lớn đều là đại biểu cho ý tứ của Điền Long, cho nên Trương tổng vô cùng cung kính Vương Bình Nhâm, mà Vương Bình Nhâm gọi cho ông ta, ông ta hiển nhiên là rất vui, nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để tạo mối quan hệ với Vương Bình Nhâm.
Vương Bình Nhâm cúp điện thoại, gọi cho số tiếp theo: "Alo? Chú Mã sao? Con là Vương Bình Nhâm."
Chú Mã này, là một trong những người đi giành chính quyền với Điền Long ngay từ đầu, nhưng mà sau khi nhận được điện thoại của Vương Bình Nhâm thì thái độ cũng trở nên nhiệt tình hơn, cũng phải thôi, loại tình huống này từ xưa đã có rồi, công thần của hoàng đế, đôi khi gặp phải tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế, cũng không dám đắc tội nữa là.
"Thư ký Vương, xin chào, không biết đã trễ thế này rồi, tìm tôi có chuyện gì không?" Chú Mã hỏi.
"Là như vậy, bây giờ chú có rãnh không?" Vương Bình Nhâm hỏi: "Đến nhà cũ của con một chút, con có chút chuyện tìm chút"
Thường thì khi Điền Long ra lệnh đều là do Vương Bình Nhâm nói ra, cho nên chú Mã không dám chậ trễ, nếu Vương Bình Nhâm nói rằng có chuyện cần tìm, vậy thì ông ta tự nhiên sẽ đi: "Tốt, tôi sẽ qua."
Cứ như thế, Dương Minh nhìn Vương Bình Nhâm gọi cho từng người một, vô cùng thuận lợi, hầu như là chỉ nói mấy câu là xong, Dương Minh thầm cảm thán mình đã tìm đúng người rồi! Loại chuyện này để cho Vương Bình Nhâm đi làm quả thật rất là thích hợp! Xem ra Vương Bình Nhâm la 2mo65t người có danh tiếng trong đám người này.
Cho đến khi gọi xong số điện thoại cuối cùng, Vương Bình Nhâm mới thở dài một hơi, nói với Dương Minh: "Dương tiên sinh, tôi đã làm theo ý của ngài, hẹn những người này đến, có thể sẽ lập tức đến ngay, bây giờ tôi cần phải làm gì nữa?"
"Một hồi để cho bọn họ vào nhà, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, kêu bọn họ giao điện thoại và vũ khí ra" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi dặn dò Vương Bình Nhâm.
"Giao điện thoại ra thì có thể, nhưng mà vũ khí." Vương Bình Nhâm dừng lại một chút, rồi nói: "Lúc chúng tôi họp, bình thường cũng hay giao điện thoại ra, nhưng mà vũ khí thì cho đến bây giờ vẫn chưa có thu, nếu như lần này tôi muốn bọn họ giao vũ khí ra, thì bọn họ khẳng định sẽ có hoài nghi, lỡ như cục diện không khống chế được, xảy ra sai lầm."
Bây giờ Vương Bình Nhâm cũng đang lo lắng giùm cho Dương Minh, không có biện pháp, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu được, ông bà đang trong tay của Dương Minh, hắn không thể không ngã về hướng của Dương Minh.
Dương Minh nghe Vương Bình Nhâm nói xong, gật đầu, vũ khí trong tay những người này, Dương Minh cũng không sợ, hắn là ai, là đồ đệ của vua sát thủ, hơn nữa còn có phi châm trong tay, tại sao phải sợ những người này?
Thu vũ khí, cũng chỉ vì muốn ổn thỏa một chút, nếu Vương Bình Nhâm nói như vậy, thì vũ khí không thu cũng không sao cả.
"Vậy chỉ lấy điện thoại thôi cũng được" Dương Minh nghe xong rồi nói.
