Hạ Tuyết thầm thở dài, Dương Minh quả nhiên là quyết đoán hơn mình, sau khi đưa ra phán đoán lập tức hành động.
"Sao thế? Than thở cái gì? ' Dương Minh nhìn thấy Hạ Tuyết hình như có tâm sự, không có sự vui vẻ khi lập công, cho nên kỳ quái hỏi.
"Ngay cả công lao lần này cũng là của cậu cho tôi" Hạ Tuyết hạ thấp giọng xuống, ngượng ngùng nói.
"Thì ra cô còn đang nghĩ việc này" Dương Minh nghe Hạ Tuyết nói xong, biết nàng ta vẫn canh cánh trong lòng vì mỗi lần lập công đều là mình cho nàng, cái khúc mắc này, tạm thời không thể nói vài câu là có thể thoải mái được, cho nên hồi trước sau khi Dương Minh khuyên một lần, cũng không có biện pháp khuyên nữa.
"Dương Minh, nếu không có cậu, thì lần này kẻ buôn ma túy này lại chạy mất!" Hạ Tuyết nhìn thoáng qua tên tội phạm đã hôn mê nằm trên mặt đất.
"Hạ Tuyết, tôi có chổ khác với cô" Dương Minh cũng đành phải lên tiếng: "Cho nên, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Ngay cả người nhân viên của trạm thu phí và người cảnh sát giao thông kia, khi tên tội phạm này đột nhiên quay đầu xe lại bỏ chạy, thì bọn họ đều trở tay không kịp, cho nên cô không cần phải có áp lực tâm lý gì cả, tôi mong rằng cô có thể hiểu được chuyện này"
Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói xong, yên lặng gật đầu, lời nói của Dương Minh, làm cho tâm lý của Hạ Tuyết dễ chịu một chút, nhưng mà vẫn chưa giải được cái khúc mắc kia, cái này cần phải có một khoảng thời gian.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền đến, xem ra có rất nhiều xe cảnh sát đang chạy từ hai đầu tới.
Người cảnh sát giao thông và người nhân viên của trạm thu phí hiển nhiên là cũng đã ý thức được chuyện này có vấn đề, lập tức gọi tiếp viện, cho nên mới có nhiều xe cảnh sát như vậy.
Theo tiếng còi xe truyền đến, có rất nhiều cảnh sát được vũ trang nhảy từ trên xe cảnh sát xuống, tay cầm súng lục, nhìn chằm chằm về Dương Minh và Hạ Tuyết, dùng cái kiểu nói kêu gọi đầu hàng: "Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vậy, không được chống cự, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng"
Dương Minh và Hạ Tuyết nhìn nhau, đều cười khổ. Hạ Tuyết thì có chút ngượng ngùng, cái này là tác phong của cảnh sát rồi, khi mà đến hiện trường, việc đầu tiên là phải khống chế tình huống trước.
Dương Minh thì không cảm thấy có gì không thích hợp cả, dù sao thì trong tình huống chưa phân biệt được địch ta, khống chế hiện trường đầu tiên cũng đúng.
Dương Minh cùng Hạ Tuyết đứng đó, cũng không làm ra động tĩnh gì, còn bên cảnh sát càng lúc càng đến nhiều.
Những cảnh sát này đều là bên Đông Hải đến, nên không nhận ra Hạ Tuyết, thấy dưới chân Hạ Tuyết và Dương Minh có một người đang bị còng tay, nhất thời sửng sốt.
Một người cảnh sát liền quát hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ai đang nằm trên mặt đất?"
Hạ Tuyết muốn trả lời, thì cảnh sát bên Tùng Giang cũng đã tới! Bởi vì chiếc Toyota này khi nãy chạy từ bên trạm thu phí của Đông Hải, đã chạy được một khoảng xa rồi mới bị Dương Minh tông xuống rãnh, tuy rằng từ Tùng Giang đến đây hơi xa, nhưng mà cù cưa nãy giờ cũng đã đủ thời gian để bọn họ đến.
Những cảnh sát Tùng Giang này cũng không có khác gì cảnh sát của Đông Hải cả, sau khi xuống xe, đều rút súng ra nhắm về bên này, chuẩn bị kêu gọi đầu hàng, nhưng mà, nhìn thấy cảnh sát Đông Hải đến trước rồi, cho nên cũng không ai lên tiếng nữa.
Nhưng khi những cảnh sát Tùng Giang áp sát vòng vây, nhất thời hoảng sợ, có người kêu lên: "Hạ đội trưởng, sao ngài lại ở đây?"
Cảnh sát Tùng Giang hiển nhiên là nhận ra Hạ Tuyết rồi, người lên tiếng là Lý đội phó đội cảnh sát hình sự, cho nên khi thấy Hạ Tuyết ở đây liền kinh ngạc.
