Buổi chiều, hai giờ, ba người đã đến Vân Nam. Bên này khách hàng của Trương Giải Phóng, khi máy bay đáp xuống, đã đón tiếp nhiệt tình.
"Ông chủ Trương, lâu rồi không gặp!" Đối phương thân thiết nắm lấy tay của Trương Giải Phóng.
"Ông chủ Ngô, lại vừa đổi xe a, xem ra năm nay kiếm không ít tiền!" Trương Giải Phóng cười nói.
"Đâu dám đâu dám, không phải do thần tài gia chiếu cố sao!" Ngô Phát Tài nói.
Cái tên Ngô Phát Tài cũng có ý tứ, lúc nhỏ nhà hắn rất nghèo, cha mẹ hắn hy vọng hắn sau này sẽ phát tài lớn cho nên đặt tên cho hắn là Ngô Phát Tài. Ai ai cũng gọi hắn là anh Ngô hay ông Ngô thôi, chẳng ai đụng vào chữ Phát Tài kia làm gì! Bất quá hắn đã không giống như lúc nhỏ, lăn lộn mấy chục năm, cũng kiếm được mấy chục vạn, bây giờ cũng có thương hiệu trong kinh doanh.
"Như thế nào, hàng hóa lần này tốt chứ? Ông biết tính tôi rồi đấy, rất ít khi đi chơi, chỉ có thể do hàng hóa hiếm có mới dành thời gian để đến đây chơi đùa!" Trương Giải Phóng nói.
"Ông chủ Trương, yên tâm đi, lần này là đá của Myanmar đến, tuyệt đối là hàng tốt, bởi vì chúng ta trên bàn rượu hợp ý, cho nên mới lôi kéo người huynh đệ như ông!" Ngô Phát Tài nói.
"Giá cả thế nào?" Đây là vấn đề Trương Giải Phóng quan tâm nhất.
"Hàng loại A, giá cũng tương xứng với hàng loại B, 500 một khối!" Ngô Phát Tài nói.
"500? Sao mắc quá vậy? Lần trước tôi đến giá còn chưa đến 200!" Trương Giải Phóng cố ý khoa trương.
"Ông chủ Trương, ông không phải là không biết đâu, lần trước là hàng loại B, hơn nữa mao thạch n ày cũng không có nhiều!" Ngô Phát Tài nói: "Ngày mai xem hàng thì ông sẽ biết!"
Dừng chân tại chổ mà Ngô Phát Tài đã an bài, một khách sạn ba sao, hoàn cảnh cũng rất tốt. Bởi vì do người khác an bài, nên Trương Giải Phóng cũng không bới lông tìm vết, huống chi nơi này quả thật rất tốt.
Thu xếp hành lý xong, Ngô Phát Tài chuẩn bị một bàn cơm, mời Trương Giải Phóng đến, ông nhìn thấy điệu bộ này, tâm lý cũng rõ ràng, hàng hóa ngày mai cho dù không lý tưởng, cũng phải tốn hơn mấy chục vạn.
Nhưng mà làm ăn chú trọng vào vấn đề mặt mũi, mặc dù lợi ích trước mặt, nhưng không thể tổn hại đến lợi ích song phương, mặt mũi phải bận tâm.
Buổi tối trở lại khách sạn, Trương Giải Phóng đưa cho Trương Tân một vạn nói: "Cho mấy đứa tiền đi chơi ngày mai, nếu không đủ thì gọi điện!"
"Không thành vấn đề!" Trương Tân vội vàng cầm lấy tiền, bình thường Trương Giải Phóng đều cho hắn tiền tiêu vặt, nhưng chỉ có mấy trăm mà thôi, lần đầu tiên hào phóng như vậy.
"Đúng rồi, chú Trương, ngày mai chú với chú Ngô kia đàm luận cái gì vậy?" Dương Minh tò mò, vừa rồi trên bàn rượu hắn nghe như nước đổ đầu vịt. Một cục đá mà có thể bán đến 500 đồng? Trên đời này còn có thứ ghê gớm vậy sao? Dương Minh thật sự không rõ, Ngô Phát Tài buôn bán đá quý kiểu gì mà trong ba năm kiếm được mấy triệu….
