Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu cầm công cụ, cẩn thận mài dũa cái thứ này, căn cứ theo những gì có trong tài liệu, bắt đầu làm ra" phi châm", tuy rằng những thứ này có thể giao cho người ta làm, nhưng mà, thứ nhất là Dương Minh đang rất khẩn trương, thứ hai là bởi vì thứ này rất đặc biệt, lỡ như công nhân bị đứt tay, làm rơi máu xuống trúng thì đúng là cắn lưỡi đấy!
Dùng ám khí để giết người, nếu là người có tâm, chắc chắn sẽ nghĩ đến cái gì đó, và đây là điều mà Dương Minh không mong muốn thấy.
Nhưng mà, Dương Minh cũng không gấp đến nổi trở nên ngu đần, cẩn thận gia công từ từ, làm được năm cây châm thì dừng lại, năm cây châm này ở trên người cơ bản đã đủ rồi, chờ sau khi dùng xong rồi làm tiếp cũng được!
Chỉ là, cho dù Dương Minh chỉ làm ra năm cây, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, dù sao Dương Minh cũng không phải dân chuyên nghiệp, cho nên hao tốn rất nhiều công sức.
Dương Minh cầm năm cây châm bỏ vào trong túi tiền, cẩn thận xếp chổ cho nó để có thể tùy thời thò tay vào rút ra, rồi nhìn đồng hồ, trên cơ bản đã đến giờ hẹn với Tôn Khiết rồi, Dương Minh đặt những thứ còn lại vào trong tủ, sau đó đi xuống lầu.
Bởi vì hắn tốn quá nhiều thời gian cho năm cây châm, cho nên bây giờ đi ra đường cũng là lúc giờ ra về rồi, cho nên kẹt xe là điều khó tránh khỏi, lái xe nhích từ từ đến hướng công ty của Tôn Khiết, còn Trương Trí Thâm thì cũng từ từ theo sau lưng hắn.
Đến dưới lầu công ty của Tôn Khiết đã là năm giờ bốn mươi rồi, còn hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn, Dương Minh liền gọi điện cho Tôn Khiết, Tôn Khiết cũng vừa thu xếp xong chuyện của công ty, đang dọn dẹp lại thì nhận được điện thoại của Dương Minh, liền nhanh chóng đi xuống dưới.
Quả nhiên, Dương Minh đơi không lâu thì đã thấy Tôn Khiết đi xuống, hắn bước xuống mở cửa xe, để cho Tôn Khiết ngồi vào vị trí kế người lái.
"Cậu lái xe? Vậy còn xe của tôi thì sao?" Tôn Khiết vừa đi đến hướng của Dương Minh vừa hỏi.
"Xe của em để trong công ty đi, cho dù có để đó cũng đâu có bị đông cứng đâu mà lo" Dương Minh nói, thật ra, Dương Minh không muốn mỗi lần đi cùng Tôn Khiết ra ngoài là lái chiếc xe thể thao ấy, chiếc Audi R8 này dường như đã trở thành biểu tượng của Tôn Khiết rồi, những người quen biết Tôn Khiết hầu như đều nhận ra đây là chiếc xe của nàng, Dương Minh lái chiếc xe đó, khẳng định là sẽ có rất nhiều hiềm nghi không tốt.
Cho dù da mặt của Dương Minh rất dày, nhưng cũng không muốn bị coi thường, hơn nữa, cũng sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Tôn Khiết.
"Vậy buổi tối cậu chở tôi về nhà" Tôn Khiết nói xong liền lên xe ngồi.
"Buổi tối qua nhà em ngủ luôn" Dương Minh cười nói'
Tôn Khiết nghe xong, trừng mắt nhìn Dương Minh một cái: "Biết suy nghĩ quá ha!"
"Anh đi là có việc cần tìm em rồi" Dương Minh nghiêm mặt, sau đó nói: "Về chuyện công ty địa ốc, anh chuẩn bị đầu tư vào bất động sản đó!"
"Tôi có nghe rồi, cách đây không lâu anh vừa thu mua địa ốc Đức Khang, giá cả cũng không tệ" Tôn Khiết nói: "Nhưng mà, anh muốn đầu tư vào bất động sản thì có chút phức tạp, bất động sản tương đối sâu, nhà của tôi tuy quan hệ với những công ty địa ốc lâu năm, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn nắm vững được lãnh vực này. Nhưng mà Tùng Giang là thế lực ngầm của anh, hẳn là sẽ không có trở ngại, sẽ không có công ty nào dám gây phiền toái cho anh"
"Đúng vậy, nhưng mà anh vẫn còn nhiều thứ chưa rõ ràng, nên muốn hỏi em một chút" Dương Minh nói.
