Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1213: Ai nhằm vào ai




Dương Minh kể sơ về mọi chuyện cho Kinh Tiểu Lộ nghe.

"Như vậy, Hữu trưởng lão kia nghĩ rằng, anh đến với Lam Lăng, sẽ gây phiền phức cho ông ta, cho nên mới ăn trộm khối ngọc, để giá họa cho Lam Lăng, mục đích là muốn anh hiểu lầm, sau đó gây bất hòa với Lam Lăng?" Kinh Tiểu Lộ nói đến đây, cũng cảm thấy khả năng này không tính là lớn, vỗ đầu nói: "Sai rồi, l1uc đó anh cũng chưa thể hiện sự lợi hại của mình, vậy Hữu trưởng lão làm sao mà đề phòng anh? Chẳng lẽ ông ta có dị năng đặc biệt có thể dự đoán tương lai? Có thể biết được anh sắp phá hư kế hoạch của ông ta?"

"Dị năng đặc biệt?" Dương Minh buồn cười, thế giới này làm sao mà có nhiều dị năng như vậy: "Nếu như ông ta có dị năng đặc biệt, có thể nhìn thấy tôi phá hư kế hoạch của ông ta, vậy ông ta hoàn toàn có thể đề phòng, còn đợi tôi đi phá sao?"

"Nói cũng phải." Kinh Tiểu Lộ thè lưỡi ra, nàng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, Hữu trưởng lão tuy rằng lợi hại, nhưng tuyệt đối không có dị năng, còn Lam Lăng thì cũng chí có giác quan thứ sáu hơi mạnh thôi.

"Đương nhiên, đây chỉ là một kẻ địch ngoài sáng thôi." Dương Minh nói: "Thật ra, những kẻ địch biết mặt không đáng sợ, đáng sợ nhất là loại kẻ thù không nhìn thấy không hiểu rõ, mà luôn luôn nhằm vào mình. Hữu trưởng lão tuy rằng gian xảo, nhưng mà lại không có âm mưu gì nhiều, chỉ cần đề phòng là được"

"Ồ? Vậy lẽ nào, anh còn có một kẻ địch không nhìn thấy?" Kinh Tiểu Lộ vốn tưởng rằng Hữu trưởng lão đã lợi hại lắm rồi, không ngờ rằng Dương Minh còn có một kẻ địch không nhìn thấy nữa!

Dương Minh đang định nói gì, thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhưng mà, do âm thanh bên trong rạp chiếu phim rất lớn, thậm chí là nghe không được nữa, nếu không có chế độ rung, thì Dương Minh cũng không phát hiện được.

"Alo?" Dương Minh đưa tay ý bảo Kinh Tiểu Lộ im lặng, nghe điện thoại.

"Dương tiên sinh, tôi là Victoria" Victoria cũng thấy bên Dương Minh có vẻ khá ầm ĩ, cho nên nói lớn một chút. Dù sao thì bây giờ nàng cũng đã trở về khách sạn, và hệ thống cách âm trong phòng vô cùng tốt, bên ngoài căn bản là không nghe được động tĩnh bên trong.

"Ừ, thế nào rồi?" Dương Minh chỉnh mức âm lượng của điện thoại lên lớn nhất.

"Elise gặp mặt với hai người đàn ông xa lạ, tôi đã chụp được mặt của họ" Victoria nói: "Sau đó, tôi đón xe theo dõi hai người kia, nhưng mà bọn họ rất gian xảo, trên đường đã ghé vào trong một cửa hàng bán đồ ăn, sau đó đi ra từ cửa sau"

"không bị phát hiện chứ?" Dương Minh cũng không cảm thấy kỳ quái, đây là một phương pháp theo dõi đơn giản, nếu như người mà Elise gặp lại không đề phòng, thì quả thật đối với Dương Minh mà nói cũng chẳng có uy hiếp gì.

"không có" Victoria trả lời: "Elise đã trở về khách sạn"

"Được, cất máy ảnh đi, sáng mai tôi đến tìm cô" Dương Minh nói.

Victoria đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Kinh Tiểu Lộ nghe mà không hiểu gì cả, chờ Dương Minh cúp điện thoại xong, mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Trước đó tôi không phải đã nói với cô rồi sao, còn có một kẻ địch trong bóng tối nhằm vào tôi sao?" Dương Minh nói: "Tôi có một đầu mối, và đã phái người theo dõi, chỉ là không thu hoạch được nhiều"

"Ồ, ra là vậy." Kinh Tiểu Lộ gật đầu: "Anh có việc gấp phải không? Hay là chúng ta khỏi coi phim?"

