Gặp lại người yêu
Theo tiếng bước chân tới gần, có thể thấy người đi đầu mặc trang phục tướng lĩnh màu đen, chỉ tiếc khuôn mặt thanh tú mười phần lại quẩn quanh sát khí. Còn mấy người đi sau vị tướng lĩnh rõ ràng là tùy tùng không nhỏ, vẻ mặt mọi người nghiêm túc vô cùng, ngược lại với Tuyết Cầu, nhìn vô cùng tương phản.
Vị tướng trẻ tuổi đi tới trước cửa phòng giam Tuyết Cầu và Trích Hiên thì dừng bước, hơi đánh giá, lập tức sợ run lên. Mọi người rõ ràng cũng nhận thấy tình thế không rõ, nhưng cũng không dám biểu lộ ra trước mặt hắn, chỉ là cảm thán mãi với cô gái có đôi mắt đỏ chẳng chút sợ hãi ở trước mắt này.
“Minh Nguyệt, đã lâu không gặp” Tuyết Cầu bất giác thấy phản ứng của Minh Nguyệt, liền phá vỡ trầm mặc trước hắn.
Minh Nguyệt bất giác kịp phản ứng, lập tức xoay người trách mắng ác độc với thuộc hạ, “Là tên nào to gan vậy, mau đem chìa khóa tới”
“Đợi chút” Tuyết Cầu giờ phút này cũng không vội bước ra khỏi phòng giam, mà lại cười tủm tỉm với Minh Nguyệt, cất giọng dịu dàng, “Minh Nguyệt, người này rõ ràng nói là dẫn ta đi quân doanh nhà ngươi tạm nghỉ chút, ai ngờ chẳng biết lúc nào chúng ta đã biết thành tù phạm, đạo lý gì thế?”
Minh Nguyệt nghe thấy trọng giọng nói Tuyết Cầu không vui, mười năm trước, hắn cũng hầu hạ bé cưng Kim Tinh mười năm, biết rõ địa vị của Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh trong lòng Huyền Mặc tới tột cùng là gì, có thể nói mà muốn gì được nấy, nếu muốn người ta chết không còn mạng cũng được tất. Mà hiện giờ, nếu Tuyết Cầu quở trách, e là chuyện này càng không dừng được. Hắn lập tức quỳn một chân xuống, sợ hãi chắp tay nói, “Minh Nguyệt trị quân không nghiêm, khiến phu nhân sợ hãi, xin phu nhân lượng thứ cho sự trung thành và tận tâm của tiểu nhân đã hầu tạ tiểu công tử mười năm mà rộng lượng cho, đại nhân rộng lượng, tha cho Minh Nguyệt và thuộc hạ của Minh Nguyệt lần này”
Đám người còn lại lúc đầu cũng thấy Minh Nguyệt cung kính thì đã cảm thấy nghi hoặc, hiện giờ lại nghe hắn gọi Tuyết Cầu một tiếng phu nhân, càng kinh hãi thất sắc hơn, vội vàng quỳ theo, cũng không rõ bản thân mình phạm sai gì, chỉ cất giọng cầu xin tha thứ mãi.
“Ha ha, ta có nói muốn trách phạt các ngươi sao? Minh Nguyệt, thà rằng giết nhầm một ngàn, còn hơn là sót một, ngươi làm tốt lắm” Tuyết CẦu cũng không muốn truy cứu chuyện nàng được đãi ngỗ thế này, nàng chẳng qua muốn cho Minh Nguyệt nợ nàng một ân tình, trong trường hợp nào đó sẽ có tác dụng.
“Tạ phu nhân” Minh Nguyệt chắp tay thi lễ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Tuyết Cầu nói vậy là không sao, vội vàng bảo thuộc hạ lấy chìa khóa ra, tự mình mở cửa lao, đón Tuyết Cầu và Trích Hiên ra.
“Minh Nguyệt, hai mươi năm không gặp, ngươi thực ra có tinh thần hơn trước kia nhiều”
“Tạ phu nhân khích lệ, Minh Nguyệt có vinh hạnh được hầu bên cạnh tiểu công tử, là phúc khí của Minh Nguyệt”
“Phúc khí sao…. Quá Nhi có một người cha cưng chiều nó như |huyền Mặc đúng thật là phúc khí của nó đó chứ” Mấy người vừa đi vừa nói theo Minh Nguyệt vào sâu trong quân đóng ở Cánh Đồng Tuyết Hoang giao tiếp với lãnh địa phương Bắc, mấy vị quan quân kia sớm đã nghe được chút manh mối đồn đại, càng kinh sợ hơn. Họ chưa từng lường trước được cô gái không chớp mắt này lại có con với tộc trưởng của họ, xưng hô phu nhân với nàng ấy còn không kịp nữa là.
“Phu nhân, vị này là?” Minh Nguyệt liếc mắt nhìn trích hiên chẳng nói gì đằng sau, thấy mặt hắn bình thản thì dè dặt cẩn trọng hỏi. Không phải là hắn không tín nhiệm Tuyết Cầu, mà bây giờ đang là thời kỳ nhậy cảm, bước mỗi bước đi phải vô cùng cẩn thận mới được.
