Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 56: Phát hiện Hiểu ở Tuyên Dương




Phát hiện Hiểu ở Tuyên Dương

Ngày hôm đó, nhóm hoa Yêu đã được Tuyết Cầu dặn trước sau khi buôn bán xong về nhà lại phát hiện ra nhóm người Tuyết Cầu đang mang mấy cái ghế vây tròn một chỗ, ở giữa đặt một nồi đất to, bên cạnh để rất nhiều rau và thịt cá chưa nấu. Còn Diên Vĩ ngày thường vẫn bị đẩy vào bếp nấu nướng giờ phút này cũng đang cung kính đứng một bên, chẳng hiểu ra sao.

Tuyết Cầu vừa thấy nhóm Hoa Yêu đã trở lại, liền cười cười chỉ vào một bàn khác nói, “Nhiều người thêm náo nhiệt, đang đợi các ngươi đó”

Nhóm Hoa Yêu tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt chước Tuyết Cầu vây quanh thành vòng tròn, sững sờ nhìn trong nồi đất có đầu cá và đồ ăn bên cạnh, trong lòng thì ầm ầm đoán, chẳng lẽ muốn họ gặm đầu cá và các thứ sống sao…

“Khô Vinh, cầu xin ngươi” Một ánh mắt Tuyết Cầu, Khô Vinh cũng bất mãn chút rồi thì thầm hia câu, đưa tay vung lên, hai luồng tam vị chân hỏa tinh thuần vọt lên xuất hiện dưới đáy nồi. Chỉ lát sau canh nồi cá đã sôi trào, ngọn lửa này không phải là lửa tự nhiên dưới nhân gian, không có người thi pháp điều khiển, ngọn lửa này tuyệt đối sẽ không tự động tắt, cũng không gây ra tổn hại gì với nồi đất.

Hóa ra Tuyết CẦu ngày nào cũng giận trời trở lạnh, liền nhớ tới nồi lẩu mà mình ngày nhớ đêm mong, chỉ tiếc thời đại này cũng không có đồ inox để dùng, vì thế nàng đành dùng nồi đất thay thế. Sáng nay nàng dặn riêng Diên Vĩ đi chợ mua các loại nguyên liệu nấu ăn về chuẩn bị cho bữa tối, rồi cũng dùng hai cái nồi đất mà mấy ngày trước nhờ Khô vinh mua về.

“Bắt đầu ăn!” Tuyết Cầu hài lòng nhìn “Lò vi ba” thiên nhiên đang sôi, sau đó ném các thứ mình yêu thích vào nồi. Gương mặt Tuyết Cầu hưng phấn, thấy mọi ánh mắt cổ quái của mọi người nhìn mình, chẳng hề động đũa.

“Cái lẩu này ăn như vậy mà, Quá Nhi tới đây, nương nương đút cho con ăn nè” Tuyết Cầu thấy bộ dạng khó xử của mọi người, nên quyết định binh sĩ, đem bé cưng Kim Tinh Hy sinh thử lẩu đầu tiên. Thay bé cưng thổi nguội thịt dê rồi đút cho bé ăn, sau khi bé ăn xong cười rộ không ngừng, cứ vung tay nhỏ bé hét toáng lên, “Nương nương, con muốn nữa muốn nữa!” Lời này có uy lực sánh ngang nước sôi trào, không những Vân Cảnh và Khô Vinh do dự mà ngay cả nhóm Hoa Yêu cũng ào ào noi theo Tuyết Cầu bắt đầu nếm thử món lẩu đầu tiên với họ.

Tuyết Cầu thấy hiệu quả rất tốt, nên tranh thủ kịp thời đặt hàng hơn mười nồi đất, rồi lại bắt Khô Vinh hùng hổ kiên trì sai hắn công hiến chút lực lượng của mình. Chẳng bao lâu, Nguyên Bảo lâu lại tiếp tục nổi tiếng vì món lẩu tươi ngon sau các món sinh tố, tin này lan truyền nhanh xa, chỉ một ngày mà đã truyền khắp cả phố lớn ngõ nhỏ trong Tuyên Dương thành.

