Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1196: Bất ngờ mới đến




"Tìm hồ sơ của Chu Giai Giai cho tôi xem" Lý Bác Lượng đi rồi, cái tên" Chu Giai Giai" này vẫn cứ lẩn quẩn trong dầu của Tiếu Tình, càng nghĩ càng thấy quen thuộc, tựa hồ đã nghe ở đâu đó.

Nhưng mà, mấy ngày nay bận đến tối đầu tối mặt, cho nên Tiếu Tình nghĩ mãi cũng không ra là đã nghe cái tên này ở đâu, nhưng rồi lại không yên tâm, nghĩ rằng cái tên này tựa hồ đại biểu cho cái gì đó. Vì thế nhờ Tôn Đức Mậu đem hồ sinh cá nhân của Chu Giai Giai đến.

Chủ nhiệm hệ đương nhiên có quyền xem hồ sơ cá nhân của một sinh viên trong hệ, nhưng mà, cũng chỉ có thể xem trong hệ của mình, còn đối với sinh viên hệ khác, Tiếu Tình hiển nhiên là không có quyền coi rồi.

"Ơ?" Tôn Đức Mậu sửng sốt, vô cùng kinh ngạc, tại sao Tiếu Tình lại đột nhiên quan tâm đến một sinh viên. Vừa rồi lúc Lý Bác Lượng đề cử Chu Giai Giai này tham gia, Tôn Đức Mậu còn giận Lý Bác Lượng không hiểu chuyện, làm trò trước mặt chủ nhiệm hệ, nếu như mình tự tiện dùng quyền hạn để làm rối kỷ cương, bị Tiếu Tình thấy thì không tốt.

Nếu như đổi lại là lúc khác, Tôn Đức Mậu có thể sẽ giúp Lý Bác Lượng một chút. Nhưng mà, bây giờ Tôn Đức Mậu không ngờ rằng, Tiếu Tình lại yêu cầu mình đi điều tra hồ sinh của một sinh viên.

Nhưng mà, nếu là Tiếu Tình yêu cầu, Tôn Đức Mậu đương nhiên là nghe lời, vội vã lên mạng, truy cập vào trang số liệu của trường. Nhập vào tên và mập mã của mình, tiếp vào trong mục hồ sơ sinh viên, dễ dàng tìm thấy tư liệu và hồ sơ của Chu Giai Giai.

"Tiếu chủ nhiệm, đây là hồ sơ của Chu Giai Giai" Tôn Đức Mậu chỉ vào màn hình, nói.

Ảnh chụp của Chu Giai Giai rất khả ái, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền, Tôn Đức Mậu nhìn thấy mà khen hoài không dứt, quả nhiên là một cô bé xinh đẹp, hèn chi Lý Bác Lượng lại cố gắng như vậy, xem ra Lý Bác Lượng muốn kết bạn với người ta! Nếu có cơ hội, mình cần phải giúp đỡ Lý Bác Lượng một chút mới được!"

Sinh viên hệ máy tính năm một, Tiếu Tình hơi kinh ngạc, đây không phải là bạn học cùng ban với Dương Minh hay sao? Thật ra, một ban trong đại học, không khác gì một lớp trong trường học, đi học, sinh hoạt trong và ngoài khoá đều tiến hành cùng một chổ, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng chỉ có một người, bình thường cũng học một chương trình học, ngay cả chương trình thi cũng giống nhau.

Nhìn thấy khuôn mặt của Chu Giai Giai, Tiếu Tình càng thêm khả định nghi ngờ của mình! Nàng rốt cục đã nhớ ra Chu Giai Giai là ai rồi! Lần trước, lúc đi cùng Tôn Khiết, gặp phải Dư? ơng Minh ở quán cơm, có nhìn thấy Chu Giai Giai.