"Được rồi, vậy buổi tối nói" Tôn Khiết suy nghĩ rồi nói, cũng không từ chối nữa.
Địa điểm party của Tôn Khiết là Bất Dạ Thiên. Bất Dạ Thiên là một trong những địa điểm giải trí hàng đầu Tùng Giang, rất được nhiều thành phần yêu thích, hơn nữa trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng, ông chủ của Bất Dạ Thiên có bối cảnh rất mạnh, nên chơi ở đây sẽ rất an toàn, không sợ bị lưu manh quậy phá.
Cũng đúng thôi, ai dám đến địa bàn của Bạo Tam Lập làm loạn? Cái này không phải là chán sống rồi sao? Những thành phần tri thức khi biết được điều này cũng yên tâm hơn, cho nên là sinh ý của Bất Dạ Thiên trở nên rất đông đúc.
Cái này tuy rằng là một cây làm tiền, nhưng bây giờ ánh mắt của Bạo Tam Lập đã không nhìn gần như vậy nữa, đặc biệt là nhìn thấy được tiền đồ của công ty bảo an, cho nên đã cố gắng cùng Hầu Chấn Hám kinh doanh tốt.
Khi Dương Minh lái xe đến trước Bất Dạ Thiên thì đã thấy bãi giữ xe gần như là chật kín chổ, mà có nhiều loại xe đắt tiền nữa, xem ra là nhà giàu đến đây chơi bời không ít.
"Hoan nghênh tiên sinh nữ sĩ, xin hỏi có hẹn trước chưa?" Cô tiếp viên đứng ngoài cửa lể phép nói, hai cô gái này có tư sắc cũng không tệ, cũng có thể gọi là thượng đẳng, nhưng mà không ai dám trêu chọc, đơn giản là ông chủ của hai cô không phải là người hiền lành.
Có một người bảo an tinh mắt, liền nhận ra Dương Minh, trừng mắt với cô tiếp viên, sau đó cuống quít đi tới chào hỏi: "Dương ca! Ngài đã đến!"
Dương Minh khoát tay cười nói: "Không có chuyện gì, anh đi đi, tôi và bạn đến đây gặp mặt, đã đặt phòng trước rồi"
"Tốt, Dương ca, có chuyện gì cứ gọi!" Người bảo an này từ Danh Dương mà ra, biết Dương Minh không muốn bị quấy rầy, cho nên cũng lui xuống.
"Phòng Tử Đinh Hương, chúng ta tự đi là được rồi" Tôn Khiết cười cười nhìn Dương Minh, có cảm giác thú vị, tựa giống như ở Đông Hải, ra vào những chổ ăn chơi, có người nhận ra liền chạy đến chào" Tôn tiểu thư".
Dương Minh cùng Tôn Khiết đi vào rồi, cô tiếp viên khi nãy mới kinh ngạc hỏi người bảo an, phải biết đây ông ta là đội trưởng đội bảo an ở đây, là thân tín của Bạo tổng, không biết là ai mà khiến cho ông ta cung kính như vậy: "Vương ca, hai người vừa rồi là ai vậy?"
"Huynh đệ của Báo ca, đại nhân vật, nghe nói là quen biết với Báo ca ở trong tù, sau khi nhận thức xong, đã cùng Báo ca giành lấy chính quyền, ngay cả Báo ca cũng phải cung kính với người này!" Người bảo an này cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói đại khái, nhưng mà cũng không sao, vì ông ta cũng có tài chém gió.
"A!" Cô tiếp viên sửng sốt, cắn lưỡi nói: "Thật là không ngờ, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không lớn, hình như là cỡ tuổi em thì phải?"
"Cái gì mà không lớn?" Người bảo an trừng mắt nói: "Em chỉ biết nói lung tung, chẳng có gì thực tế, Dương ca không có khả năng coi trọng em đâu"
"A." Cô tiếp viên bị người bảo an nói trúng tâm sự, nhất thời cả khuôn mặt đỏ lên, nhưng mà, yêu thích hư vinh vẫn luôn là một trong những bản tính lớn nhất của con gái tuổi mới lớn, ai mà muốn cả đời làm tiếp viên chứ? Nhìn thấy nhiều chị em đi trước đã quen biết với các đại gia giàu có, tuy rằng chỉ là tình nhân thôi, nhưng cũng có nhà có tiền, muốn gì có đó.