"không có gì" Dương Minh cười nói: "không gấp, dù sao thì tình hình bây giờ cũng chưa có gì gọi là"

"Vậy anh sẽ tiếp tục kể cho em biết về người phía sau đó sao?" Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh không đi, trong lòng rất vui.

Dương Minh cũng không để ý nhiều, tiếp tục nói: "Tôi đang muốn nói với cô việc chuyện của ông chủ sau lưng. thật ra, lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của người này, là ở Macao."

Dương Minh đem chuyện mình ở Macao, gặp phải Vương Tiếu Yên nói cho Kinh Tiểu Lộ nghe, đương nhiên, Dương Minh cũng không nói rõ tên của Vương Tiếu Yên ra, mà chỉ dùng cụm từ nữ sát thủ để thay thế thôi.

"A? Như vậy anh đã kết thù với ông chủ phía sau? Nói cách khác, bởi vì anh đã gây trở ngại cho kế hoạch của người ta, cho nên người ta mới gây phiền phức cho anh?" Kinh Tiểu Lộ mở to mắt ra nhìn, cũng không trách Dương Minh nhiều chuyện xen vào việc của người ta: "Anh có phải là thấy người ta đẹp nên mới làm vậy không?"

"Đẹp thì có đẹp, nhưng cô cũng rất đẹp vậy" Dương Minh nhìn Kinh Tiểu Lộ nói: "Tôi giúp nàng ta, chỉ vì trước kia tôi biết nàng! Đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu!"

Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong, liền cười hì hì, nghe Dương Minh khen mình đẹp, trong lòng đắc ý vô cùng: "Thì ra là vậy, nhưng mà, bởi vì cứu nữ sát thủ kia, mà anh đã bị ông chủ phía sau ghi thù? Vậy ông ta không phải quá nhỏ mọn rồi sao?"

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, nhất thời ngượng ngùng, nói: "Đương nhiên là không phải vậy, tôi nghĩ, ông chủ phía sau này, hình như là nhằm vào tôi nhiều hơn!"

"Vậy là sao?" Kinh Tiểu Lộ nghi hoặc hỏi.

"Tuy rằng lần ở Macao tôi chỉ vô tình giao đấu với ông chủ phía sau, nhưng mà, dựa vào các dấu hiệu sau này cho thấy, đối tượng mà ông chủ phía sau nhằm vào, hẳn là tôi!" Dương Minh nói xong, đem chuyện tử sĩ tấn công vào biệt thự của Vương Tiếu Yên cùng với việc gặp gỡ tên trộm trong buổi triển lãm châu báu.

Đương nhiên, về việc tử sĩ đập đầu chết trong nhà của Vương Tiếu Yên, Dương Minh cũng không đề cập, mà chỉ nói là đã chay thoát.

"Tên trộm anh bắt trong buổi triển lãm châu báu, lại muốn chạy đến Macao gặp Trịnh Thiếu Bằng?" Kinh Tiểu Lộ nghe xong liền trầm tư suy nghĩ: "Nói như vậy, bọn họ đều nghe lệnh của một ông chủ! Nhưng mà, thật là tò mò, vì sao ông ta lại nhằm vào anh?"

"Cái này cũng là chổ tôi thấy kỳ quái" Dương Minh gật đầu nói: "Cho đến giờ cũng không rõ, rốt cục là tôi đã đắc tội với những người này ở chổ nào, tạo sao bọn họ luôn nhằm vào tôi"

"Anh nhất định là đã đụng đến người ta, đương nhiên cũng không chỉ bởi vì anh căn trở bọn họ giết chết nữ sát thủ kia ở Macao" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong, trầm tư một hồi, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: "Có thể, trong lúc vô tình nào đó, anh đã đụng chạm đến lợi ích của đối phương. đối với anh mà nói thì có lẽ nó không là cái gì cả, nhưng mà đối với bọn họ thì anh đã trở thành cái gai trong mắt của họ, cái này nhất định có khả năng. Trừ cái này ra, em thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác."

"Trong lúc vô tình tôi đụng chạm đến lợi ích của người khác?" Dương Minh nhíu mày, tựa hồ như trước giờ mình cũng không có đụng chạm gì đến lợi ích của người khác, nhưng mà, nếu như là vô tình, thì làm sao mà có ấn tượng? Kinh Tiểu Lộ nói không sai, có thể theo mình thấy không có gì, nhưng mà đã cản trở người khác cũng không chừng.