"Nhưng mà." Vương Bình Nhâm lúc này lại có chút hơi lo lắng, vốn dĩ hắn đứng đối lập với Dương Minh, nhưng mà bây giờ lại biến thành đồng minh của Dương Minh, hắn không thể không suy nghĩ cho Dương Minh, không muốn để cho Dương Minh thất bại, cho nên hắn đành phải giúp Dương Minh: "Bọn họ có vũ khí, bọn họ sẽ nghe ngài nói sao?"
"Đừng tưởng rằng tao chỉ biết lấy thủ đoạn ra uy hiếp người khác" Dương Minh cười nói: "Bọn chúng không làm gì nổi tao đâu"
Thấy Dương Minh nói chuyện tự tin như vậy, Vương Bình Nhâm cũng không còn biện pháp, chỉ đành phải tin tưởng Dương Minh mà thôi.
Sau một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Dương Minh liếc nhìn Vương Bình Nhâm một cái, sau đó lắc mình đi vào trong phòng bếp, còn Vương Bình Nhâm thì đi ra mởn cửa.
Người đến, chính là người đầu tiên mà Vương Bình Nhâm gọi, là Trương tổng, sau khi Trương tổng vào trong, thấy Vương Bình Nhâm, liền vội vã hỏi: "Thư ký Vương, xin chào, xin chào, tìm tôi có chuyện gì?"
"Xin Trương tổng giao điện thoại cho tôi trước" Vương Bình Nhâm nói.
"Ơ? Được được" Trương tổng cũng đã từng tham gia vào các cuộc họp cao cấp của Điền Long, cho nên cũng biết quy định, vì thế không chút do dự, lấy điện thoại ra, tắt máy, rồi giao cho Vương Bình Nhâm.
Trương tổng không cảm thấy có gì không thích hợp, ngược lại còn rất vui vẻ, càng là cuộc họp quan trọng, thì càng nói rõ ràng mình được coi trọng, Trương tổng đương nhiên là vui vẻ rồi!
"Trương tổng vào trong nghỉ ngơi đi, còn có vài người chưa đến, chờ bọn họ đến rồi, chúng ta bắt đầu nói" Biểu tình của Vương Bình Nhâm vô cùng tự nhiên. Nếu như hồi nãy nói chuyện điện thoại còn có thể khống chế được, thì có thể nói là do không gặp mặt, nhưng bây giờ trong tình huống đối mặt lẫn nhau mà Vương Bình Nhâm cũng không có chút biểu hiện khẩn trương, như vậy đã nói lên rằng, Vương Bình Nhâm có tố chất tâm lý rất tốt! Dương Minh ở trong phòng bếp dùng dị năng nhìn thấu ra ngoài, nghĩ rằng Vương Bình Nhâm này thật đúng là một nhân tài, hèn chi lại được Tôn Hồng Quân tin tưởng như vậy, xem ra cũng là một kẻ cao tay.
Trương tổng không chút nghi ngờ, đi vào trong phòng khách, mà kế tiếp, những người phía sau đều tới, dưới sự yêu cầu của Vương Bình Nhâm, đều giao điện thoại ra.
Nhưng mà, người khác thì không sao, nhưng chỉ có một người biểu hiện nghi vấn, người này chính là Lý Bạch Hổ. Cũng giống như Vương Bình Nhâm, hắn ta cũng là một trong những người Điền Long tin tưởng nhất.
"Vương ca, tôi không cần giao điện thoại ra chứ?" Lý Bạch Hổ nhíu mày hỏi.
"Hổ ca, đây là quy định, anh hiểu chứ" Trên mặt của Vương Bình Nhâm vẫn không có chút biểu hiện gì cả.
"Vương ca, anh triệu tập nhiều người như vậy đến đây, rốt cục là vì cái gì? Ý của Long ca sao?" Lý Bạch Hổ nhìn vào trong phòng, sau đó hỏi.
"Thế nào? Anh không tin?" Vương Bình Nhâm hừ lạnh nói: "Có cần tôi không gọi điện cho Long ca để anh ấy nói với anh?"