Mà chuyện cũ của Chu Giai Giai, nàng cũng biết được từ miệng của Dương Minh. Đây là một cô gái vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, thậm chi không tiếc hy sinh bản thân để đỡ một viên đạn cho Dương Minh, điều này làm cho Tiếu Tình cảm kích và kính nể từ trong đáy lòng! Thì ra là nàng! Nhưng mà, Chu Giai Giai tự nhiên lại có hứng thú với đề tài này? Chuyện này có vẻ rất kì quái? Nếu như Chu Giai Giai thật sự cảm thấy hứng thú với đề tài này, vậy thật ra lại là một cơ hội không tồi, tuy rằng Tiếu Tình là chị nuôi của Dương Minh, nhưng mà cũng không hy vọng có một ngày nào đó sẽ được quang minh chính đại đi cùng một chổ với Dương Minh. Nhưng mà, trong lòng nàng cũng luôn hy vọng thân phận của mình được chấm nhận, cho dù chỉ là một chút cũng được.

Có thể tiếp xúc nhiều với các cô bạn gái nhỏ của Dương Minh, cũng là một lựa chọn đúng đắn. Nếu như Chu Giai Giai thật sự có hứng thú với kỹ thuật máy tính như vậy, tin rằng với tri thức của mình khẳng định là sẽ nhanh chóng được Chu Giai Giai cho phép. Nếu thật sự có một ngày như vậy, mình có thể dung nhập vào trong gia đình của Dương Minh, như vậy thì Chu Giai Giai khẳng định sẽ ủng hộ mình.

Tiếu Tình cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ tranh quyền đoạt vị gì trong hậu cung cả, có thể được các cô bạn gái nhỏ của Dương Minh cho phép thôi, cũng đã là nguyện vọng lớn nhất của nàng.

Cho nên, nghĩ đến đây, Tiếu Tình liền nói với Tôn Đức Mậu: "
Chu Giai Giai này, thành tích thế nào?" Tôn Đức Mậu nhanh chóng mở phiếu điểm của Chu Giai Giai ra, phát hiện ra thành tích học tập và điểm thi của Chu Giai Giai đều thuộc loại ưu tú! Điều này làm cho Tôn Đức Mậu rất kinh ngạc! Phải biết rằng, thi được sáu mươi điểm torng một học kỳ tại đại học, nhất là đối với những sinh viên năm nhất vừa mới thi đậu kỳ thi đại học xong, cũng đã là một chuyện rất giỏi rồi.

Cô gái Chu Giai Giai này, lại có thể đạt được một thành tích kiêu ngạo như vậy trong chuyên ngành của mình, cũng rất là hiếm có, nhất là thành tích tổng hợp, lại được đến 151 điểm, điều này làm cho ngay cả Tiếu Tình cũng bất ngờ. Những người đạt hơn 100 điểm, tuy rằng không nhiều, nhưng mà cũng không hiếm, cho nên cũng không gây bất ngờ mấy. Dù sao thì đề thi cũng nằm trong sách vở hết rồi, chỉ cần chăm chú nghe giảng và về nhà chịu khó đọc sách là sẽ có được thành tích tốt thôi, bao gồm cả đề thi học kỳ cũng thế, đáp án đều có sẵn trong sách vở hết cả rồi, chỉ cần học kỹ, là có thể thuận lợi qua cửa.

Nhưng mà được đến 151 điểm thì như vậy đã ngoài việc đại biểu cho việc hoàn thành khóa thực nghiệm, còn dư ra đến 51 điểm! Thường thì, trong các cuộc kiểm tra thực nghiệm, yêu cầu người làm phải biết ra một chương trình do mình tự thiết kế. Loại đề bài không có tiêu chuẩn đáp án này, hoàn toàn là dựa vào sự sáng tác của người làm, chỉ cần viết ra một chương trình có thể điều chỉnh thành công, thì coi như là qua ải.

Cái đề phụ như vậy, cũng nhằm vào những người không muốn học như một con vẹt. Có những sinh viên thông minh, viết chương trình tốt, thì cũng không cần phải? tính toán về những cái lý thuyết trong sách vở nữa. Cứ như vậy, chỉ cần viết được chương trình, thì điểm của bài thi sẽ được hơn 100 điểm, và coi như là đã đậu rồi.