"Lão Lý?" Hạ Tuyết cũng nhìn thấy người này.
"Đây là Hạ đội trưởng của cảnh sát hình sự Tùng Giang chúng tôi, các người buông súng xuống!" Lão Lý bước lên quát nói mấy người cảnh sát bên Đông Hải.
"Lão Lý? Đây là Hạ đội trưởng mới nhận chức của các ông?" Một người trung niên bước ra từ đội hình cảnh sát Đông Hải, hiển nhiên là cũng có quen biết Lý phó đội trưởng.
"Dương đội trưởng, ông tự mình tới?" Lão Lý cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người này, đối phương là đội trưởng hình sự cảnh sát Đông Hải, lão Lý cũng đã từng có vài lần phối hợp hành động với ông ta.
"Lúc đó tôi đang dẫn đội đi tuần tra, nhận được tin báo, báo rằng có một chiếc xe từ chối kiểm tra, quay đầu bỏ trốn, tôi nghĩ rằng chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy, có thể là một vụ án hình sự, cho nên tự mình chạy đến, không ngờ là." Dương đội trưởng nói đến đây, nhìn nhìn Hạ Tuyết: "không ngờ rằng Hạ đội trưởng cũng ở đây, nhưng mà trước đó chúng tôi chưa gặp qua Hạ đội trưởng, cho nên mới gây hiểu lầm như vậy"
Hạ Tuyết được thăng chức từ phó đội trưởng lên đội trưởng, cũng là chuyện mới gần đây, vả lại trong khoảng thởi gian này nàng cũng chưa từng đến Đông Hải để gặp mặt ai cả, cho nên không nhận ra nhau cũng là bình thường.
Đối với Hạ Tuyết, Dương đội trưởng cũng đã nghe nói, phá một vụ buôn lậu lớn, hơn nữa trước đó còn phối hợp với cục điều tra thần bí bắt một nhân vật nguy hiểm, là một nữ trung hào kiệt.
Bây giờ, nhìn thấy Hạ Tuyết chỉ mới hơn hai mươi mà thôi, khó tránh khỏi cảm giác coi thường, lại thấy Hạ Tuyết đứng cùng với một người con trai xa lạ, mà từ bảng số xe của người này có thể thấy được đây là một đại gia. Nhìn thấy Hạ Tuyết xinh đẹp như vậy, trong lòng càng nghĩ rằng Hạ Tuyết đang cặp với đại gia rồi.
Trước đó đã coi thường Hạ Tuyết, bây giờ càng thêm coi thường Hạ Tuyết.
Sau khi lau đi vết máu trên mặt của tên tài xế, liền lộ ra khuôn mặt thật của hắn.
"Sao nhìn quen thế này?" Hạ Tuyết, Dương đội trưởng và lão Lý hầu như cùng kêu lên.
Chỉ là Hạ Tuyết mặc thường phục đi ra ngoài, không có đi xe cảnh sát đến, cũng không thể trực tiếp lên mạng kiểm tra thân phận, nhưng mà lão Lý và Dương đội trưởng đồng thời cùng nói ra thân phận của tên tài xế.
"Nhĩ La Khang?" Dương đội trường và lão Lý hầu như là cùng nói ra ba chữ này.
Hạ Tuyết nghe thấy cái tên này, cũng lập tức có phản ứng, đây là một tên tội phạm bị truy nã, là trùm buôn ma túy tại Vân Nam, bình thường hay lui tới các thành phố phía bắc, cung cấp ma túy cho các tên khác.
"Mang hắn về!" Dương đội trưởng sau khi xác nhận thân phận của tên tài xế, trong lòng không khỏi hưng phấn, đây là một công lớn, nếu như có thể thuận lợi bắt được tổ chức phía sau nữa, vậy thì càng là một công lao cực lớn.
Lão Lý nghe Dương đội trưởng nói vậy, liền không vui, nói: "Người là do Hạ đội trưởng bắt, theo lý nên mang về cục cảnh sát Tùng Giang, mang về Đông Hải làm gì?"
Bắt được Nhĩ La Khang, công lao này lão Lý đương nhiên không muốn để rơi vào tay người khác.
"Nơi này là địa giới của Đông Hải, đương nhiên phải mang về Đông Hải của chúng tôi trước" Dương đội trưởng nói: "Về phần cuối cùng áp giải đi đâu, chờ báo cáo lên cấp trên rồi tính!"
Dương đội trưởng nói rất chính đáng, lão Lý nhất thời cũng không có biện pháp cãi lại, quả thật, đây là địa bàn Đông Hải, cũng không phải là Tùng Giang, bây giờ chỉ có thể coi thái độ của Hạ Tuyết.