“Huynh là đại ca đồng tộc của ta dẫn ta tới Cánh Đồng Tuyết Hoang, cũng đừng làm khó huynh ấy, để huynh ấy về đi” Tuyết Cầu vẫn không muốn giữ Trích Hiên lại bên người, nàng đương nhiên biết bản thân mình lợi dụng Trích Hiên rời Côn Lôn đi, Vân Cảnh nhất định sẽ không để cho hắn tiếp tục ở lại cung Nguyệt Miện nữa. Vì thế con cờ này coi như nàng rút thay cho Vân Cảnh, hiện giờ hắn chỉ có thể trở về chỗ Vân Nhị, mà Vân Nhị giữ lại thì chẳng còn liên quan tới nàng nữa.
Trích Hiên thấy Minh Nguyệt chẳng coi hắn ra gì, biết Tuyết CẦu tính toán không muốn hắn đồng hành cùng nàng ở đây, hắn cũng không có ý ở lại lâu, cũng cười cười cáo từ với nàng, trong lòng hắn có tính toán riêng. Về Côn Lôn không được nữa, cũng không thể tới tộc Tự Quy được, hắn quyết tâm tìm một chỗ thanh tịnh, có thể sau khi hiểu rõ trận đại chiến này mới quyết định cũng được. Hiện giờ đã quá quen cuộc sống thoải mái nên hắn cũng không muốn tiếp tục làm quân cờ mặc cho người khác định đoạt nữa.
Tuyết Cầu thấy Trích Hiên đi rồi, liền đẩy nồi đựng cá trong tay nhét vào tay Minh Nguyệt, hơi mệt mỏi nói, “Dẫ ta đi gặp Huyền Mặc” Rồi lập tức không nói thêm gì nữa.
Minh Nguyệt biết chậm trễ cũng không được, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ dẫn hai tọa kỵ tới, rồi cùng mười tên tùy tùng bảo hộ bên cạnh, dẫn Tuyết Cầu hướng về Hồng Nghê tận sâu trong Cánh Đồng Tuyết Hoang bay nhanh đi.
Dọc trên đường đi, Cánh đồng Tuyết Hoang có thể nói là tùy ý thấy được trọng binh đóng quân. Tuyết Cầu nghĩ nếu không có Minh Nguyệt dẫn đường e rằng bản thân còn chưa tới chỗ Huyền Mặc ở Hồng Nghê thì chắc đã bị chém nát vụn rồi. May bản thân nàng không chọn xông bừa vào, đem lý do thoái thác mặt trái của nó, bảo Minh Nguyệt đi trước dẫn đường.
Một lát sau, bị ánh sáng bảy màu bao phủ Hồng Nghê xinh đẹp làm lóa mắt trước mặt Tuyết Cầu, nàng đều cảm khái. Chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình còn có thể trở về chỗ này, chưa bao giờ nghĩ tới từ lần cáo biệt đó tự nàng có thể tìm về được, mà hiện giờ nàng đã trở lại, trong lòng ngập tràn nỗi nhớ nơi này.
Hồng Nghê vốn hòa bình giờ phút này đi ba bước thì có một nhóm tiểu binh thủ vệ chấn giữ, may những thủ vệ này đều là thân tín làm bạn quanh năm bên Huyền Mặc, sớm đã quen với Tuyết Cầu từ lâu. Nhìn thấy Minh Nguyệt mang theo nàng hạ xuống từ đám mây, cả đám như trước đây cùng đồng thanh kêu vang gọi nàng một tiếng “phu nhân”
Tuyết Cầu mỉm cười xoa cằm, nàng vốn cũng không phải người của tám phương đại lục, vì thế cũng không có quan niệm chủng tộc thâm căn cố đế. Trong cảm nhận của nàng, bất kể là tộc Phụ Hý Vân Cảnh hay tộc giao long của Huyền Mặc, ai cũng như nhau.
“Hiện giờ tộc trưởng đại nhân đâu?”
“Bẩm đại nhân, đúng thật là đang nghỉ ngơi trong cung điện Hồng Nghê” Thủ Vệ Minh Nguyệt nén cười đáp, ánh mắt cứ liếc nhìn nồi đựng cá trong tay Minh Nguyệt. Nghĩ tới cũng phải, Minh Nguyệt một thân quân trang tướng quân, rõ ràng rất uy phong, lại đang ôm một cái nồi có 2 đôi cá Bỉ Dực nhìn chẳng hợp chút nào, trong đầu lại nghĩ, khiến cho đại nhân Minh Nguyệt bên cạnh Huyền Mặc làm chuyện này, e là chỉ có phu nhân trước mắt mới có thể làm ra thế.
Minh Nguyệt cũng biết xấu hổ, hắn ho khẽ hai tiếng, giả vờ như không biết dẫn Tuyết Cầu tới cung điện Hồng Nghê.
