Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1189: Tiêu tan hiểu lầm




Trong lúc Lý Đức Đỉnh đang đắc ý vô cùng, thầm nghĩ mình là một huấn luyện viên điền kinh, sao có thể để cho lão bất tử như ông đuổi kịp? Chị là, sau một giây, Lý Đức Đỉnh còn chưa kịp chạy xa, đã bị ông lão túm lấy cái áo.

"Thế nào? Còn muốn chạy?" Ông lão nói: "Trò con nít, lão tử từng là kiện tướng chạy tốc độ, còn không đuổi kịp mày sao?"

Lý Đức Đỉnh nghe xong, trong lòng thầm than khổ, đây là ai vậy! Cái trường này chẳng phải yếu thể dục sao? Bà già trước đó thì có học nhu đạo, còn ông già này thì lại là kiện tướng tốc độ! Tuy rằng mình am hiểu chạy đường dài, nhưng mà nếu ai có tập điền kinh đều biết, chạy đường dài chủ yếu dựa vào sức bền, còn chạy nhanh thì dựa vào sức bật, tăng tốc trong cự ly ngắn, chạy đường dài đương nhiên không phải đối thủ rồi.

"Không chạy!" Lý Đức Đỉnh lần này thật sự là bó tay, nhìn thấy đang có nhiều người vây xem, Lý Đức Đỉnh bất đắc dĩ móc một trăm đồng trong túi ra, đưa cho ông lão: "Được rồi, tôi đóng tiền phạt là được chứ gì!"

"Không có tiền lẻ, cho mày hai tờ biên lai!" Ông già xé hai tờ biên lai, giao cho Lý Đức Đỉnh, nói: "Một lát mày có thể phun thêm một bãi, nhưng nhớ cho rõ, giữ biên lai cho kỹ!"

Lý Đức Đỉnh giận đến sôi máu, nhưng mà lại không thể tính toán với ông già này, nhét hai tờ biên lai vào trong túi, đi đến sân vận động.

Vương Tiếu Yên thì không biết Lý Đức Đỉnh xảy ra chuyện, nàng cũng không tin Lý Đức Đỉnh dám làm gì mình, nếu mà hắn dám, thì nàng giết hắn là được.

Nhưng nội dung bên trong điện thoại lại làm cho Vương Tiếu Yên trầm tư, Triệu Oánh, người bạn cùng phòng với mình, là chị em tốt duy nhất của mình tại Tù? ng Giang, cẩn thận nghĩ lại thì gần đây đã lâu rồi nàng ta không liên lạc với mình! Cái này trước đây chưa từng có, tuy rằng hai người không ở chung nữa, nhưng mà bình thường cũng gặp mặt ăn uống, đi dạo này nọ. Có lẽ trong khoảng thời gian này mình bận việc của tổ chức sát thủ, lại cùng Dương Minh đi ra nước ngoài, vì thế không liên lạc với Triệu Oánh.

Mà Triệu Oánh, sao trong khoảng thời gian này không liên lạc với mình? Vương Tiếu Yên có chút kì quái, chẳng lẽ bởi vì mình đi nước ngoài, cho nên Triệu Oánh không liên hệ được với mình? Cái này thật ra cũng có khả năng, chỉ là Vương Tiếu Yên kiểm tra hộp thư thoại ở điện thoại, cũng không có ghi chép về cuộc gọi của Triệu Oánh.

Triệu Oánh không xảy ra chuyện chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Tiếu Yên căng thẳng, vội lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Triệu Oánh.

Triệu Oánh trong khoảng thời gian này, tâm tình cũng bình tĩnh lại không ít, không còn kích động như ban đầu, bình tĩnh nghĩ lại, thì lại càng nhớ Dương Minh nhiều hơn. Trước đó thì còn có Tôn Khiết và Tiếu Tình làm bạn, cho nên cũng không cô độc lắm.