Đây là tốc độ gì hả, nếu như mình có thể làm được như vậy thì vượt qua Vương Chí Đào cũng là chuyện sớm muộn!
"Ồ, con hỏi Phỉ Túy Mao Thạch hả?" Trương Giải Phóng có chút cao hứng, nghĩ rằng trước mặt đám con nít kiếm chút mặt mũi! Nếu đổi lại bình thường, ông có thể bảo trì sự uy nghiêm của trưởng bối, bây giờ nhìn ông cứ như là bạn thân của Dương Minh, ngồi trên giường, lớn giọng nói: "Dương Minh, con cũng biết chú Trương kinh doanh đá quý, trừ hoàng bạch kim ngoại ra, ngọc cũng là một trong những hạng mục kinh doanh trọng yếu!"
Ngọc chân chính có hai loại, loại ngọc bình thường chỉ nhuyễn ngọc, ngạnh ngọc còn có một tên lưu hành khác là Phỉ Thúy. Hôm nay chú và chú Ngô nói về một ngọc thạch chưa qua tinh chế, bởi vì do có phân cấp bậc, loại tốt nhất chúng ta mới gọi là ngọc, còn thứ khác đều là thứ phẩm. Ngọc thạch nhìn cũng giống như đá, cho nên bình thường chúng ta đều gọi nó là đá.
Phỉ Thúy Nguyên Thạch là loại giao dịch thần bí nhất, thần bí ở chổ, người mua thường phải đánh cược, cược vào chất liệu của ngọc. Bởi vì ngọc thạch có biểu hiện bên ngoài là một lớp vỏ dày, bởi vì dưỡng hóa thành dùng, có thể là hạt hồng (Ruby), loại màu đen (Carbonado), hoặc hỗn tạp sắc. Bình thường nhìn bên ngoài, không thể đánh giá được chất liệu bên trong. Phải dùng dụng cụ kỹ thuật hiện đại để đánh giá xem bên trong là bảo ngọc hay là đồ bỏ đi.
Chú đạt đến cấp độ này, cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, cái này phụ thuộc rất nhiều vào vận khí, huống chi người ta không cho phép mang theo thiết bị đi đánh cược ngọc!"
Dương Minh tựa hồ như suy nghĩ ra cái gì đó: "Chú Trương, có thể cho con nhìn mấy cục như vậy được không?"
"Được chứ, có gì mà không thể. Nếu con có hứng thú, chú đưa con vài cục, con và Trương Tân cứ từ từ mà chơi!" Trương Giải Phóng nói.
"Dương Minh, đừng đi, có gì đâu mà đẹp mắt, không bằng chúng ta ra ngoài chơi đi!" Trương Tân hiển nhiên không có hứng thú với mấy cái này.
"Trương Tân, tao chưa thấy quan, có chút tò mò, hơn nữa cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, đi nhìn một cái đi!" Dương Minh đề nghị.
"Được đó, Trương Tân, con bị gì vậy! Dương Minh là khách, con là chủ, chủ bồi khách là một chuyện rất rất bình thường! Tốt lắm, nếu con không muốn, sau này ba sẽ không cho con tiền tiêu vặt nữa!" Trương Giải Phóng đương nhiên muốn Trương Tân tiếp xúc với cái này một chút, bởi vì gia nghiệp của mình lớn như vậy, sau này Trương Tân muốn kế thùa, khẳng định phải tiếp xúc rất nhiều, hơn nữa đối với nó cũng đâu có hại gì!
"Hả? Được được! Con đi là được chứ gì!" Trương Tân vừa nghe không được cho tiền, vội vàng đáp ứng.
Dương Minh cười cười, hắn làm sao không biết ý định của Trương Giải Phóng! Bất quá không nói ra, bởi vì đạt được mục đích của mình là tốt rồi!
