Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1170: Quyết định của Victoria




"Đúng vậy, cho nàng tự do" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói, nàng ta có quyền lựa chọn cuộc sống của nàng ta. Nếu nàng ta không muốn ở lại, tôi cũng không ép buột nàng"

"A?" Lý Cường không ngờ rằng Dương Minh lại muốn như vậy: "Dương ca, không phải ngay từ đầu ngài muốn giữ nàng lại sao? Chúng tôi còn tưởng rằng ngài thích nàng ta chứ."

Lý Cường quen biết Dương Minh tương đối lâu, cho nên cũng thuộc loại người thân cận, vì thế nói chuyện cũng không cần cố kỵ nhiều, mà hắn cũng rõ ràng, Dương Minh đã coi hắn là một người bạn, là một người anh em, còn thuộc hạ chỉ là một hình thức thôi.

Dương Minh nghe Lý Cường nói xong, nhất thời dở khóc dở cười, đá Lý Cường một cái, nói: "Không phải chứ? Tôi là loại người vậy à? Đàn bà bên cạnh tôi không thiếu, tại sao có thể gặp một người lại yêu một người được?"

"Hắc hắc." Lý Cường cười gượng hai tiếng, nói: "Coi như chúng tôi hiểu sai rồi, thì ra Dương ca chỉ muốn cho nàng tự do."

"Cũng không hoàn toàn là vậy" Dương Minh khoát tay, thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Thật ra, tôi muốn mang nàng ta về nước, để nàng ta cùng đi học với Trần Mộng Nghiên các nàng, như vậy có thể âm thầm bảo vệ an toàn của Trần Mộng Nghiên các nàng, đương nhiên, tuy rằng là vệ sĩ trên danh nghĩa, nhưng mà thân phận bên ngoài thì nàng ta cũng là một sinh viên"

"Thì ra là thế, hèn chi ngài lại tốn nhiều sức như vậy để cứu giúp nàng" Lý Cường bừng tỉnh nói.

Victoria lúc này cũng dựng lổ tai lên, ghé sát vào bên cửa phòng, nghe bên ngoài nói chuyện. Vừa rồi lúc cửa phòng bệnh mở ra, làm cho Victoria giật mình hoảng sợ, nhưng mà người vào tựa hồ không chú ý đến cái phòng vệ sinh này.

Cho nên, Victoria mới đưa lổ tai đến sát cửa phòng, lắng nghe bên ngoài nói chuyện, chờ khi mọi người đi ra, mới thực hiện kế hoạch chạy trốn của nàng.

Nàng là một người Trung Quốc, cái này thì ngay cả tên Ai Cập cũng không biết, có thể nói đây là một bí mật nhỏ trong lòng nàng, cho nên nàng có thể nghe hiểu đoạn nói chuyện tiếng Hán của Dương Minh và Lý Cường.

Nhưng mà, lời nói của Dương Minh đã làm cho trái tim thoạt nhìn như cứng rắn nhưng dễ vỡ của nàng rung động.

Cho nàng tự do! Nàng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.

Hai câu này, đã làm cho nước mắt của Victoria nhất thời không kìm lại được. Mười tám năm, đã mười tám năm qua chưa từng ai nói với nàng dù chỉ một câu như vậy. Đừng nói là cho nàng tự do, thậm chí là cho nàng một cái gì đó cũng chưa từng có! Nàng là một nô lệ, được huấn luyện trở thành một cỗ máy giết người.

Nàng không có tự do của mình, không có cuộc sống của mình, nàng chỉ có thể bán mạng liên tục, cho đến ngày không còn hơi thở thôi. Chưa từng ai tôn trọng nàng, nhưng mà, lúc này, Dương Minh lại nói cho nàng tự do!

Victoria không lên tiếng, nhưng mà không có nghĩa rằng nàng ta không hiểu những gì mà người khác đang nói, những câu nói này của Dương Minh, đã làm cho nàng hiểu được tại sao mình còn sống.

Quả nhiên là người đàn ông bên ngoài đã lấy mình từ tay của Babi, là người đàn ông này đã cứu mình. Nếu như đổi lại là Babi, đây tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Trái tim của Victoria lúc này cũng bắt đầu lay động.

Quả thật, nàng ta muốn được tự do, muốn cao chạy xa bay. Nhưng mà người đàn ông bên ngoài lại nói thêm một điều kiện làm cho nàng động lòng! Học đại học!