Muốn nói Trầm Vũ Tích (Tên cô tiếp viên) không động tâm, đó là không có khả năng, tuy rằng dùng thanh xuân và thân thể để đổi lấy tiền tài thì rất là thẹn, nhưng mà bây giờ làm vậy cũng không phải là đang bán đứng thanh xuân sao? Chờ đến lúc tuổi già rồi, còn ai muốn cho làm tiếp viên nữa?
Nhưng mà cũng may rằng, làm tiếp viên trong Bất Dạ Thiên, chỉ cần không tự nguyện thì sẽ không ai dám mạnh mẽ làm cái gì cả, có đôi khi, có một ông chủ lớn mạnh cũng là một chuyện may mắn.
Trầm Vũ Tích nghe người bảo an Vương ca kia giới thiệu xong, nhất thời động tâm với Dương Minh, bởi vì Trầm Vũ Tích nghĩ rằng tư sắc của mình tại Bất Dạ Thiên cũng có thể nói là hàng đầu, muốn tìm một bạn trai tai to mặt lớn đỡ đầu, thấy Dương Minh tuổi còn trẻ mà bối cảnh không đơn giản cho nên đã động tâm.
Nhưng mà, đã bị người bảo an Vương ca kia hất cho một gáo nước lạnh vào mặt, làm cho Trầm Vũ Tích tỉnh táo, mà vừa rồi Dương Minh cũng làm ra vẻ không nhìn thấy nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy mất mác, nghĩ rằng dung mạo kiêu ngạo của mình có thể là vô dụng trong mắt hắn.
.
Đẩy cửa phòng Tử Đinh Hương ở lầu hai ra, Dương Minh cùng Tôn Khiết đi vào xong, vô cùng kinh ngạc, bởi vì Dương Lệ cũng có mặt ở đây, có cả Quách Kiện Siêu và bạn gái của hắn cùng một đôi nam nữ mà Dương Minh chưa từng gặp qua.
"Sao em không nói là có Dương Lệ đi nữa?" Dương Minh nhìn thoáng qua Dương Lệ ở trong phòng, cười khổ nói. Tuy rằng gần đây quan hệ của hắn và Dương Lệ đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng mà, trước mặt người thân, làm cho Dương Minh không dám tùy ý với Tôn Khiết.
"Cậu cũng đâu có hỏi tôi?" Tôn Khiết cười gian nói, nàng cũng biết, mỗi lần Dương Minh đi cùng với nàng là sẽ không thành thật, nhưng mà, có Dương Lệ ở đây, hiển nhiên là Dương Minh sẽ không dám làm càng đâu.
Quách Kiện Siêu nhìn thấy Dương Minh nhất thời biến sắc, hắn đương nhiên rõ ràng Tôn Khiết là người của Dương Minh, cũng bởi vì chuyện này cho nên hắn luôn giữ mối quan hệ tốt với Tôn Khiết, đương nhiên, chỉ là một loại quan hệ hữu nghĩ thuần khiết, Quách Kiện Siêu không dám nghĩ bậy bạ, vả lại hắn cũng không muốn, sợ Dương Minh hiểu lầm!
Nhưng mà, Quách Kiện Siêu nghĩ rằng, bạn gái mình cũng có mặt ở đây mà, vì thế âm thầm thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên chào hỏi Dương Minh, nhưng thấy Dương Minh lắc đầu, ý bảo hắn không cần phải nói, bởi vì còn một đôi nam nữ không biết là ai, Dương Minh không muốn bại lộ thân phận.
Riêng Dương Lệ là một ngoại lệ, cho nên Dương Minh đành phải chào hỏi: "Chị đến rồi à?"
Dương Lệ gật đầu, cười cười, cũng rất nghi ngờ quan hệ của Dương Minh và Tôn Khiết, bởi vì nàng rất rõ ràng, lúc trước Dương Minh chỉ là bạn trai giả của Tôn Khiết mà thôi, hôm nay cũng không có người nào theo đuổi Tôn Khiết, Quách Kiện Siêu cũng đã có bạn gái, căn bản là không còn suy nghĩ gì về Tôn Khiết, một buổi party như vậy, Tôn Khiết dẫn Dương Minh đi theo, vậy là có ý gì?
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, thấy rằng Trương Hiểu Đan hôm nay cũng dẫn theo bạn trai của mình, bởi vì vấn đề mặt mũi cho nên Tôn Khiết dẫn theo Dương Minh cũng là bình thường. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dương Lệ mà thôi.
"Đây là bạn trai của mình, Dương Minh" Tôn Khiết bắt đầu giới thiệu Dương Minh với mọi người: "Kiện Siêu, hai người đã quen biết nhau rồi, Dương Lệ thì không cần phải nói, chỉ có Trương Hiểu Đan là lần đầu tiên gặp mặt"