Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1204: Dương Minh, cứu em




"Nhưng mà, bây giờ những cái này đều không phải là vấn đề, bởi vì mội một tầng lầu của tòa nhà Tiên Nhân, đều có một cái lịch vạn niên thật to, không chỉ biểu hiện thời gian, mà còn biểu hiện cả ngày tháng năm, cái này không thể thay đổi được, cho nên không sợ cảnh sát không tin!" Quân sư trẻ tuổi nói: "Hơn nữa, lúc ông giết chết Tùy Dược Tiến là sau khi Dương Minh rời đi, thời gian Dương Minh xuất hiện trong đoạn phim ghi hình không vượt quá thời gian tử vong của Tùy Dược Tiến mười phút, một chút khác biệt này không có một vấn đề, đến lúc đó Dương Minh không có cái để biện minh!"

Người áo đen gật đầu tán thưởng, xem ra mình thật sự không tìm nhầm người, trong bụng người quân sư trẻ tuổi này quả thật có rất nhiều kế hoạch xấu xa, những chiêu thức âm hiểm như vậy mà cũng có thể nghĩ ra: "Chủ ý của cậu rất hay! Mượn dao giết người, nếu như thật sự có thể thành công, vinh hoa phú quý tôi sẽ cho cậu dùng không hết!"

Quân sư trẻ tuổi khẽ thở dài một tiếng, nói: "Thật ra, chiêu thức hãm hại người này, là do tiểu thiếu gia dùng trước… chỉ tiếc là…"

"Sao thế?" Người áo đen cũng không hỏi đến chuyện của quân sư trẻ tuổi, hai người ôm chung một mối thù, có chung một đối thủ, đối phó cùng một mục tiêu là Dương Minh, cho nên mới đi cùng với nhau.

Bây giờ, bởi vì quân sư trẻ tuổi đưa ra một chủ ý tuyệt diệu, cho nên làm cho tâm tình của người áo đen rất tốt, thấy ngữ khí của quân sư trẻ tuổi có chút thương cả, vì vậy không nhịn được thuận miệng hỏi một câu.

"Dương Minh may mắn chạy thoát, tiểu thiếu gia thì lại chết oan uổng!" Quân sư trẻ tuổi cắn răng, tàn bạo nói: "Dương Minh, lần này không chơi chết mày là không được!"

Người áo đen yên lặng gật đầu, xem ra, người quân sư trẻ tuổi này cũng là một người trọng tình nghĩa.

"Nhưng mà, lần này chúng ta mặc dù có nhiều bằng chứng không có lợi cho Dương Minh, nhưng mà cảnh sát cũng không phải kẻ? ngu, không có khả năng tùy tiện nhận định Dương Minh là tội phạm giết người…" Người áo đen lo lắng nói: "Huống hồ, cha của bạn gái Dương Minh, là cục trưởng cục cảnh sát Tùng Giang, sao có khả năng ngồi yên không để ý?"

"Án mạng xảy ra tại Tĩnh Sơn, đương nhiên là do cảnh sát Tĩnh Sơn phụ trách!" Người quân sư trẻ tuổi nói: "Hơn nữa, cũng không cần cảnh sát kết tội hắn là tội phạm giết người, chỉ cần hắn vào trại giam, thì tôi có thể lấy mạng của hắn!"

"Thân thủ của Dương Minh, không dễ dàng bị những kẻ trong tù hại chết đâu!" Người áo đen nói: "Hắn ta cũng không phải là lần đầu tiên vào tù, lần trước bị đưa vào trại tạm giam, xém tí hắn đã đánh lão đại bên trong thành tàn phế rồi!"

Quân sư trẻ tuổi nhíu mày, hắn ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, theo hắn thấy, hai đấm khó đấu lại bốn tay, chỉ cần một đám phạm nhân lao vào ẩu đả, không sợ không đánh chết Dương Minh, nhưng mà tính huống bây giờ tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà, cho dù là vậy, quân sư trẻ tuổi cũng không có suy nghĩ nhiều, xe chạy đến núi ắt có đường, hơn nữa lúc này hắn cũng tự tin có thể khiến cho Dương Minh trở thành tội phạm giết người.