"Xe là tôi lái, người cũng là tôi bắt, các người muốn dẫn đi, có nên hỏi ý kiến của tôi không?" Lúc này Dương Minh mới nhàn nhạt lên tiếng.
Công lao cho Hạ Tuyết, Dương Minh không hề tính, đầu tiên là không nói về quan hệ của hắn với Hạ Tuyết, vốn bắt tên Nhĩ La Khang này cũng có công lao của Hạ Tuyết, nhưng mà cho người khác, Dương Minh sẽ không cam tâm.
Thấy mình còn chưa nói gì, mà hai bên đều đã muốn tranh giành nhau, Dương Minh nhất thời bực bội. Tuy rằng hai bên đều nói rất có đạo lý, nhưng Dương Minh cũng hiểu rõ tâm tư của bọn họ. Thế nhưng, trong chuyện này Dương Minh là nhân vật chính!
Dương đội trưởng bỗng nhiên nghe Dương Minh nói vậy, nhất thời sửng sốt, trước đó ông ta cho rằng Dương Minh chỉ là một thằng con nhà giàu, cũng không có quan hệ đến cảnh sát, có thể là bạn trai của Hạ Tuyết mà thôi. Nhưng mà, nghe Dương Minh đột nhiên nói như vậy, coi như việc bắt Nhĩ La Khang này, là công lao của Dương Minh.
"Hỗ trợ cảnh sát của cảnh sát, là nghĩa vụ của mỗi công dân, đương nhiên, cậu hỗ trợ chúng tôi bắt Nhĩ La Khang, chúng tôi sẽ tiến hành khen thưởng cậu, nhưng mà tên tội phạm này phải giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý" Dương đội trưởng cho rằng Dương Minh muốn tranh công cho Hạ Tuyết, vì thế giải thích một chút.
Thật ra, công lao bắt người là của Hạ Tuyết, nhưng cái hai bên tranh giành chính là khẩu cung của tên Nhĩ La Khang này, bắt được tổ chức phía sau của Nhĩ La Khang, mới là điều mà bọn họ muốn.
Dương Minh nhìn Dương đội trưởng, mỉm cười, sau đó ngoắc Dương đội trưởng: "Ông theo tôi một chút"
Dương đội trưởng cảm thấy khó hiểu về hành động của Dương Minh, nhưng mà vẫn đi theo Dương Minh qua một bên. Dương Minh có bảng số xe tốt như vậy, bản thân cũng nói rõ lên địa vị và thân phận của hắn trong xã hội, mà hắn lại là bạn trai của Hạ Tuyết, cho nên Dương đội trưởng cũng phải nể mặt Dương Minh một chút, nếu không đi theo Dương Minh, thì lại tỏ ra là keo kiệt.
"Đây là giấy chứng nhận của tôi, ông xem đi!" Dương Minh nói xong, liền móc một tờ giấy trong túi áo ra cho Dương đội trưởng.
Giấy chứng nhân? Dương đội trưởng nhất thời càng thêm khó hiểu, tại sao Dương Minh lại đưa giấy chứng nhận cho mình coi? Mang theo vẻ nghi hoặc, Dương đội trưởng cầm lấy tờ giấy của Dương Minh đưa qua, nhất thời cả kinh!
Khi ngồi đến cấp bậc của ông ta, đương nhiên cũng biết một số chuyện bí ẩn, ông ta cũng giống như Trần Phi ở Tùng Giang vậy, cho nên Dương Minh đưa giấy chứng nhận cho ông ta coi, cũng không sợ ông ta nói ra ngoài.
Mà nội dung tờ giấy chính là ảnh chụp của Dương Minh cùng với con dấu quốc gia, Dương đội trưởng nhất thời xanh mặt.
Dương Minh cũng đã biết ông ta sẽ có biểu tình này, mà hầu như khi ai nhìn thấy giấy chứng nhận của Dương Minh đều có phản ứng như vậy. Lấy lại giấy chứng nhận trong tay của Dương đội trưởng, bỏ vào trong túi, sau đó cười nói: "Dương đội trưởng, người này sẽ áp giải về Tùng Giang"
Lúc này Dương Minh nói như thế, Dương đội trưởng làm sao mà dám cãi? Người của cục điều tra thần bí, bên cảnh sát chỉ biết phối hợp mà thôi. Cho nên, sau khi biết được thân phận của Dương Minh, ông ta cũng không còn tâm lý tranh công gì cả, người là do Dương Minh bắt mà. Dương đội trưởng cũng không biết vì sao người của cục điều tra thần bí lại tham gia vụ án này, nhưng mà, mấy thứ này cho dù có hỏi thì Dương Minh cũng sẽ không nói cho ông ta biết, bởi vì đây là quy định và kỷ luật, Dương đội trưởng không dám đi hỏi.