Nhưng mà mấy ngày nay, Tiếu Tình thì bận nghiên cứu một đề tài quan trọng, ở lại trong trường học luôn, cũng ít có thời gian gặp mặt mọi người. Còn Tôn Khiết, cũng không biết vì sao, nói phải về Đông Hải một chút, nhưng lại mất liên lạc luôn, gọi điện thì tắt máy.

Triệu Oánh cũng không cho rằng Tôn Khiết đã xảy ra chuyện, dù sao thì loại chuyện phân tranh tài sản trong các gia tộc lớn, Triệu Oánh chỉ xem trên TV thôi, mà trong đời thường chuyện này rất hiếm xảy ra.

Vì thế Triệu Oánh cũng chỉ nghĩ rằng Tôn Khiết có chuyện gì đó làm chậm trễ thời gian mà thôi.

Đang ngồi buồn chán ăn cháo đậu xanh trong căn tin của trường học, Triệu Oánh bỗng nhiên có một cảm giác cô đơn vô cùng.

Tuy rằng đã làm quen với hai người bạn mới là Tiếu Tình và Tôn Khiết, nhưng mà bạn cũ của mình thì sao? Đột nhiên nhớ ra, mình và Vương Tiếu Yên đã lâu rồi không liên lạc với nhau.

Nhớ lại lúc đầu, hai người cùng sống chung trong một căn nhà, thân như chị em ruột vậy, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, những ngày tháng này quả thật rất vui sướng. Một năm sau đó, quan hệ của hai người càng ngày càng không tốt.

Triệu Oánh thở dài, mặc dù có chút tức giận Vương Tiếu Yên qua lại với Dương Minh ở sau lưng mình, nhưng Triệu Oánh vốn không phải là người ghen tị, chỉ là lúc đầu nàng ta không chấp nhận được sự lừa dối của bạn thân mà thôi, bây giờ nghĩ lại, thật ra Vương Tiếu Yên cũng không có làm sai cái gì.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Triệu Oánh trở về với hiện thực, nhìn nhìn tên gọi đến trong màn hình, là một cái tên quen thuộc, trong lòng Triệu Oánh liền xuất hiện một cảm giác khác thường.

"Yên Yên" Vốn tràn ngập sự u oán, nhưng lại biến thành một xưng hô vô cùng thân thiết, đó là tiếng gọi phát ra từ nội tâm, là sự vui sướng không kìm được. Đúng vậy, mình và Vương Tiếu Yên vốn không có mâu thuẫn gì.

"Chị Oánh, chị đang ở đâu?" Vương Tiếu Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc mà thân thiết, nhất thời trong lòng cũng vui sướng.

?" Chị đang ở trong căn tin trường, sao thế Yên Yên? Sáng sớm đã gọi điện?" Triệu Oánh phát hiện ra, khi mình thật sự đối mặt với Vương Tiếu Yên, cũng không có vẻ xấu hổ như trong trí tưởng tượng, ngược lại còn trở nên rất tự nhiên.

Không hề ra vẻ, cũng không hề oán hận gì cả.

"Nhớ chị, cho nên gọi điện cho chị!" Nghe thấy giọng nói của Triệu Oánh rất bình thường, Vương Tiếu Yên cũng yên tâm lại, vốn cho rằng Triệu Oánh xảy ra chuyện, nhưng bây giờ xem ra, là mình đã lo quá xa rồi: "Lâu như vậy mà chị không liên lạc với em, bận cái gì vậy?"

"Chị…" Triệu Oánh nghe Vương Tiếu Yên hỏi xong, sắc mặt liền đỏ lên, thầm nghĩ, em và Dương Minh suốt ngày cứ ở chung với nhau, chị liên hệ thế nào? Nhưng mà những lời này không thể nói ra, Triệu Oánh đành phải nói: "Gần đây chương trình học của nghiên cứu sinh hơi bận, đại khái là đã quên mất tiêu!"

"Thì ra là vậy!" Vương Tiếu Yên thở phào một hơi, nói: "Vậy thì tốt rồi, chị Ánh, bây giờ em đến căn tin tìm chị nha, đúng lúc kiếm cái gì đó ăn!"