Thù oán giữa Dương Minh và Tùy Dược Tiến, người quân sư trẻ tuổi này cũng đã chế ra được. Tại bữa họp lớp lần trước, Dương Minh và Tùy Quang Khải tranh giành con gái, cái này không phải là một bí mật gì, quân sư trẻ tuổi tin tưởng rằng, chỉ cần đem tin này đưa ra ngoài, đến lúc cha của bạn gái Dương Minh có quản được hay không, thì đa là một chuyện khác rồi!

Vương Khắc Tiến về đến tiểu khu Hoa Thương, nơi ở của Tomb.

"Đã xử lý người?" Tomb nhìn thấy Vương Khắc Tiến trở về, bình thản hỏi. Loại nhiệm vụ không có chút khó khăn gì, đối với Vương Khắc Tiến mà nói là dễ như trở bàn tay, Tomb hỏi Vương Khắc Tiến, cũng chỉ là tùy tiện thôi, bởi vì ông ta vốn không tin Vương Khắc Tiến sẽ thất bại.

Nhưng, làm cho Tomb bất ngờ là, Vương Khắc Tiến lại lắc đầu: "Không!"

"Không? Có vấn đề?" Tomb cả kinh, nhiệm vụ này có khó khăn à?

"Đúng vậy, có vấn đề lớn!" Vương Khắc Tiến thở dài: "Sau khi Dương Minh rời đi không lâu, con chưa kịp hành động, thì đã có một người áo đen vào trong tòa nhà. Con lại không biết người này là ai, cho nên đành phải ẩn núp tiếp, chờ hắn đi ra mới quyết định… nhưng mà, lúc hắn đi ra rồi, con vào trong tòa nhà, phát hiện ra Tùy Dược Tiến đã bị giết chết…"

"Cái gì?" Sắc mặt của Tomb cũng trở nên kỳ quái: "Tự nhiên có chuyện trùng hợp như vậy? Nói cách khác, Tùy Dược Tiến bị tên áo đen kia giết chết?"

"Hẳn là như vậy…" Vương Khắc Tiến gật đầu. Vương Khắc Tiến lúc này có một cảm giác là họa vô đơn chí, lúc đến Tùng Giang, mọi chuyện bắt đầu không thuận lợi, đầu tiên là nhiệm vụ ám sát Dương Minh thất bại, cái này thì có nguyên nhân bên trong, nhưng mà, nhiệm vụ ám sát Tùy Dược Tiến thì lại có chút cay cú, tuy rằng mục tiêu đã chết, nhưng mà thật không biết là do ai làm.

"Có manh mối gì không?" Tomb hỏi.

"Con ở cách khá xa cửa ra vào tòa nhà, cho nên cũng không thấy rõ…" Vương Khắc Tiến nói: "Nhưng mà, con có tìm được một hộp lưu trữ dữ liệu tại phòng an ninh của tòa nhà Tiên Nhân, không biết bên trong có cái gì giá trị không"

"Mặc kệ thế nào, Tùy Dược Tiến đều đã chết, tuy rằng không biết là do ai làm, nhưng mà đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng gì" Tomb nói: "Đừng để trong lòng, không sao cả"

"Yên tâm đi, đại sư thúc, con không nghĩ nhiều như vậy đâu" Vương Khắc Tiến gật đầu.

"Một hồi con chép dữ liệu trong kia ra, để ta xem một chút, người kia có phải trong giới sát thủ hay không" Tomb nói: "Con ăn gì chưa? Kiếm cái gì đó bỏ bụng trước đi!"

Trong máy quay của Vương Khắc Tiến, khuôn mặt của người áo đen đã được ghi hình lại, nhưng mà Tomb xem xong cũng lắc đầu bảo: "Người này rất bình thường, ta chưa từng gặp qua"

Người mà Tomb chưa từng gặp, Vương Khắc Tiến càng chưa từng gặp.