Bọn thương gia vốn đang đợi Nguyên Bảo lâu đóng cửa hoàn toàn cứng họng chẳng đáp được, bất luận là nước sinh tố hay món lẩu hiện giờ, dù họ có lòng bắt chước cũng cũng chẳng có cách nào có băng liên tục hay lửa đốt mãi không tắt. Vì thế, người có lòng bắt đầu đồn thổi nói Nguyên Bảo lâu là nơi yêu vật trú ngụ, có ý đồ đả kích chuyện làm ăn của nguyên bảo lâu, chỉ tiếc hiệu quả quá nhỏ, ngày nào cũng đón rất nhiều khách tới ăn.

Tại Mộc Tướng phủ về đêm.

“Cánh Nhi, ngươi nói là thật sao?” Nói chuyện là một cô gái mặc bộ tím còn trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trông rất được, nhưng cũng kiêu ngạo vô cùng, chính xác là Mộc Nguyệt Nhi, cháu gái cưng của Mộc Tướng.

“Tiểu thư, Cánh Nhi tận mắt nhìn thấy, chưởng quầy cô nương Mẫu Đơn của Nguyên Bảo lâu kia vào một tòa nhà. Mà trong tòa nhà đó là hai người nam mà tiểu thư sai họ đi theo dõi đó”

“Hừ, đầu đường cuối ngõ đều phỏng đoán ông chủ đứng sau Nguyên Bảo lâu ai ngờ lại ở nơi đó. Ngày đó ta sai người theo dõi bọn họ, cuối cùng bị dẫn tới nơi hoang dã bên ngoài, hiện giờ bên ngoài đang truyền Nguyên Bảo lâu có yêu vật mở lâu, ha ha, Cánh Nhi, thay ta mang số tiền lớn này mời bán tiên tới quý phủ đi” Trong mắt Mộc Nguyệt Nhi lóe lên tia ác độc, lập tức cười cười tưởng chừng như vô hại.

Đồng thời, trên nóc nhà một nam tử áo đen nghe lén khép lại mái ngói lần nữa, còn liếc mắt ra hiệu cho bốn người bên cạnh, thi triển khinh công cách xa Mộc Tướng phủ, thân thủ nhanh nhẹn như quỷ mị lắc nhanh trong bóng đêm đi nhanh trong thành Tuyên Dương, chỉ lát sau đã lắc mình vào trong một căn phòng nhỏ.

Phòng nhỏ này tối đen, cũng đúng là năm người này nói không ngại đặt mình có hành vi như ban ngày, đốt sáng đèn lên, cuối cùng cả năm đều xuất hiện nhìn rõ.

Hóa ra nam tử áo đen này đúng là nam tử tuấn tủ bị coi là trộm có cãi nhau với Mộc Nguyệt Nhi ngày đó, mà bên cạnh hắn có hai nam hai nữ tuấn mỹ phi phàm, nhất là hai cô gái kia, có khuôn mặt sinh đôi giống nhau như đúc.

“Ly Minh, đây chính là nguyên nhân mà mấy tháng qua ngươi không chịu ra tay sao/’ Thần Hi nho nhã như Quý Công tử cười khẽ ngồi dựa trên ghế, đôi môi lười nhác khêu gợi khẽ cười lên, chỉ là nụ cười ấy không thật lòng.

Ly Minh gật gật đầu, có chút vô lại nhìn về phía người trầm mặc ít lời đang dựa, cười nói lưu manh, “Lão tử sớm đã nhìn ra vị Mộc đại tiểu thư kia động xuân tâm, vì thế ngày đó nàng ta phái người theo dõi, thực ra lão tử cũng đi xa xa đằng sau. Nhưng đúng như lời nàng ta nói, xe ngựa đi tới ngoài thành Tuyên Dương xong thì bốn phía nổi lên sương mù dày đặc, rồi sau đó biến mất không tăm tích”

“Ly Minh, ngươi bắt đầu học đoán số, tin quỷ thần lúc nào với lời nói vô căn cứ thế chứ” Ngón tay Thần Hi vô thức xao động mặt bàn, giữa đêm khuya yên tĩnh lại như đang gõ vào lòng người vậy, càng khiến cho người ta cảm thấy lông tơ dựng đứng lên chút.