"A … ặc… cũng được!" Triệu Oánh vốn muốn từ chối theo ý thúc, vì sợ gặp Vương Tiếu Yên lại xấu hổ, nhưng mà không biết cái miệng bị gì mà lại" cũng được" nữa.

"A …ặc?" Vương Tiếu Yên khó hiểu nói: "Chị Oánh, chị học ghép vần à? Hì hì, chờ em chút nha, em lập tức đến ngay!"

Trường đại học Tùng Ging có ba căn in, nhưng mà chỉ có một cái mở cửa bán đồ ăn vào sáng sớm thôi.

Dù sao cũng có nhiều sinh viên đều tự mua bánh mì và sữa ở ngoài đường vào trong lớp vừa ăn vừa tự học, không vào căn tin ăn, cho nên mở một cái là đủ rồi, mở nhiều ra cũng chỉ lãng phí.

Vương Tiếu Yên nhanh chân chạy đến căn tin, dựa vào nhãn lực nhạy bén của nàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Triệu Oánh ngồi trong góc. Thật ra, sau khi cúp điện thoại của Vương Tiếu Yên xong, Triệu Oánh vô cùng mất bình tĩnh, con mắt ngó liên tục ra ngoài cửa ra vào, khi Vương Tiếu Yên vừa đến, Triệu Oánh vô thức vẫy tay với nàng: "Yên Yên, ở đây này!"

Vương Tiếu Yên hé miệng cười, bước nhanh đến bàn của Triệu Oánh, căn tin trong trường sáng sớm cũng không có nhiều người, bởi vì phần lớn mọi người đều mua đồ ăn sáng ở ngoài rồi vào ăn trong lớp học, cho nên bên cạnh Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên cũng không có ai cả.

"Chị Oánh!" Vương Tiếu Yên ngồi xuống, nhìn chén cháo đậu xanh trước mặt Triệu Oánh, kinh ngạc nói: "Chị Oánh, sao chị lại ăn ít như vậy, chị nhìn chị kìa, gầy đi quá trờ!"

Quả thật, khuôn mặt của Triệu Oánh đã gầy đi rất nhiều, Vương Tiếu Yên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sự thay đổi. Chỉ mới hơn một tháng mà Triệu Oánh đã ốm mất năm ký rồi!

"Có lẽ là do học quá nhiều rồi!" Triệu Oánh cười khổ nói, mọi người đều nói khổ tương tư thì dễ ốm lấy, xem ra, chỉ khi nào tự thử nghiệm rồi thì mới biết mùi vị của nó.

Triệu Oánh vừa nghĩ đến tương lai của mình và Dương Minh, liền không muốn ăn gì, cũng không ăn nổi cái gì, vì thế sáng sớm ăn được một chén cháo đậu xanh cũng? đã là rất tốt rồi.

"Như vậy sao được! Chị chờ em một chút, em đi mua cái gì đó ăn!" Vương Tiếu Yên nói xong, liền đứng dậy, đi đến quầy bán đồ ăn.

Triệu Oánh muốn gọi Vương Tiếu Yên lại, nói cho nàng biết không cần phải mua đồ ăn cho mình, bởi vì mình ăn không vô, nhưng mà thấy Vương Tiếu Yên hăng hái như vậy, Triệu Oánh mấp mé mồm, rồi nuốt luôn những lời định nói vào họng.

Trước đó, là chị em không có gì không thể nói cho nhau nghe, bắt đầu từ lúc nào mà đã có ngăn cách? Triệu Oánh cũng không biết, nhưng mà, nhìn thấy vẻ thân thiết của Vương Tiếu Yên như vậy, loại ngăn cách này hình như đã bị hòa tan đi một chút

Mặc kệ là nói thế nào thì Vương Tiếu Yên cũng thật lòng quan tâm mình. Điều này Triệu Oánh có thể nhìn ra từ hành động của Vương Tiếu Yên. Tuy rằng việc Vương Tiếu Yên qua lại với Dương Minh mà không nói với mình, Triệu Oánh có chút căm tức, nhưng mà, khi thật sự đối mặt với Vương Tiếu Yên, Triệu Oánh lại không còn chút tức giận nào cả.