Như vậy cũng không dễ dàng phát hiện, mình lại không có chú ý, trong lúc vô tình đắc tội với người khác, muốn điều tra nguyên nhân, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Bây giờ, cũng chỉ có thể suy đoán như vậy" Kinh Tiểu Lộ gật đầu nói: "Cái tên trộm kia anh còn giữ không? Nếu là một cao thủ trong lãnh vực này, làm em bỗng nhiên nghĩ đến, vụ việc anh bị mất khối ngọc lần trước, có liên quan đến hắn không? Nghe anh nói, viên ngọc biến mất trong lúc không ai chú ý, và lại xuất hiện cũng trong lúc không ai để ý, người có thể làm chuyện này, tuyệt đối là cao thủ trong nghề trộm cắp, như vậy thì có thể liên quan với hắn không?"

Nghe Kinh Tiểu Lộ phân tích xong, trong mắt Dương Minh bỗng nhiên sáng rực lên, quả thật, trước đó mình chỉ cho rằng vụ mất ngọc ở Vân Nam chỉ liên quan đến Hữu trưởng lão mà thôi, mục đích là muốn giá họa cho Lam Lăng, làm cho mình nghi ngờ nàng ta, nhưng mà lại không nghĩ sâu như vậy. Đó chính là việc kẻ trộm ngọc cũng là một cao thủ, nếu là cao thủ, có thể là cùng một người với tên trộm tại buổi triển lãm không?

Chỉ là, cái tên tài xế quan trọng kia đã tự sát rồi, Dương Minh cũng không có biện pháp khiến cho người chết mở miệng, manh mối duy nhất chính là chiếc điện thoại được mã hóa, hy vọng rằng có thể điều tra được gì đó.

Thấy sắc mặt của Dương Minh đầu tiên là sáng rực lên, sau đó lại tối sầm lại, Kinh Tiểu Lộ cũng hiểu rằng, Dương Minh nhất định là đã nghĩ đến cái gì đó, nhưng mà có lẽ tên trộm đã không còn.

"Ông chủ phía sau đã dùng châu báu để đổi lại tên trộm ấy." Dương Minh thở dài, bất đắc dĩ nói.

"Thì ra là vậy, vậy cũng không thể trách anh. Mất nhiều châu báu như vậy, cho dù muốn đền, cũng thật sự không đền nổi" Kinh Tiểu Lộ cũng không biết Dương Minh có bao nhiêu tiền, chỉ là nghe Dương Minh nói giá trị của đống châu báu ấy không nhỏ, còn các công ty Danh Dương đều là của Dương Minh, chứ không biết giá cả thực tế của đống châu báu đó thế nào!

Đền, Dương Minh khẳng định là đền được, chỉ là không có biện pháp nói cho Kinh Tiểu Lộ biết, cái tên tài xế kia đã chết, mà Dương Minh cũng không nói cho Kinh Tiểu Lộ nghe về những chuyện giết người này nọ.

"Như vậy, dựa theo lời của cô nói, hai chuyện này tựa hồ có liên quan đến tôi?" Dương Minh nhíu mày: "Như vậy xem ra, Hữu trưởng lão và ông chủ thần bí kia, ngay từ đầu đã có quan hệ hợp tác? Cái này thật ra cũng có khả năng"

Suy nghĩ của Dương Minh đã có chút loạn, nếu ngay từ đầu ông chủ phái sau đã có hợp tác với Hữu trưởng lão, như vậy thì rốt cục không rõ là ai đang nhằm vào ai.

Là hữu trưởng lão nhằm vào mình và có sự hỗ trợ của ông chủ phái sau, hay là ông chủ phía sau muốn nhằm vào mình nên mới hợp tác với Hữu trưởng lão? Hoặc là hai người cùng nhằm vào mình, cho nên mới liên kết với nhau?

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Kinh Tiểu Lộ nhìn thấy biểu tình của Dương Minh như vậy, liền hỏi: "không phải là anh đang nghĩ, cứ như vậy thì không rõ ràng là ai đang nhằm vào anh đúng không?"

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói vậy, cũng vô thức gật đầu.

"Ngốc quá, anh cần gì phải phận biệt rõ ràng chứ?" Kinh Tiểu Lộ bỗng nhiên cười nói: "Vô luận là ai nhằm vào anh, thì bây giờ nếu đã hợp tác với nhau, cũng sẽ đều là kẻ địch của anh, anh còn cần phải phân biệt rõ làm gì?"