Nhưng mà, loại đề này chẳng ai muốn làm cả.

Nhất là bởi vì yêu cầu của đề bài quá cao, kê sinh viên tự thiết kế ra một chương trình có thể chạy được.

Phần lớn mọi người đều không làm câu này, Tất nhiên, loại chương trình này cũng không cần phải là một chương trình hoàn hảo, chỉ cần có thể cung cấp đầy đủ số liệu để chạy chương trình là được rồi.

Mà những thầy cô chấm bài cũng tương đối nghiêm khắc, nếu như sao chép của ai đó, trực tiếp là có thể nhìn ra.

Nhưng, Chu Giai Giai không chỉ viết ra một chương trình, đồng thời chương trình này còn giúp đỡ cho bản gốc, và cũng chỉ ra những nhược điểm cũng như cách khắc phục các lỗi trong bản gốc. Nói cách khác, chương trình do Chu Giai Giai viết ra, có thể gọi là một bản sửa lỗi cho chương trình gốc, bởi vì chương trình ban đầu có rất nhiều bug, và dùng chương trình của Chu Giai Giai để vá lại các lỗ bug ấy.

Tuy rằng, về sau nhà sản xuất của chương trình ấy cũng tung ra một bản patch vá các lỗi bug ấy, cho nên chương trình của Chu Giai Giai bị bỏ qua, cũng không được công khai cho mọi người biết làm gì.

Nhưng mà, một sinh viên năm nhất như Chu Giai Giai lại có thể viết ra một chương trình như vậy, thật sự khiến cho Tiếu Tình kinh ngạc. Ngay cả Tôn Đức Mậu cũng trừng to mắt, hỏi: "
Sinh viên này là một thiên tài sao?"

Lúc đầu, Tôn Đức Mậu cho Lý Bác Lượng hoàn toàn là vì muốn kua gái, cho nên mới đưa Chu Giai Giai vào nghiên cứu trong đề tài lần này, nhưng bây giờ xem ra, Chu Giai Giai hoàn toàn là một người có năng lực.

"
TIếu chủ nhiệm, xem ra Chu Giai Giai này cũng giống như cổ, cũng là nữ trung hào kiệt trong hệ máy tính chúng ta!" Tôn Đức Mậu khen Chu Giai Giai, đồng thời không quên nịnh nọt Tiếu Tình.

Tiếu Tình thật ra cũng không có thời gian để ý đến lời nịnh nọt của ông ta, lúc đầu Tiếu Tình muốn cho Chu Giai Giai tham gia vào đề tài lần này, cũng chỉ vì muốn tạo dựng quan hệ mà thôi. Nhưng mà bây giờ, cẩn thận tính lại thì đã thay đổi chủ ý ban đầu, nàng thật sự muốn Chu Giai Giai tham gia cái đề tài nghiên cứu lần này! Bởi vì những sinh viên có tinh thần và năng lực như vậy, vô cùng hiếm có, sau này khẳng định sẽ không thể khinh thường được. Nghĩ đến đây, Tiếu Tình liền nói: "
Để cho sinh viên này cùng tham gia đề tài nghiên cứu lần này.

"Tôi cũng nghĩ như vậy" Suy nghĩ của Tôn Đức Mậu cũng giống như Tiếu Tình, trước đó cũng chỉ muốn trợ giúp cho Lý Bác Lượng, nhưng bây giờ xem ra, Chu Giai Giai quả thật là một nhân tài, nếu không cho tham gia đề tài nghiên cứu lần này quả thật là một sự đáng tiếc.

"Như vậy đi, ông tìm Lý Bác Lượng thông báo một tiếng, kêu nàng ta trực tiếp đến văn phòng của hệ máy tính báo tên, không cần phải kiểm tra gì cả" Tiếu Tình nói đến đây, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Thôi được rồi, để tôi tự thông báo"

"Được" Tôn Đức Mậu gật đầu, lúc đầu ông ta muốn cho Lý Bác Lượng mộ? t chút nhân tình, để cho Lý Bác Lượng sau này bán sức bán mạng làm việc cho ông ta.