“Thần Hi người ngừng lại cho ta, thanh âm này nghe quái dọa người lắm” Hướng Nhan bất mãn, phồng má, chẳng khách sáo đập bàn một cái, ý bảo Thần Hi ngừng hành vi gõ bàn lại.

“Tuân mệnh” Thần Hi cười tao nhã, rụt tay lại, không nói gì nữa. Ly Minh thấy Thần Hi nghe lời thế, mới bắt chéo hai chân, nhếch môi tà mị, cười nhạo bảo, “Thằng nhóc này vẫn ngoan thế, với phụ nữ nói gì nghe nấy, còn là nam nhân thì lại châm chích hoặc hờ hững, sau này thắng nhóc nàh ngươi nếm mùi đau khổ thôi”

“Ta ngược lại lại hy vọng có phụ nữ nào đó cho ta nếm mùi đau khổ, khổ tận cam lai mà, không có khiêu chiến lấy ra đâu hạnh phúc chứ” Thần Hi cũng không giện, mà ngược lại nói tiếp lời Ly Minh nói.

“Dừng lại chút! CÂm miệng hết cho lão tử, lão tử lần này gọi bốn người các ngươi tới không phải là vì ôn chuyện cùng các ngươi đâu”

“Ly Minh ca ca, ta quả thật nghĩ là ca cần chúng ta mới gọi chúng ta tới chứ” Tịch Nhan nghịch ngợm chớp chớp mắt, cùng nhìn về phía người bên cạnh mỉm cười, bộ dạng hai người này nhìn như soi gương vậy trông thật thú vị.

“Nói tới quỷ thần, lão tử mình cũng chưa xác định được. Tóm lại là vị Đại tiểu thư kia đã thay nhóm ta tìm đúng phương hướng rồi, cũng đỡ cho chính chúng ta phải đi nghe ngóng. Ngày mai lão tử mang các ngươi đi Nguyên Bảo lâu nếm thử chút, rồi mới đi gặp mặt vị cố nhân đã lâu không gặp kia”

“Cố nhân? Ly Minh, chẳng phải là thân mật quá đi” Thần Hi nhìn Ly Minh cười đầy ái muội, lại nhìn về phía hai tỷ muội song sinh Tịch Nhan nháy mắt một cái.

“Thằng nhóc này trong đầu ngoài phụ nữ còn có gì khác sao? Lão Tử cũng nói rõ đây, phải nói người này là đại ân nhân của lão tử” Ly Minh không vui liếc mắt nhìn Thần hi, lấy từ trong ngực ra một hạt châu to bằng nắm tay sáng bóng, đúng là viên  long tiên châu của Vô Nhan năm đó.

“Nói như thế cũng coi là ân nhân của chúng ta” Hướng Nhan đặt hạt châu trong lòng bàn tay mình, ánh sáng nhu hòa soi rõ thêm vẻ mặt nàng càng thêm lung linh sắc màu.

“Nếu người tìm được rồi, vậy có cần phải ra tay với Mộc tướng phủ không?” Tịch Nhan cười tươi rói liếc nhìn Ly Minh, giọng phát ra càng sung sướng.

“Thực ra Mộc Nguyệt Nhi kiểu gì cũng được coi là mỹ nhân, ta quả thật cũng có chút không cam lòng” Thần Hi vỗ trán cười khẽ, cả người nhìn tao nhã như khối ngọc tốt nhất, hoàn mỹ không chút tỳ vết.

“Không vội, khối thịt bẻo này sớm muộn cũng phải ăn, giờ không cần vội. Lão tử càng muốn đi gặp nàng, muốn nói mấy lời đã giấu trong lòng nghẹn mười năm nay rồi, thật con mẹ nó chẳng dễ chịu tý nào” Va]f dứt lời, mấy người còn lại thấy thật buồn cười. Lới nói ái muội như vậy, nếu đổi lại là người khác thì nhất định cho rằng Ly Minh đang nhớ thương tới người bạn lâu năm hơn mười năm.