Lý Bạch Hổ nhìn vào trong mắt của Vương Bình Nhâm thật sâu, cuối cùng nói: "Vậy thì không cần!" Nói xong, móc điện thoại ra, tắt máy, ném qua cho Vương Bình Nhâm, đi vào bên trong.
Tuy rằng trong lòng của Lý Bạch Hổ không phục, nhưng mà kêu hắn gọi điện chất vấn Điền Long, hắn cũng không dám! Hắn biết, trong khoảng thời gian này, địa vị của Vương Bình Nhâm đột nhiên tăng mạnh, đã vượt qua mặt hắn, cho nên lời nói của Vương Bình Nhâm, có thể đại biểu cho ý tứ của Điền Long, Lý Bạch Hổ làm như vậy, cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội để trút sự không phục của mình ra.
"Hổ ca!"
"Chào Hổ ca!"
"Hổ ca tới!'
Lý Bạch Hổ cũng là tâm phúc của Điền Long, cho nên sau khi vào nhà, nhất thời đều được tất cả mọi người chào hỏi, loại cảm giác cao cao tại thượng này làm cho Lý Bạch Hổ có được một sự thỏa mãn chưa từng có, cũng làm cho sự không hài lòng khi nãy biến mất.
Xem ra, mình vẫn rất có danh tiếng! Trong lòng Lý Bạch Hổ nghĩ như thê 1đó.
Vương Bình Nhâm khóa cửa phòng lại, đi vào trong, bên trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, ngay cả Lý Bạch Hổ, cũng ngậm miệng lại luôn. Nhưng mà, cái cảm giác bị Vương Bình Nhâm vượt mặt đột nhiên lại trỗi dậy, khiến cho hắn càng thêm khó chịu.
"Lần này tìm mọi người đến đây, là có đại sự cần thương lượng." Vương Bình Nhâm nói đến đây, nhìn xuống bếp một chút, mà Dương Minh cũng đã đi ra ngoài.
Còn Lý Bạch Hổ thì vẫn rất là bất mãn với Vương Bình Nhâm, cho nên lúc này liền lên tiếng: "Đại sự gì? Đã trễ thế này, không để cho người ta ngủ sao?"
Ở đây chỉ sợ rằng có mỗi một mình Lý Bạch Hổ dám nói chuyện như vậy với Vương Bình Nhâm mà thôi, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Vương Bình Nhâm và Lý Bạch Hổ, xem Vương Bình Nhâm sẽ trả lời thế nào.
Nhưng mà, Vương Bình Nhâm không để ý đến Lý Bạch Hổ, mà tránh người ra, một người thanh niên trẻ tuổi bước vào trong phòng.
"không muốn chết thì câm miệng lại cho tao!" Dương Minh lại lùng nhìn Lý Bạch Hổ, sau đó ngạo nghễ đi đến trước mặt những người này.
"Mày là ai?" Cả bọn Lý Bạch Hổ chưa từng gặp qua Dương Minh, cho nên đột nhiên trong thấy một người xa lạ xuất hiện, nhất thời cả kinh.
Bởi vì Vương Bình Nhâm là nhân vật quan trọng bên cạnh Điền Long, cho nên, người mà Vương Bình Nhâm mang đến, khẳng định rằng sẽ không phải là người bình thường, có thể là do Điền Long phái đến, cho nên, những người này trước khi biết được thân phận thật của Dương Minh, đều không dám biểu hiện cái gì cả, nếu không thì, đến lúc Điền Long truy cứu, thì chắc chắn là toi! Nghe Dương Minh nói chuyện như vậy, những người này càng không biết bối cảnh của Dương Minh thế nào, cho nên lập tức xếp re lại, ngay cả Lý Bạch Hổ cũng chỉ dám hỏi Dương Minh là ai, sau đó không còn dám nói gì cả.
"Tao là Dương Minh, không biết ở đây có ai chưa nghe qua không?"