Nhưng mà, Tiếu Tình muốn tự mình đi thông báo, cơ hội này cũng không còn. Nhưng mà, Tôn Đức Mậu nghị rằng, Tiếu Tình thông báo cho Chu Giai Giai, cũng không làm ảnh hưởng đến việc mình thông báo cho Lý Bác Lượng! Dù sao thì việc Chu Giai Giai tham gia đề tài nghiên cứu lần này cũng đã định, ai thông báo mà không như nhau? Nghĩ đến đây, Tôn Đức Mậu quyết định lập tức gọi điện cho Lý Bác Lượng, thông báo cho hắn tin tức tốt này.

Tiếu Tình vừa rời khỏi phòng làm việc của Tôn Đức Mậu, Tôn Đức Mậu liền cầm điện thoại lên, gọi cho Lý Bác Lượng.

Lý Bác Lượng cũng đang vì chuyện nghiên cứu sinh đăng ký tham gia mà vắt giò lên cổ, nhìn thoáng qua giờ giấc, cũng đã hơn một giờ trưa rồi, liền chạy thoáng đến căn tin, bởi vì buổi tối sẽ không có gì để ăn cả.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, Lý Bác Lượng móc ra nhìn, là Tôn chủ nhiệm hệ gọi đến, vội vã nghe máy: "Tôn phó chủ nhiệm"

"Lý Bác Lượng, em đang ở đâu?" Tôn Đức Mậu cười ha hả nói.

"Em đang chuẩn bị xuống căn tin" Lý Bác Lượng không biết Tôn Đức Mậu gọi điện cho mình để làm gì, nhưng mà, trực giác nói cho hắn biết, đại khái là có liên quan đến hành động lỗ mãng của mình hồi trưa.

"Lý Bác Lượng, em cũng không còn nhỏ rồi, sao làm việc gì cũng không suy nghĩ hết vậy?" Tôn Đức Mậu trước khi báo tin, đương nhiên muốn dạy dỗ Lý Bác Lượng một chút, chuyện hôm nay nếu không phải ngẫu nhiên, thì Chu Giai Giai chắc chắn 1000% là không được tham gia đề tài nghiên cứu này rồi.

"Xin lỗi, Tôn phó chủ nhiệm…" Lý Bác Lượng nghe xong, quả nhiên là có liên quan đến chuyện hôm nay, vội vàng nói: "Đã gây phiền phức cho thầy! Em cũng không biết là có Tiếu chủ nhiệm ở đó!"

"Được rồi, em biết lỗi là tốt rồi!" Tôn Đức Mậu thở dài nói" Thầy và Tiếu chủ nhiệm đang nghiên cứu công việc, chuyện của em, hẳn là nên tìm cơ hội lén nói với thầy mới đ1ung!"

"Em biết rồi, Tôn phó chủ nhiệm, sẽ không có lần sau đâu" Lý Bác Lượng vội trả lời

"Lý Bác Lượng, thành thật nói với thầy đi, có phải là em để ý cô bạn gái ấy rồi không? Có phải là em có ý với người ta không?" Tôn Đức Mậu hỏi.

"Làm gì có…" Lý Bác Lượng bị nói trúng tim đen, nhất thời ngượng ngùng: "Tôn phó chủ nhiệm, Chu Giai Giai quả thật là một người đam mê máy tính, kỹ thuật cũng đã vượt qua kiểm tra rồi…"

"Cái này thầy biết, thành tích của Chu Giai Giai trong trường thầy có xem qua rồi, đều rất ưu tú!" Tôn Đức Mậu nói: "Nói cho em biết, Tiếu chủ nhiệm đã đồng ý cho Chu Giai Giai tham gia đề tài nghiên cứu lần này!"

