Tiếu Tình đi ra ngoài, cảm thấy hơi lạnh, cho nên muốn vào xe ngồi.
"Đi ăn một chút gì đi, dù sao cũng thử máu xong rồi" Dương Minh đề nghị.
Bởi vì hồi nãy Tiếu Tình phải thử máu, cho nên vẫn chưa ăn gì, cho nên bây giờ cũng thấy đói bụng.
"Cũng được, vậy đi ăn cái gì đi!" Tiếu Tình gật đầu nói.
"Muốn ăn gì?"
"Ăn cái gì đó nóng nóng đi!"
Vì thế, Dương Minh lái xe chậm chậm ven đường, rốt cục cũng thấy một tiệm bán cháo, thấy cũng được được, vì thế hắn liền dừng xe cách đó, rồi xuống xe với Tiếu Tình.
Cháo hoa là một trong những món ăn có mặt sớm nhất tại Tùng Giang, nhưng mà nó đã được thay đổi mùi vị rất nhiều so với miền Nam. Khi đến Tùng Giang, cũng dựa theo khẩu vị của người ở đây mà nêm nếm đi, làm cho vị cháo phù hợp với mọi người. Và như thế nó được rất nhiều người ưa thích.
Tiệm cháo này cũng giống như một cửa hàng KFC vậy, gọi món trả tiền rồi nhận đồ ăn và về chổ ngồi.
Dương Minh cùng Tiếu Tình gọi một ít cháo hoa, vài món ăn nhẹ khác, rồi bưng mâm đến chổ ngồi, bởi vì bây giờ là chín giờ sáng, cho nên có rất nhiều người đến ăn, đi một vòng cũng không có bàn trống, thế là hai người đành phải ngồi chung bàn với người khác.
Dương Minh đặt mâm xuống bàn, rồi cùng Tiếu Tình ngồi đối diện với một đôi nam nữ trung niên khác, hắn lấy bát cháo ra đặt trước mặt Tiếu Tình, sau đó nói: "Tình Tình, cẩn thận coi chừng nóng"
"Dạ" Tiếu Tình cười một cách hạnh phúc, tuy rằng quan hệ của nàng và Dương Minh không thể bộc lộ được, nhưng mà, nàng cũng muốn được hưởng thụ sự quan tâm của tình nhân.
"Bạn. bạn là Tiếu Tình?" Người ngồi đối diện bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tình, sau đó lên tiếng nói.
"A?" Tiếu Tình sửng sốt, nhìn về phía đối phương, thấy quen mắt, nhưng mà nghĩ mãi không ra: "Cô là.?"
"Mình là Trương Duyệt nè, bạn thật sự là Tiếu Tình sao? Chúng ta là bạn học đại học, là bạn cùng phòng hồi đó đó!" Trương Duyệt hưng phấn nói.
"Trương Duyệt! Là bạn!" Tiếu Tình rốt cục cũng đã nhận ra đối phương, quả nhiên thấy đối phương rất là quen mắt.
"Thật trùng hợp!" Trương Duyệt gật đầu nói: "Không ngờ bạn bảo dưỡng tốt như vậy, giống y đúc hồi mười tám tuổi, mình nhìn mà xém không nhận ra bạn. Còn tưởng đâu là em gái của bạn ấy chứ!"
Nghe Trương Duyệt khen xong, Tiếu Tình rất hài lòng, nói: "Trương Duyệt, bạn cũng đâu có kém, nhìn đâu giống ba mươi tuổi đâu!"
"Haha, trước kia mình rất tự tin về đều này, nghĩ rằng nhìn còn rất trẻ, nhưng mà bây giờ thấy còn kém xa bạn nhiều!" Trương Duyệt cười khổ lắc đầu.
"Được rồi, sao không giới thiệu cho mình?" Tiếu Tình chỉ vào người đàn ông bên cạnh Trương Duyệt: "Kết hôn lúc nào thế, sao không báo cho mình biết?"
"Chồng của mình, Bao Thụ Bình" Trương Duyệt nói: "Mình vừa kết hôn ba năm trước, vốn có mời bạn, nhưng mà sau chuyện đó, bạn đều đứt liên lạc với tất cả bạn học, cho nên mình cũng không thể tìm thấy bạn. Thật không ngờ bạn đã tìm được đối tượng hạnh phúc của mình, không nói cho chị em tốt này biết, thật là không biết suy nghĩ gì hết nha!"
Tiếu Tình nghe Trương Duyệt nói xong, cũng ngượng ngùng cười cười, quả thật từ sau chuyện của Tống Hằng, nàng đã tự phong tỏa mình, cũng rất ít liên hệ với bạn học trước kia.