“Miinh Nguyệt, sao không thấy Thanh Phong vậy/”
“Bẩm phu nhân, Thanh Phong phụng mệnh tộc trưởng đại nhân tới tộc Tự Quy, có thể hai ngày nữa phu nhân sẽ nhìn thấy hắn ạ”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trong chớp mắt đã tới trước cửa cung điện Hồng Nghê mà lúc trước Tuyết Cầu rời đi, tới nội điện đã gặp mặt Huyền Mặc trước đó. Trước sau vẫn thế vẫn là làn lụa mỏng hồng bay lượn phất phơ, lóng lánh huỳnh quang, thấm đượm mùi thơm.
“Phu nhân, giờ này…”
“Ừ, ta biết rồi, ngươi lui ra đi, nhớ là mang cá tới thả trong hồ ở hoa viên nhé” Nàng làm bạn mười năm bên Huyền Mặc, sao không biết, Quá Nhi nhất định sẽ chợp mắt vào giờ này, mà Huyền mặc mỗi lần nhân cơ hội đó ôm nàng ngủ say sưa cả buổi trưa. Thói quen ấy đã tạo thành mười năm không đổi, không ngờ lâu như vậy mà hắn vẫn kiên trì thế. Tuyết Cầu ảm đạm, phần kiên trì này của Huyền Mặc kết quả là vì cái gì nàng dĩ nhiên biết, chỉ là thấy đau lòng mãi. Hóa ra vô tình nàng đã tư động nợ hắn không trả nổi.
Thả nhẹ bước chân, Tuyết Cầu đẩy cửa vào, mùi thơm hoa đào quen thuộc xộc vào mũi. Nàng cố nén chua xót trong lòng, trợn mắt nhìn đống nợ lớn trên giường kia, bước từng bước tới gần chút nữa.
Tuyết Cầu tới bên giường, thấy Huyền mặc vẫn ngủ say sưa. Lông mi cong vểnh lên như chiếc lông vũ nhẹ nhàng trùm lấy, mặt mày đẹp nhăn lại khiến cho nốt ruồi đỏ giữa trán thêm thương cảm. Đôi môi hồng mỏng khẽ mím lại, da thịt trắng nõn nà vẫn yêu mị chúng sinh như cũ. Chỉ là không hiểu tại sao, lại gầy hơn trước, các khớp xương ngón tay nổi lên trắng xanh, khiến Tuyết CẦu dâng lên tia bi thương sắp khóc, rồi lại luyến tiếc mở miệng gọi hắn tỉnh, cứ vậy nhìn nhìn, nhìn tới mức ngây ngốc.
“Tiểu Cầu Nhi….” Huyền Mặc khẽ nhíu mày gọi khẽ, cũng chỉ nói lầm bầm trong mơ. Tuyết Cầu định giơ tay lau nước mắt mờ mịt lại bị cánh tay Huyền Mặc trong lúc ngủ mơ bắt được, dùng sức kéo vào lòng.
“Đừng đi, đừng đi mà…” Tuy đôi mắt Huyền Mặc khép chặt nhưng làm thế nào cũng không chịu buông tay. Tuyết Cầu mở trừng mắt, nước mắt cứ chảy xuống má, nàng hạ giọng an ủi, “Ta không đi, ta ở đây”
Chỉ là giọng nói vừa xong, Huyền Mặc ngủ trong mơ màng chợt mở trừng hai mắt, đôi mắt hoa đào màu vàng hơi hé nhìn mị người vô cùng. Hắn nhìn Tuyết Cầu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, lại nhắm mắt lại khe khẽ thở dài, “Hãy để cho ta ngủ đi, mộng này nếu cả đời không tỉnh lại thì tốt quá”
Tuyết Cầu nghe vậy lại càng khó chịu, cho dù tỉnh cũng coi như đang mơ, Huyền Mặc yếu ớt vậy càng khiến nàng thêm đau lòng. Nàng hơi do dự, không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa.
Mà Huyền Mặc sau khi nhắm mắt lại mở bừng mắt ra, mang theo tia kinh ngạc và khó tin, con ngươi sáng bừng lên. Hắn dè dặt cẩn trọng nhìn Tuyết Cầu, không dám tăng lực tay, chỉ sợ thở mạnh thì giấc mộng tỉnh, người trong lòng sẽ biến mất, giống như bao lần trước vậy, “Nói cho ta biết, đây không phải là mơ đi”
Tuyết CẦu cười không đáp, chỉ đưa tay véo mạnh trên mặt yêu nghiệt Huyền Mặc một cái.
Bị véo đau, Huyền Mặc cười rất vui vẻ, hắn đưa tay áp tay Tuyết CẦu lại, cảm thụ nhè nhẹ sự ấm áp khiến hắn run sợ, có tính trẻ con cười ngây ngốc bảo, “Không phải là mơ, là thật” Vừa nói xong hắn đã ôm chặt Tuyết CẦu vào lòng, vùi đầu vào bên gáy thoảng mùi thơm của nàng, cất giọng khàn khàn, “Ta nghĩ nàng sẽ không còn quay lại đây nữa”
________________