Tuy rằng là vệ sĩ âm thầm của người khác, nhưng mà cái này cũng không sao, quan trọng nhất là, nàng có thể giống như một cô gái bình thường, có thể đến trường! Đây là cuộc sống trong mơ của Victoria!

Nhưng mà, mọi việc đều có hai mặt, đầu tiên không bàn về vấn đề thật giả trong lời nói của người đàn ông bên ngoài, cho dù là thật, Victoria cũng hiểu rằng, mình trước mặt người này, vẫn chỉ là một nô lệ, đây là điều không thể nào thay đổi.

Nhưng mà, chổ tốt là, nàng tốt hơn những người nô lệ mỗi ngày phải bán mạng ở đây! Bản thân nàng không có tiền, cũng không biết sẽ chạy đi đâu, thậm chí là không biết rằng làm sao mới có thể hòa nhập vào xã hội, làm sao để được đến trường.

Mà người đàn ông bên ngoài, nếu có thể lấy được từ tay của Babi, vậy thì khẳng định cũng phải có quyền thế, những vấn đề này đối với hắn, có thể căn bản không phải là vấn đề.

Nhưng mà, câu nói của Dương Minh" Không phải chứ? Tôi là loại người vậy à? Đàn bà bên cạnh tôi không thiếu, tại sao có thể gặp một người lại yêu một người được?" làm cho khó chịu.

Victoria đã nhìn thấy những người dơ bẩn trong giới thượng lưu, gặp một người là đòi yêu người đó! Victoria biết mình rất đẹp, sở dĩ Babi không đụng vào mình, cũng bởi vì Babi sợ mình sẽ phản kháng.

Cho nên, sau khi nghe Dương Minh nói xong, trong lòng Victoria cũng hơi bất mãn, trong lòng thầm mắng Dương Minh dối trá, đồng thời cũng không phục, lẽ nào những người con gái bên cạnh hắn đều đẹp như thiên tiên?

Victoria âm thầm phê bình Dương Minh, nhưng đồng thời cũng đưa ra một quyết định lớn trong đời.

Nàng mở cửa phòng vệ sinh, làm cho sắc mặt của mình trở nên bình thường, đi ra ngoài.

"A? Cô ở đây!" Bác sĩ Jessi rất sợ Victoria biến mất, sợ Dương Minh trách tội, nhưng khi thấy Victoria đi từ trong phòng vệ sinh ra, nhất thời thở phào một hơi, nhưng mà giọng nói cũng mang theo sự kinh hoảng.

"Tôi vừa vào toilet, xin lỗi!" Victoria lộ ra vẻ áy náy: "Sau khi tỉnh lại, tôi hơi."

"Thì ra là vậy. không sao là tốt rồi!" Jessi gật đầu.

Dương Minh cũng nhìn Victoria bằng một ánh mắt đầy thâm ý.

Tuy rằng biểu tình của Victoria rất tự nhiên, nhưng mà là tự nhiên một cách quá mức! Nhưng mà Jessi hiển nhiên là không chú ý đến điểm này, còn Dương Minh thì lại không có ý định vạch trần nàng.

Trong phương diện giết người Victoria có thiên phú kinh người, nhưng trong phương diện ngụy trang nàng còn rất kém, nàng ta đã tự vạch trần mình thông qua lời nói dối. Bởi vì nàng ta vừa tỉnh lại, nhìn thấy Jessi, Dương Minh, Lý Cường ba người xa lạ, mà tại sao nàng ta lại bình tĩnh như vậy? Nàng ta quá bình tĩnh, làm sáng tỏ một vấn đề, nàng ta đang giả vờ. Cho nên nói thông minh quá cũng bị thông minh hại.

Thật ra thì, lúc Dương Minh vào trong phòng, đã phát hiện ra Victoria ở trong phòng vệ sinh! Người khác không thấy, nhưng đối với Dương Minh mà nói chỉ là một chuyện nhỏ.

Cho nên, lúc nói chuyện với Lý Cường, Dương Minh đã cố ý nói ra những lời gây xúc động, đương nhiên, những lời này thật ra cũng có nằm trong kế hoạch của Dương Minh rồi, chỉ là cố gắng làm cho nó dễ gây xúc động với Victoria mà thôi.

Chỉ có một điều làm Dương Minh giật mình, Victoria có thể nghe hiểu tiếng Hán. Kế hoạch lúc đầu của Dương Minh là sau khi nói nhảm với Lý Cường xong, sẽ tìm một đề tài rồi nói những lời này bằng tiếng Anh với Jessi, nhưng mà bây giờ xem ra không cần thiết nữa.