Vương Tiếu Yên chạy đến chổ quầy bán đồ ăn sáng, gọi hai phần trứng chiên ốp la, hai ổ bánh mì, và một ít cơm chiên, sau đó mang về vị trí của Triệu Oánh.

Đặt một đống đồ ăn xuống trước mặt Triệu Oánh, nói: "Chị Oánh, chị ăn nhiều một chút đi! Đừng nghĩ giảm béo, chị ốm thành cây que rồi đó biết chưa?"

"Chị đâu có giảm béo?" Triệu Oánh cười khổ, nhưng mà cũng không muốn từ chối ý tốt của Vương Tiếu Yên, đành phải lấy phần ốp la và ổ bánh mì đến trước mặt mình, cầm đũa lên ăn.

"Không giảm béo, vậy thì ăn nhiều một chút" Vương Tiếu Yên cười cười. Không biết vì sao, Vương Tiếu Yên cảm thấy rằng, hình như Triệu Oánh đang có tâm sự, bởi vì hai người ở chung với nhau lâu như vậy, đối với sự thay đổi của Triệu Oánh, Vương Tiếu Yên có thể nhạy cảm nắm bắt được.

"Haha, vậy chị cũng không khách sáo" Tuy rằng là nói như vậy, nhưng mà Triệu Oánh vẫn ăn rất ít.

Hai người lâm vào trầm tư, trong lòng Triệu Oánh thì xấu hổ, không biết nên nói gì với Vương Tiếu Yên, còn Vương Tiếu Yên thì lại nghĩ, Triệu Oánh khẳng định là có chuyện, nhưng mà Vương Tiếu Yên lại không biết mở miệng hỏi như thế nào.

"Chị Oánh, chị sao thế? Em thấy chị dường như không yên lòng, đang có tâm sự phải không?" Vương Tiếu Yên ăn xong ổ bánh mì của mình, nhìn nhìn nửa ổ bánh mì trong tay của Triệu Oánh, rốt cục không nhịn được, mở miệng hỏi.

"Chị… chị không có gì…" Triệu Oánh nhìn Vương Tiếu Yên quyến rũ và xinh đẹp, trong lòng có một cảm xúc nói không nên lời, xem ra, Vương Tiếu Yên được tắm trong tình yêu, cả người dường như đang tỏa sáng.

Triệu Oánh càng nói không có gì, Vương Tiếu Yên lại càng nghi ngờ! Dù sao thì nàng đã sống chung với Triệu Oánh lâu như vậy, ai mà không rõ ai chứ? Chẳng lẽ là vấn đề tình cảm?

Quả thật, nghĩ đến đây, Vương Tiếu Yên liền nhận định! Trước đó minh ở cùng với Triệu Oánh, bình thường hay chia xẻ với nhau những buồn vui trong cuộc so61g, nhưng mà, cái việc này kết thúc khi Dương Minh xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Vươ? ng Tiếu Yên mơ hồ đoán ra được tâm sự của Triệu Oánh. Có thể là liên quan đế Dương Minh, nghĩ đến quan hệ của mình và Dương Minh bây giờ, trong lòng Vương Tiếu Yên nhất thời căng thẳng, lẽ nào Triệu Oánh đã phát hiện ra chuyện của mình và Dương Minh?

Vương Tiếu Yên cho đến bây giờ cũng không muốn giấu diếm Triệu Oánh cái gì, quan hệ của nàng và Dương Minh cũng chỉ vừa mới xác định gần đây, lúc đầu là quan hệ hợp tác, đến bây giờ mới là quan hệ người yêu.

Vương Tiếu Yên dự tính tìm cơ hội, thẳng thắn nói chuyện này với Triệu Oánh, nhưng mà, trong khoảng thời gian này quả thật rất bận rộn, căn bản là không có thời gian rãnh để tâm sự với Triệu Oánh! Mà ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên về nước.