Buổi tối, về đến phòng, Trương Tân bất mãn, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Dương Minh, sao mày lại có hứng thú với mấy cái đó! Chán bỏ mẹ ra!"
"Haha, tao chỉ tò mò thôi!" Dương Minh giải thích.
"Đại ca, mày tò mò đúng chổ được không! Tao chỉ muốn đi chơi gái thôi!" Trương Tân oán giận nói.
"Chơi gái? Mày quên vụ xảy ra ở Vân Nam rồi hả, không nhớ lần trước báo có đăng cái vụ có một thằng cũng ở đây đi chơi gái, kiếm tình một đêm, kết quả là gặp một con nhỏ còn trinh, làm xong bị nhỏ kia ép kết hôn, thằng này đương nhiên không chịu, bỏ chạy! Kết quả là bị con kia tức giận cho một cái bùa ngải, xém chút nữa là nổ tan xác chết!" Dương Minh nói.
"Mẹ kiếp, lão đại, mày đừng làm tao sợ, mày nói chuyện không có khoa học gì hết!" Trương Tân rùng minh.
Khoa học? Haha, Dương Minh cười, trên đời này có nhiều thứ khoa học không giải thích được đâu, ví dụ như dị năng của mình, rốt cuộc là có khoa học hay phản khoa học?
Mày nói đó là khoa học sao? Hiện tại trình độ kỹ thuật bây giờ không thể giải thích được, còn nói là phản khoa học, vậy thì chuyện xảy ra trên người Dương Minh giải thích như thế nào
Cho nên, chuyện khoa học không thể giải thích, thì cũng không thể dùng phản khoa học để quơ đũa cả nắm!
"Cái tao nói đều là sự thật, nếu mày không tin thì cứ thử đi!" Dương Minh quyết định đùa đùa.
"Hả? Mẹ kiếp, sớm biết địa phương này không tốt lành gì, không ngờ là vậy!" Trương Tân ủ rũ trên giường.
"Ha ha, hù mà thôi, kỳ thật bây giờ người của hội cổ thuật rất ít, tại Vân Nam, chỉ có Miêu tộc biết cổ thuật, đương nhiên cũng không phải toàn bộ Miêu tộc đều biết, chỉ có một số ít những người trong tộc mà thôi, và những người này cũng không quan hệ với con người nhiều!" Dương Minh nhìn thấy bộ dáng của Trương Tân, buồn cười nói: "Hơn nữa, những người này trong tộc có quy định, không được phép có quan hệ với người ngoài!"
"Mẹ kiếp, tao cảm thấy vấn đề này đủ huyền bí rồi, không được, tao quyết định!" Trương Tân bỗng nhiên hét lớn.
"Mày quyết định? Quyết định cái gì??" Dương Minh nghĩ không lẽ hắn quyết định sẽ không đi chơi gái.
"Tao quyết định rồi, trước khi đi chơi gái, phải kiểm tra hàng trước, để xem có phải là dân tộc thiểu số hay không?"
"…" Dương Minh bó tay, có cần khoa trương như vậy không, lúc nãy chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà.
Tối nay, Dương Minh ngủ rất ngon, mặc dù chổ ngủ thay đổi, nhưng trong lòng hắn rất vui, bởi vì đã tìm được một việc có thể phát huy sở trường của mình! Cho dù không chính xác, nhưng cũng phải thử một chút.
Sáng hôm sau, qua bữa ăn sáng, Trương Giải Phóng gọi điện cho Ngô Phát Tài, mang theo Trương Tân và Dương Minh đi đến Đằng Trùng của Vân Nam, nơi này là nơi phỉ thúy cả nước tập trung về.
Nhưng mà, trong này chỉ có thể xem một chút, bởi vì đa số đều không giao dịch trực tiếp, mà là thông qua cảng hải quân. Ngô Phát Tài cũng kinh doanh như vậy, mua bán hàng nhập khẩu kiểu đó, rồi đem vào trong nước bán với giá khác.