Mà trong hộp lưu trữ, cũng thiếu mất đoạn người áo đen xông vào trong phòng an ninh giết người, bởi vì cách nhau một khoảng thời gian nhất định thì dữ liệu mới được chuyển vào đây.

Tình huống như vậy cho thấy rằng, trước khi dự liệu đến giờ chuyển, thì đã bị người áo đen lấy đoạn băng ghi hình ra rồi.

Chỉ là, tuy rằng không thấy được cảnh người áo đen xông vào trong phòng an ninh, nhưng mà có ghi lại cảnh người áo đen đi ra khỏi phòng an ninh, đi thang máy lên lầu ba mươi sáu, đồng thời vào trong phòng làm việc của Tùy Dược Tiến nổ súng bắn chết Tùy Dược Tiến là người thư ký! Bởi vì băng ghi hình đã được lấy ra rồi, cho nên máy tính không còn chổ để chép dữ liệu ra, vì thế liền chuyển trực tiếp vào trong hộp lưu trữ dữ liệu.

Còn cái máy quay trên lầu ba mươi sáu, đối diện với cửa phòng chủ tịch, quá trình người áo đen rút súng ra, bắn chết Tùy Dược Tiến và người thư ký, đã được ghi lại toàn bộ.

"Quả nhiên là hắn làm" Vương Khắc Tiến thở phào nhẹ nhõm, động tác của người áo đen này quả thật rất lưu loát, trước khi giết người, cũng không cho Tùy Dược Tiến nói bất kỳ một chữ nào, cứ như vậy, cũng không lo chuyện Hồ Điệp gia tộc thất tín bị lộ ra ngoài.

Chỉ có một chổ không rõ ràng là, người áo đen này rốt cục là đại biểu cho phương nào, vì sao sau khi Dương Minh vừa rời khỏi tòa nhà Tiên Nhân, lập tức thực hiện một vụ tàn sát quy mô lớn, không chừa lại một người sống trong tòa nhà.

"Chép nó vào trong băng ghi hình, khi ta trở về châu Âu, sẽ cho gia chủ xem một chút" Tomb nói.

"Vâng, vậy con chép toàn bộ trong máy quay của con và trong hộp lưu trữ dữ liệu ra" Vương Khắc Tiến nói.

Lúc Dương Minh trở về Tùng Giang, đã là một giờ sáng rồi, lúc này mà về tiểu khu Hoa Thương, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trần Mộng Nghiên các nàng. Mà mình đã đáp ứng Tiếu Tình là sẽ gặp nàng chiều nay, nhưng cũng bởi vì xảy ra nhiều chuyện nên không thể thực hiện được.

Dương Minh do dự một hồi, cuối cùng quyết định quay về phòng ngủ ở trường nghỉ đêm nay, cũng không biết Điền Đông Hoa thế nào rồi, Dương? Minh đã gọi điện vài lần, nhưng mà đều là âm thanh tắt máy.

Bởi vì Dương Minh có giấy ra vào của trường, cho nên bất luận là trễ thế nào, cũng có thể lái xe vào trong khu ký túc xá của trường được cả.

Một giờ sáng, phần lớn mọi người đều đang chìm trong giấc mộng đẹp, ngoại trừ một vài căn phòng của bên nghiên cứu sinh vẫn còn sáng đen ra, thì những chổ khác đều tối thui, chỉ có đèn trong toilet mỗi tầng là vẫn sáng.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Dương Minh chậm rãi lái xe, tuy rằng là đầu mùa xuâ, khí trời còn lạnh, nhưng mà ai có thể bảo đảm ra cái lạnh này sẽ cản trở những đôi nam nữ đánh dã chiến bên trong trường học?

Lỡ như không cẩn thận đụng trúng người, vậy không rất không ổn.