Nhớ lại cách cười khổ của Triệu Oánh đối vớ mình, cùng với vẻ xấu hổ mất tự nhiên, Vương Tiếu Yên tựa hồ đã đoán được cái gì đó.

"Chị Oánh, có phải là chị và Dương Minh trong lúc đó xảy ra chuyện hay không?" Vương Tiếu Yên mở miệng hỏi thử.

"A?" Triệu Oánh hoảng hốt, đánh rơi cả chiếc đũa trong tay, nhưng mà, nàng ta cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại, nhặt đũa lên, cười nói: "Chị và Dương Minh… làm sao có thể có chuyện gì! Hai người… thật ra là không có khả năng có gì cả…"

Phản ứng của Triệu Oánh làm sao mà chạy thoát khỏi ánh mắt của Vương Tiếu Yên? Lúc này, Vương Tiếu Yên đã hoàn toàn khẳng định, tâm sự của Triệu Oánh có liên quan đến Dương Minh, chuyện đã đến nước này rồi, Vương Tiếu Yên cũng quyết định, mình sẽ nói chuyện của mình và Dương Minh ra, vô luận là Triệu Oánh có biết hay không, thì chuyện này cũng cần phải nói ra.

"Vì sao không có khả năng?" Vương Tiếu Yên nói: "Chị Oánh, em biết, Dương Minh rất thích chị, nhưng tại sao chị lại không chủ động một chút? Nếu chị có thể liều một chút, có thể hai người đã đến với nhau…"

"Chủ động? Liều? " Triệu Oánh thở dài, mình làm sao mà không chủ động và liều? Đêm hôm đó, chủ động đến biệt thự của Dương Minh chờ cả đêm, nhưng kết quả là….

"Chị Oánh… thật ra… không gạt chị… em và Dương Minh… cũng đã đến với nhau…" Vương Tiếu Yên cắn răng nói, dù sao thì chuyện này cũng phải nói, không bằng cứ thẳng thắn nói ra trước mặt.

"A?" Triệu Oánh tuy rằng đã biết việc Vương Tiếu Yên quan hệ với Dương Minh, nhưng mà không ngờ rằng Vương Tiếu Yên lại đột nhiên thừa nhận trước mặt mình, và còn thừa nhận rất là tự nhiên! Toàn bộ chuyện này đến quá đột nột, là cho Triệu Oánh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng! Vương Tiếu Yên thừa nhận như thế? Triệu Oánh vẫn cho rằng, Vương Tiếu Yên đang lừa gạt mình, giấu diếm mình! Nhưng mà, bây giờ Vương Tiếu Yên lại thành thật thừa nhận, làm cho Triệu Oánh không biết nên làm sao! Triệu Oánh không có khả năng can thiệp gì vào chuyện của Vương Tiếu Yên cả, trai chưa vợ gái chưa chồng mà, hơn nữa Triệu Oánh cũng không phải là bạn gái của Dương Minh, có Trần Mộng Nghiên ở đó, người ta còn chưa lên tiếng, thì Triệu Oánh có tư cách gì chỉ trích Vương Tiếu Yên?

"Xin lỗi, chị Oánh…" Nhìn thấy Triệu Oánh thất kinh, Vương Tiế? u Yên cũng vô cùng áy náy, giải thích: "Em và Dương Minh… xảy ra rất nhiều chuyện không ngờ được, cuối cùng đến với nhau… lúc đầu em chỉ muốn hợp tác với hắn, nhưng mà, em không thể khống chế tình cảm của mình…"

"Yên Yên, thật ra, em không cần phải áy náy với chị cái gì cả…." Nhìn thấy Vương Tiếu Yên trước mặt mình giống như một đứa con nít làm sai vậy, Triệu Oánh còn có thể trách được gì nàng? Hơn nữa, Vương Tiếu Yên cũng không cần phải áy náy làm gì.

"Chị Oánh, em biết chị thích Dương Minh… nhưng mà… có một số việc, thật sự không phải do em khống chế" Vương Tiếu Yên nói đến đây, giọng nói cũng có chút nghẹn nàng, quả thật, nàng không thể mất đi Dương Minh, mà về phương diện khác, cũng cảm thấy hổ thẹn với Triệu Oánh.