"Thật sao?" Lý Bác Lượng vốn cho rằng đã hết hy vọng, lần này nghe Tôn Đức Mậu nói thế, nhất thời vui vẻ: "Tôn phó chủ nhiệm, cảm ơn thầy!"

"Haha, được rồi, không cần cảm ơn, sau này làm việc nên cẩn thận một chút là được"

Tôn Đức Mậu đắc ý, thu mua nhân tâm đơn giản như vậy, sau này Lý Bác Lượng khẳng định sẽ vô cùng nghe lời.

"Sẽ không đâu! Thầy yên tâm" Lý Bác Lượng bảo đảm.

"Được rồi, em đi ăn đi, thầy còn bận việc" Tôn Đức Mậu nói: "Em nói cho Chu Giai Giai biết là đến văn phòng của hệ máy tính báo danh đi, không cần tham gia phỏng vấn, nàng ta được đặc cách"

"Tốt lắm, em sẽ thông báo cho Chu Giai Giai biết" Lý Bác Lượng vui vẻ nói.

Cúp điện thoại, Lý Bác Lượng mừng rỡ gọi điện cho Chu Giai Giai! Cứ như vậy, hắn đã có thể khoe khoang công lao của mình trước mặt Chu Giai Giai rồi, tin rằng Chu Giai Giai nhất định sẽ bội phục mình sát đất cho coi.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, nhất là đối với mấy người ăn ở như vậy, càng dễ bị trời hại. Bởi vì Tiếu Tình đang nói chuyện điện thoại với Chu Giai Giai, cho nên Lý Bác Lượng gọi mấy lần cũng không được, cho nên Lý Bác Lượng cũng đành bó tay, tính một lát sẽ gọi lại sau khi ăn cơm xong.

Số điện thoại của Chu Giai Giai có trong hồ sơ sinh viên rồi, Tiếu Tình cũng không tốn nhiều sức để tìm kiếm, trực tiếp gọi điện cho Chu Giai Giai. Lúc này, Chu Giai Giai vừa mới ăn cơm với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận xong, đang cùng đi bộ đến lớp, thì đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, là một dãy số lạ.

Chu Giai Giai có chút kỳ quái, nhưng vẫn bắt máy lên nghe: "Alo, xin chào?"

"Là Chu Giai Giai sao?" Tiếu Tình hỏi, nàng ta muốn xác nhận thân phận của Chu Giai Giai, dù sao thì cái số điện thoại trong hồ sơ cũng là ghi hồi đầu năm, thời gian dài như vậy, bình thường cũng có nhiều sinh viên đã đổi số điện thoại khác rồi.

"Đúng vậy, cô là?" Chu Giai Giai lại kỳ quái hỏi. Đối phương là một cô gái, nghe giọng nói rất êm tai, nhưng mà Chu Giai Giai không nhận ra là giọng nói của ai.

"Chị là chủ nhiệm hệ máy tính Tiếu Tình" Tiếu Tình bình thản nói.

"A! Tiếu chủ nhiệm, xin chào!" Chu Giai Giai giật mình cả kinh, không ngờ rằng chủ nhiệm hệ lại tự nhiên gọi điện cho mình, điều này làm cho Chu Giai Giai vừa mừng vừa sợ.

"Chị nghe nói, em muốn tham gia vào đề tài nghiên cứu lần này của trường, có phải hay không?" Tiếu Tình hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy" Chu Giai Giai vội đáp: "Tiếu chủ nhiệm, em có cơ hội tham gia?" Chu Giai Giai nghe thấy Tiếu Tình tự mình gọi điện đến, dự cảm được cái gì đó, cho nên vô cùng kích động.

"Chị đã xem thành tích học tập của em, cảm thấy chương trình vá lỗi của em vô cùng độc đáo, cho nên, chị quyết định để em tham gia vào đề tài nghiên cứu lần này của chúng ta" Tiếu Tình nói.