Trên một con đường nhỏ quẹo vào trong ký túc xã, Dương Minh thấy phía trước không xa có một bóng người đang đi phía trước của mình, dựa theo cái lưng mà phán đoán thì đây là một cô gái, và dáng người có vẻ rất quen thuộc.

Cô gái này có thể là sợ trời tối, không dám đi ven đường, mà là đi giữa đường. Tuy rằng mức độ bảo an trong trường rất tốt, nhưng ai có thể bảo đảm là không có một tên sắc lang nào đó ban ngày ẩn núp ở ven đường, đến tối nhảy ra cướp của giết người chứ? Lúc đầu Hầu Chấn Hám không phải cũng như vậy sao? Cho nên, Dương Minh cũng có thể hiểu được tâm tình của cô gái này, muốn nhấn còi ô tô một chút, để cho nàng tránh ra, nhưng mà, khi tay của hắn đặt lên trên cái còi, thì lại rút về.

Lúc này đêm đã khuya rồi, mà trong khu vực này không có một chút âm thanh gì, nếu như mà Dương Minh nhấn còi xe, rất có thể sẽ làm cho những người đang ngủ giật mình tỉnh mộng, Dương Minh không muốn làm ra loại chuyện đáng ghét không có đạo đức này, lúc trước Tề Chí Đức và Tạn Văn Tiến nhấn còi xe điên cuồng trong sân trường, đã bị Dương Minh đập cho một trận rồi, cho nên hắn đương nhiên là không có khả năng làm ra loại chuyện tương tự.

Nghĩ đến hai tên bại hoại đó, Dương Minh liền nhớ đến Trầm Vũ Tích, một cô phục vụ tại Bất Dạ Thiên, không biết lúc này đã khôi phục thế nào rồi, có đi đứng được hay không.

Tuy rằng Tề Chí Đức, Tạ Văn Tiến và Lưu Triệu Quân ba người đều đã có sự trừng phạt rồi, nhưng mà trừng phạt thì sao, cũng không thể bù đắp lại những tổn thương đã gây ra cho cô gái kia.

Dương Minh khẽ thở dài một tiếng, về chuyện của Trầm Vũ Tích, hắn cũng có nghe không ít, nhưng đối với các tin đồn trong Bất Dạ Thiên, hắn cũng không lên tiếng phủ nhận.

Bây giờ, thậm chí ngay cả Bạo Tam Lập cũng cho rằng Trầm Vũ Tích có một chút quan hệ không nói rõ với Dương Minh, huống chi là những người trong Bất Dạ Thiên?

Cho nên, có mối quan hệ này, những người đến thăm hỏi Trầm Vũ Tích nói liền không dứt, thậm chí là có nhiều người không phải của Bất Dạ Thiên, mà làm việc cho bên công ty giải trí Danh Dương cũng mang quà bánh đi thăm Trầm? Vũ Tích luôn.

Nguyên nhân khiến cho Dương Minh không giải thích và phủ nhận rất căn bản, thật ra đều là muốn cho Trầm Vũ Tích nhận được nhiều sự quan tâm, như vậy mới có thể khiến cho nàng hài lòng một ít. Về phần tin đồn nhảm, Trầm Vũ Tích đã không lên tiếng rồi, Dương Minh tội gì phải phủ nhận?

Tuy rằng sau khi trở lại Tùng Giang, Dương Minh cũng chưa từng đi thăm, nhưng mà Bạo Tam Lập đã báo cáo về tình hình của Trầm Vũ Tích cho hắn nghe.

Nghĩ đến những chuyện cũ này, Dương Minh cũng chậm rãi đi phía sau cô gái kia, nếu như không có biện pháp vượt qua, cũng không thể nào nhấn còi, thì Dương Minh cũng chỉ có thể đi theo sau lưng nàng, chờ cho nàng quẹo vào trong ký túc xá nữ.