"Mình và Tình Tình mới yêu nhau năm ngoái, vừa đăng ký kết hôn không lâu, vẫn chưa tổ chức tiệc, đến lúc đó sẽ thông báo cho mọi người biết" Dương Minh thấy Tiếu Tình xấu hổ, vì thế giải thích thay cho nàng: "Tự giới thiệu một chút, mình là Dương Minh, có làm ăn nhỏ một chút"
Dương Minh cũng không nói bản thân là sinh viên, bởi vì hắn đang đóng vai là chồng của Tiếu Tình, lại có vẻ bề ngoài rất già đời, cho nên nói ra nghề nghiệp của mình luôn.
"Thấy rồi nha, người ta đối với bạn rất tốt đó! Trương Duyệt thấy Dương Minh lên tiếng, vì thế quay sang chọc Tiếu Tình.
Tiếu Tình cũng không ngờ Dương Minh lại nói như vậy, nhưng mà, lời đã nói ra rồi, Tiếu Tình cũng không thể phủ nhận được, đành phải gật đầu nói: "Ừ, tình cảm của bọn mình cũng không tệ, được rồi, bạn bây giờ."
"Vẫn còn ở Tĩnh sơn, sau khi tốt nghiệp xong là ở đó luôn. Thụ Bình cũng quen biết từ chổ đó!" Trương Duyệt nói: "Năm nay, Tùng Giang tổ chức buổi triễn lãm châu báu, mà công ty của Thụ Bình cũng có tham gia, cho nên mình và anh ấy liền đến đây, không ngờ gặp người quen." Nói đến đây, Trương Duyệt không giấu được vẻ đắc ý, cho dù là trước mặt bạn tốt thì phụ nữ vẫn muốn được hãnh diện, nói chồng mình có một công ty châu báu, làm cho Trương Duyệt cảm thấy mình rất có thành tựu.
Nhất là so với Tiếu Tình trẻ đẹp hơn mình, khoe khoang nho nhỏ một chút cũng đủ làm thỏa mãn chút hư tâm của nàng, dù sao nàng ta nhìn thấy Dương Minh cũng rất bình thường, không có chổ gì đặc biệt, mà trước đó cũng đã nói chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, hiển nhiên là không có nhiều tiền.
Cái này không phải là do Trương Duyệt xem thường Tiếu Tình, mà chỉ là bản năng hơn thua nhau của đàn bà mà thôi.
"Bạn thật rất tốt nha" Tiếu Tình vốn không thiếu tiền, cho nên nghe Trương Duyệt nói xong cũng không cảm thấy gì, sự thật thấy Trương Duyệt kiếm được một người chồng không tồi.
Trương Duyệt cười ha hả, còn tưởng rằng Tiếu Tình hâm mộ mình, cho nên trong lòng vô cùng đắc ý.
Trương Duyệt thì rất vui rồi, nhưng Bao Thụ Bình thì vui chẳng nổi, thậm chí có chút lo lắng, bởi vì hắn hôm nay đi đến Tùng Giang với vợ, lập tức đi đến khu tổ chức triển lãm, muốn tìm một vị trí tốt, quy mô công ty của Bao Thụ Bình cũng được, có thể kiếm được một chổ tốt, nhưng mà, khi hắn đến nơi mới biết được, vị trí tốt không cho bên ngoài thuê, hơn nữa, công ty Danh Dương phu trách buổi triển lãm lần này rất vênh váo, nói rằng vị trí tốt đã hết, chỉ còn những chổ tầm thường mà thôi.
Bao Thụ Bình tại Tĩnh sơn cũng có thể coi là một nhân vật, có chút quan hệ với tai to mặt lớn, vì thế trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng đối phương lại là người chịu trách nhiệm lần này, cho nên ráng nhịn lại, để sau này tìm cơ hội giáo huấn sau.
Dương Minh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy anh có tìm được chổ tốt để triển lãm chưa?"
Bao Thụ Bình nghe nói như vậy, liền cười khổ nói: "Bên phía tổ chức nói rằng vị trí tốt không cho bên ngoài thuê, sợ rằng lần này không thu được gì"
"Vậy một lát chúng ta đến đó xem thử đi" Dương Minh nói: "Nói không chừng có thể kiếm được chổ tốt cho anh"
Bao Thụ Bình tuy rằng kinh ngạc, nhưng mà vẫn tin tưởng lời nói của Dương Minh, dù sao tin là có thì vẫn hơn.
Sau khi ăn xong, bốn người cùng đi ra lấy xe, bắt đầu đi về hướng tổ chức triển lãm.