"Là ông đã cứu tôi?" Victoria đưa mắt nhìn bác sĩ Jessi, nói: "Cảm ơn ông, bác sĩ"

"Không, cô hẳn là nên cảm ơn vị Dương tiên sinh này, là quyết định của ngài ấy, chúng tôi chỉ đưa cô vào bệnh viện thôi" Jessi đương nhiên là muốn biểu hiện tốt trước mặt Dương Minh: "Lúc đầu dựa theo ý của Babi tiên sinh là, muốn ném cô xuống biển cho cá ăn!"

Tuy rằng Victoria rất rõ số phận của một nô lệ, nhưng mà bây giờ nghe Jessi nói xong, trái tim nàng đột nhiên nhảy dựng lên giống như vừa thoát khỏi một tai nạn chết người, mà trong mắt của nàng cũng xuất hiện một sự thù hận. Đương nhiên, ý hận này là dành cho Babi rồi.

"Cảm ơn anh, Dương tiên sinh!" Victoria nói những lời từ trong lòng của mình, nàng chưa từng biểu lộ vẻ biết ơn với một người nào cả, hôm nay là lần đầu tiên.

"Những lời cảm ơn như vậy thì không cần nói!" Dương Minh cười cười nói: "Tôi cứu cô, đương nhiên là có chổ để dùng cô, tin rằng những gì chúng tôi vừa nói, cô đã nghe được rồi"

"Nói cái gì? ' Lúc này Dương Minh đang dùng tiếng Anh để nói, cho nên Victoria cũng dùng tiếng Anh để trả lời.

"
Có một số việc, chúng ta không cần phải nói rõ chứ? Victoria tiểu thư!" Lúc này Dương Minh lại dùng tiếng Hán, nói xong, mỉm cười nhìn Victoria.

Victoria nhất thời xấu hổ, không ngờ rằng Dương Minh lại đoán ra được mình hiểu tiếng Hán, nhưng mà, cái này cũng không có gì mất mặt cả. Trước đó nàng không nói cho tên Ai Cập và Babi biết, bởi vì không cần thiết.

Quan hệ của nàng với tên Ai Cập cùng Babi, hoàn toàn là quan hệ chủ tớ, Victoria không cần phải nói với họ, chỉ cần giành chiến thắng trên võ đài là được.

"
Được rồi, tôi thừa nhận, vừa rồi trong toilet, tôi đã nghe các người nói chuyện." Victoria gật đầu, sảng khoái thừa nhận.

"
Nếu như vậy, cô có ý kiến gì về đề nghị của tôi không?" Dương Minh thấy Victoria thành thực, cũng rất thỏa mãn: "Đi hay ở, do cô quyết định, nếu cô muốn đi, tôi sẽ chúc cô may mắn, không cần đi bằng lỗ thông gió trong toilet làm gì, cô có thể đi nghênh ngang ra ngoài bệnh viện bằng cửa lớn, tôi không chỉ để cô rời đi, mà còn cho cô tiền đi đường!"

Dương Minh nói đến đây, dừng một chút, đợi Victoria tỏ thái độ. Nhưng mà Victoria không có đi, chỉ lẳng lặng đứng đó, đợi Dương Minh nói tiếp.

"
Đương nhiên, nếu cô không muốn đi, vậy có thể theo tôi, cùng tôi về nước. Tôi sẽ chuẩn bị cho cô vào trong một trường đại học, thân phận bên ngoài của cô là một sinh viên, tôi cũng không hạn chế tự do của cô, nhưng mà cô phải bảo vệ an toàn cho những người bạn gái của tôi" Dương Minh nói.

"
Tôi theo anh về!" Thật ra trong lòng Victoria đã sớm có đáp án, sau khi Dương Minh nói xong, nàng lập tức đáp không chút do dự. Dương Minh đã cho nàng một sự tôn trọng và tự do, làm cho nàng nghĩ, bây giờ mình cũng là một người bình đẳng như bao người khác.

Hơn nữa, ngữ khí thương lượng của Dương Minh, làm cho Victoria vừa thích nhưng vừa lo, mặc kệ là nói thế nào, chỉ dựa vào thái độ của Dương Minh đối với nàng thôi, thì Victoria cũng cam tâm đi theo hắn