Kinh Tiểu Lộ làm xong mọi công việc, nhìn lên đồng hồ đã thấy hơn mười hai giờ rồi, nàng ta cũng không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Buổi chiều ngày hôm nay, Kinh Tiểu Lộ đang đi học trong trường, thì nhận được điện thoại của lãnh đạo trong công ty, nói cho nàng biết trong công ty xảy ra chuyện, hai phó tổng đã bỏ trốn, chủ tịch Hầu Chấn Hám và tổng giám đốc Bạo Tam Lập muốn mời toản thể nhân viên dự họp, cho nên kêu Kinh Tiểu Lộ tham gia.

Thật ra, Kinh Tiểu Lộ hoàn toàn có thể gọi điện cho Hầu Chấn Hám xin nghỉ, bởi vì lãnh đạo trong công ty ai cũng biết quan hệ sau lưng của Kinh Tiểu Lộ cả. Nhưng mà, sở dĩ người này gọi điện cho Kinh Tiểu Lộ, cũng bởi vì tình thế ép buột, bởi vì Quách Kiện Siêu đã tuyên bố rằng, nhân viên đi công tác cũng được, hay đang xin nghỉ phép cũng thế, tất cả phải có mặt tại công ty để họp lúc ba giờ chiều nay! Kinh Tiểu Lộ vốn có quan hệ với Dương Minh, cho nên bên trong công ty sống rất thoải mái và nhẹ nhàng, khi nào không có khóa thì đến công ty làm, còn khi có khóa thì đến trường học. Cho nên, trong công ty có chuyện, Kinh Tiểu Lộ cũng không muốn làm người đặc biệt, vì thế vội vàng xin phép thầy giáo cho nghỉ sớm, đón xe chạy đến công ty dự họp.

Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện đầu tiên mà lãnh đạo cao cấp trong công ty muốn làm chính là trấn an tinh thần của nhân viên, công ty không loạn thì mới có thể giải quyết sự tình êm đẹp.

Nhưng mà, phần lớn mọi nhân viên đều biết bối cảnh của công ty giải trí Danh Dương, cho nên đối với việc công ty gặp khó khăn cũng không lo lắng gì, theo bọn họ thấy rằng, hai phó tổng chạy trốn này sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Sau khi cuộc họp chấm dứt, nhân viên kế toán của các bộ phận đều bắt đầu lập báo cáo tổng kết, thường thì đây là công việc của cuối năm, nhưng do tình huống đặc biệt, vì thế các bộ phận này đều chạy như gà mắc đẻ vậy, Kinh Tiểu Lộ đương nhiên cũng tham gia trợ giúp.

Nàng ta mặc dù có quan hệ đặc biệt, nhưng mà cũng không muốn làm người đặc biệt, người khác làm việc còn mình lười biếng, loại chuyện này nàng ta sẽ không làm. Tuy rằng người khác không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là khó chịu.

Nhưng mà, bây giờ nàng ta cùng làm việc với mọi người, người khác liền nghĩ Kinh Tiểu Lộ là một cô gái rất tốt, mặc dù có quan hệ với nhân vật cao cấp, nhưng mà lại bình dị dễ gần.

Ấn tượng trong lòng của mọi người về Kinh Tiểu Lộ b? ây giờ là như vậy, cho nên bình thường nàng ta xin nghỉ để đi học, cũng không có ai nói xấu cả, trái lại còn nghĩ rằng cô gái trẻ này biết chịu khổ chịu cực.

Sau khi làm xong mọi chuyện, nhìn thời gian cũng đã là mười hai giờ, Kinh Tiểu Lộ âm thầm kêu khổ, phòng ngủ hẳn là đã khóa cửa rồi sao? Lúc này trở về, có vào được cổng không nhĩ?

Từ chối lời mời liên hoan của các đồng nghiệp, Kinh Tiểu Lộ đón xe vội vã trở về ký túc xá. Bởi vì xe taxi không được phép tiến vào trong khu vực trường học, cho nên Kinh Tiểu Lộ đành phải xuống xe ở cửa, đi bộ đến hướng ký túc xá nữ.