Hôm sau, lúc Ly Minh đang nghiên cứu một lượt quần áo, bề ngoài xuất chúng xuất hiện tại lầu hai của Nguyên Bảo lâu gọi một nồi lẩu, nhưng cũng không gây ra nhiều chú ý cho lắm, nguyên nhân là vì người làm trong Nguyên Bảo lâu không có người nào mà không phải là công tử xinh đẹp tuấn tú, nếu không có bề ngoài hoặc cử chỉ khiến người ta để mắt, thì thật sự khó chiếm được chú ý của người khác.

Thần Hi ngồi gần cửa sổ, cũng nhịn không được nhíu mày, sợ là đầu hắn cũng bị người ta bỏ qua một lần như thế.

“Thế nào, bị lờ đi cũng chẳng dễ chịu chứ nhỉ” Ly Minh thật khó khăn lắm mới có cơ hội cười nhạo Thần Hi, dĩ nhiên không dễ tha cho.

“Ly Minh, ngươi cố ý đi” Tuy khẩu khí Thần Hi không tốt nhưng cũng không có chút ác ý.

Song vào lúc này, tiếng đối thoại của bàn bên lại truyền rất rõ tới tai năm người, người tập võ, thính lực dĩ nhiên nghe dễ vô cùng, vì thế dù không ở sát nhưng cũng có thể nghe rất rõ.

“Haiz, Tiền lão đệ, để ca ca nói cho ngươi một tin mới nhe. Theo Nhị ca đang làm đương sai ở nha môn ta nói, hàng năm người Hiểu đều toàn bộ tới Tuyên Dương đó, đây chính là tin tức lớn nhất đó” Một trong những người đó hạ thấp giọng nhưng cũng khó nén khoe ra.

“Hiểu, Hiểu là cái gì thế?’ Một người khác nghe xong cũng thấy khó hiểu.

“Tiền lão đệ à, nói cho ngươi nghe chút nè,  ngươi không biết rõ thì thôi, tổ chức sát thủ của người ta kiểu gì cũng rất thần bí. Nhưng mà Hiểu thì đã xuất hiện gần mười năm rồi, tổng cộng có năm người, chuyên trộm kẻ có tiền, chưa từng bị thất thủ lần nào, khinh công cao tới mức dọa người đó!”

“Hải tặc á?”

“Hừm, ngươi đừng có nói vậy. Tuy nói là trộm, nhưng cũng không trộm gì của dân chúng bình dân. Ta có nghe qua Nhị ca nói nha, năm người này trong đó có một kẻ câm điếc, chưa từng nói chuyện bao giờ; một kẻ kiêm hái hoa đạo tặc, vừa trộm tiền vừa trộm người; còn ba kẻ khác thì xuất thần nhập quỷ, vốn chẳng biết mặt mũi thế nào, không rõ là xấu hay đẹp nữa”

Nghe được điều này, Ly Minh thực sự nhịn không được cười ha hả, cả tầng lầu bị tiếng cười kia hấp dẫn, đều đồng loạt nhìn chung quanh thăm dò.

“Ly Minh, ngươi chừng mực cho ta chút!” Thần Hy tuy biết những người đó không biết bọn họ, nhưng vẫn bị câu hái hoa đạo tặc kia chọc giận, gầm nhẹ về phía Ly Minh đang cười to.

“Ngươi nên học Hoàng Hôn kìa, ngươi xem người ta, bị người nói tới cấm khẩu mà mặt không đổi sắc tim không đập đó” Ly Minh một tay ôm bụng cười, một tay khoác lên vai Hoàng Hôn tiếp tục thêm mắm thêm muối.

Đúng lúc này, Thụ Thạch Trúc bưng đề ăn lên bàn cho nhóm Ly Minh, hơn nữa sau khi biết họ lần đầu ăn thì vừa dạy tỷ mỷ cách ăn lẩu, cuối cùng vừa như chó ngáp phải ruồi đem dập tắt lửa của họ.

Thần Hi vừa thấy cô gái xinh đẹp, lập tức khôi phục lại hình tượng công tử tao nhã nho nhã, chẳng để ý gì tới hành vi cố ý khiêu khích của Ly Minh. Mấy người còn lại cũng nhịn không được mùi thơm này, bắt đầu động đũa ào ào.

Chẳng ai biết bàn này nhìn như thiên kim nhà giàu và công tử trẻ tuổi lại là Hiều nổi danh khắp chốn giang hồ.