"Cảm ơn Tiếu chủ nhiệm!" Cái hy vọng vụt mất rồi lại chợt đến này làm cho Chu Giai Giai vô cùng hài lòng: "Em nhất định sẽ quý trọng cơ hội này"

"Chiều nay, em đến văn phòng làm việc của hệ máy tính, đến phòng làm việc của chị báo danh" Tiếu Tình nói: "Phòng của chị ở lầu ba, nếu em không tìm thấy chị, có thể gọi vào số điện thoại này, đây là số điện thoại di động của chị"

"Vâng, em lập tức qua ngay" Chu Giai Giai vô cùng hài lòng, mình rốt cục đã có thể gia tham vào hoạt động nghiên cứu lớn rồi, đây l? à một cơ hội vô cùng hiếm có.

"Giai Giai, ban sao thế? Nghe điện thoại mà kích động vậy sao?" Trần Mộng Nghiên tò mò nhìn Chu Giai Giai, hỏi.

"Mộng nghiên, là Tiếu chủ nhiệm hệ của mình, vừa gọi điện cho mình biết, muốn em tham gia vào đề tài nghiên cứu lần này! Đây là một cơ hội vô cùng hiếm có, mình đương nhiên là kích động rồi!" Chu Giai Giai hưng phấn nói: "Hồi nãy, mình có đến đăng ký, nhưng mà người ta nói rằng, cái đề tài nghiên cứu lần này chỉ nhận nghiên cứu sinh thôi, không chọn những sinh viên chưa tốt nghiệp, sau đó có người giúp mình vào nói với lãnh đạo bên trong, nhưng cũng không được. Vốn cho rằng đã hết hy vọng rồi, kết quả là, vừa rồi chủ nhiệm hệ tự mình gọi điện cho mình, thật sự khiến mình kinh ngạc"

"À, là như thế" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nàng ta cũng biết Chu Giai Giai có hứng thú đặc biệt với máy tính, vì vậy nói: "Vậy chúc mừng bạn"

"Ừ, mình lập tức đến phòng làm việc của chủ nhiệm để báo danh" Chu Giai Giai gật đầu nói.

"Đúng rồi, vừa rồi bạn nói chủ nhiệm hệ của em là Tiếu chủ nhiệm? " Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi.

"Đúng vậy, thì sao?" Chu Giai Giai nhìn thấy vẻ kì quái của Trần Mộng Nghiên, hỏi.

"Hì hì, mình biết vì sao lúc đầu bạn bị từ chối, nhưng lại được phép tham gia rồi" Trần Mộng Nghiên cười nói.

"Sao thế? Mộng Nghiên, bạn biết nguyên nhân?" Chu Giai Giai kì quái hỏi.

"Mình…" Trần Mộng Nghiên đang muốn nói, bỗng nhiên nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ bên cạnh, vội vã nói: "Một lát nữa nói"

Kinh Tiểu Lộ đương nhiên cũng nhìn ra, Trần Mộng Nghiên đang muốn nói chuyện bí ẩn, chỉ có thể chia xè với chị em trong nhà thôi, Kinh Tiểu Lộ bây giờ còn là một người ngoài, cho nên không thể nói cho nghe được! TUy rằng trong lòng Kinh Tiểu Lộ có chút chua xót, nhưng mà cũng hiểu ý cười cười: "Giai Giai, Mộng Nghiên, Chỉ Vận, mình đi trước, buổi chiều còn có khoá, phải về phòng ngủ chuẩn bị một chút" Trải qua bữa ăn trưa, quan hệ của Kinh Tiểu Lộ với ba người cũng đã trở nên thân thuộc hơn một chút, nàng ta thấy rằng, làm chuyện gì cũng cần phải có quá trình, nàng ta chỉ hy vọng Trần Mộng Nghiên các nàng có thể chấp nhận mình như một thành viên trong gia đình mà thôi.

"Ừ, vậy bạn đi trước đi" Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai, Chu Giai Giai đều chào tạm biệt Kinh Tiểu Lộ.