Đi chưa được bao lâu, Kinh Tiểu Lộ liền cảm thấy phía sau có ánh sáng chiếu tới, hình như là đèn xe, Kinh Tiểu Lộ vội vàng đi nhanh hơn, đồng thời theo bản năng đi sát vào ven đường, muốn cho xe vượt qua.

Còn Dương Minh, tuy rằng đã nhìn thấy hình động của Kinh Tiểu Lộ, nhưng mà, cũng phải trách con đường này thôi, đây là đường nhỏ chỉ cho một xe chạy, xe của Dương Minh vào là đầy con đường rồi, cho nên tuy rằng Kinh Tiểu Lộ đã đi sát ven đường, nhưng cũng không đủ chổ trống để vượt qua, mà Dương Minh lại không dám tùy tiện thử, lỡ như trong lúc vượt qua, trợt tay làm ra cái gì đó thì hối hận cả đời cũng không được, dù sao thì Dương Minh cũng không có gấp gáp.

Kinh Tiểu Lộ đã nhường đường, nhưng mà lại không thấy chiếc xe vượt lên, vẫn theo phía sau mình với tốc độ không nhanh không chậm! Trong lòng Kinh Tiểu Lộ thoáng rung lên, nàng nghe nói gần đây hay xảy ra những vụ theo đuôi cướp bốc này nọ, mà tốc độ lái xe của người phía sau lại có vẻ tương đối kỳ quái, Kinh Tiểu Lộ làm sao mà không sợ được?

Nhất là buổi tối, Dương Minh mở đèn pha, cho dù Kinh Tiểu Lộ có quay đầu lại, cũng không thể nhìn thấy rõ loại xe và người lái xe, cho nên sau khi bị theo đuôi nửa ngày, Kinh Tiểu Lộ rốt cục đã không nhịn được.

"A…." Kinh Tiểu Lộ hét lên một tiếng.

Một tiếng hét giữa đêm vắng vang lên như vậy đặc biệt chói tai, Dương Minh đương nhiên cũng nghe được tiếng hét của Kinh Tiểu Lộ, vô thức ngừng xe lại, mở cửa xe nhảy xuống.

Còn Kinh Tiểu Lộ, nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, càng thêm sợ hãi, không dám quay đầu lại, mà là co giò bỏ chạy! Trước đó, khi Kinh Tiểu Lộ quay đầu lại, Dương Minh đã nhận ra cô gái phía trước chính là Kinh Tiểu Lộ, còn đang buồn bực là tại sao cô nàng này giữa đêm hôm khuya khoắc vậy mà còn đi lang thang như vậy, còn chưa kịp mở cửa sổ xuống hỏi, thì đột nhiên nghe nàng ta hét ầm lên rồi bỏ chạy về phía trước, điều này càng làm cho Dương Minh nghĩ mãi cũng không hiểu, không biết nàng ta rốt cục là bị cái gì.

Nhưng mà, Dương Minh cũng vô thức đuổi theo.

Kinh Tiểu Lộ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, chỉ biết người kia đã xuống xe, đuổi theo mình, trong lòng nàng càng thêm sợ hãi, nhắm mắt liều mạng chạy về phía trước.

Chỉ là, Kinh Tiểu Lộ thân là con gái, chạy chẳng được nhanh bao nhiêu cả, tuy rằng Dương Minh ở phía sau khá xa, nhưng mà càng lúc càng gần nàng, Kinh Tiểu Lộ sắp khóc rồi, thầm nghĩ tại sao mình xui quá vậy, nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị cưỡng hiếp, mất trinh, thông? ass này nọ, cuối cùng là hiếp xong giết, không biết có giết xong lại hiếp không… tim của nàng hầu như tan vỡ, biết người phía sau đã gần đến bên cạnh mình rồi, trong lúc tuyệt vọng, không tự chủ hô lớn: "Dương Minh, cứu em…"