"Yên Yên, em không cần phải như vậy!" Trong nháy mắt, Triệu Oánh đã không còn oán giận gì việc Vương Tiếu Yên và Dương Minh gạt mình, bởi vì, Vương Tiếu Yên đã thẳng thắn như vậy, Triệu Oánh còn có thể tức giận và oán trách cái gì?

"Chị Oánh… chị… thật sự không giận?" Vương Tiếu Yên cẩn thận hỏi. Ở bên ngoài, nàng là một sát thủ máu lạnh, nhưng trước mặt Triệu Oánh lại là một cô em gái ngoan hiền, vả lại nàng thật sự không muốn phá hư quan hệ của mình với Triệu Oánh.

"Sao chị lại tức giận chứ?" Triệu Oánh lắc đầu: "Chuyện của chị và Dương Minh, cũng chưa đi đến đâu cả, muốn tức giận, cũng chưa đến lượt chị có quyền lên tiếng! Hơn nữa, tên Dương Minh này rất là hoa tâm, để cho hắn đi ra ngoài với người con gái khác, còn không bằng để hắn với em, chị cũng yên tâm hơn"

Vương Tiếu Yên nhất thời đỏ mặt, lắp bắp nói: "Chị Oánh, chị cứ chọc em, em nào có…"

"Được rồi, Yên Yên, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện của chị và Dương Minh… haizzz… em quan tâm cũng vô dụng, chuyện của chị, chị tự rõ ràng" Triệu Oánh cười khổ: "Không phải là do chị không chịu, mà là, giữa hai người bọn chị, cũng không phải chỉ đồng ý là có thể giải quyết vấn đề!"

"Chị Oánh, thật ra em biết, Dương Minh rất thích chị, hay là, em nói với hắn cho?" Vương Tiếu Yên thấy Triệu Oánh sầu đờ, cũng khôi phục lại vẻ nghịch ngợm hồi trước, mở to mắt ra nói với Triệu Oánh.

"Đừng, ngàn vạn lần đừng!" Triệu Oánh hoảng sợ, vội vàng ngăn cản: "Chị… để chị tự nói…"

"Haha, vậy em không quan tâm nữa!" Vương Tiếu Yên cười, cười rất nhẹ nhàng, ngày hôm nay, rốt cục cũng đã có thể giải quyết cục nghẹn trong lòng.

"Haha" Không biết vì sao, mà tâm tình của Triệu Oánh cũng trở nên thanh thản hơn, nhìn Vương Tiếu Yên khả ái đối diện, Triệu Oánh thật sự không tìm được lý do để trách nàng.

Nếu như, sau này hai người thật sự trở thành chị em tốt, vậy chẳng phải là một chuyện rất tốt sao? THế như, chuyện của mình và Dương Minh, thật là khó giải quyết! Nói những lời này ra, còn khó hơn là lên trời nữa! Nhìn thấy phần ốp la thơm ngon trên bàn, Triệu Oánh đột nhiên thèm ăn, và cầm đũa lên… xoẹt xoẹt… giải quyết toàn bộ đồ ăn trên bàn, sau khi ăn xong, phát hiện ra Triệu Oánh đang? ngồi nhìn mình chăm chú, nàng ta nhất thời ngượng ngùng: "Chị đột nhiên thấy đói bụng…"

Lúc này, Vương Tiếu Yên cũng rốt cục có thể khẳng định, phiền não của Triệu Oánh đã được giải quyết! Triệu Oánh khẳng định là đã phát hiện ra chuyện của mình và Dương Minh, cho nên mới rầu rĩ không vui! Hay là, Triệu Oánh giận mình và Dương Minh có quan hệ mà không nói cho nàng biết?

Nghĩ đến đây, Vương Tiếu Yên liền rõ ràng, vì sao lâu như vậy mà Triệu Oánh cũng không liên lạc với mình, xem ra, Triệu Oánh đang chờ mình tự kể ra!