Quan Phùng đã tìm ra tên gián điệp, là một tỳ nữ phụ trách ở bếp núc.
Tỳ nữ này là người luôn mang đồ ăn cũng như đồ dùng qua cho Tuý Linh.
Mọi tin tức ả đều nghe ngóng rất kỹ lưỡng và báo cáo tỉ mỉ cho bọn người Tỉnh Khâm Sứ.
Hôm nay, Quan Phùng vừa nghe trộm được tin tức của ả tỳ nữ báo cáo với lão Tinh Khâm Sứ.
Lúc tỳ nữ trở ra từ điện của lão, Quan Phùng theo sát cho tới khi ả trở lại nhà bếp.
Lão đi đến, ngoät tay với ả "Theo ta tới chính điện"
"Ngài cần phân phó gì không ạ?"
Tỳ nữ cung kính cúi đầu.
"Phu nhân muốn ăn món chè hạt sen, ngươi chuẩn bị cho người đi"
"Vâng thưa đại nhân"
Tỳ nữ cúi thấp người, nghe theo lời Quan Phùng liền lập tức rời đi chuẩn bị món chè hạt sen cho Tuý Linh "Nô tỳ xin cáo lui"
Quan Phùng phất tay, sau đó bỏ đi.
Y trở lại chính điện, Ngạn Phong đang giải quyết chính sự trong điện, Quan Phùng tiến đến cúi thấp người, ánh mắt ám hiệu "Chủ nhân"
Ngạn Phong ngẩng đầu, khẽ gật đầu nhẹ.
"Vừa thám thính bên phía Tình Khâm Sứ trở về?"
"Vâng"
"Thu thập được tin tức gì?"
Hắn vừa cúi đầu viết chữ vừa hỏi.
Quan Phùng tiến sát lại, giọng nói thấp trầm xuống vài phân "Bước tiếp theo sẽ xử lí gián điệp"
"Đã tìm ra?"
Quan Phùng gật đầu.
"Vấn đề này...e là cần sự phối hợp của phu nhân"
"Nàng?"
Quan Phùng tiến lên thêm mấy bước nữa, lão ghé sát tai Ngạn Phong thì thâm "......!
Sau khi Quan Phùng vừa dứt lời, nét mặt Ngạn Phong rất đôi nghiêm túc.
Hai hàng lông mày của hẳn nhíu lại thật chặt, biểu cảm giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Ngạn Phong cũng gật đầu đồng ý với quyết định mạo hiểm của Quan Phùng.
"Đừng để bất cứ chuyện gì xảy ra với nàng"
"Ngài yên tâm, lão xin dùng tính mạng của mình đảm bảo với ngài"
Hắn đẩy nàng ngồi xuống bàn trà, đem toàn bộ kế hoạch nói đi ra cho Tuý Linh nghe.
Biểu cảm của nàng sau khi nghe hắn nói xong liền là bình tĩnh vô cùng.
Nàng không cự tuyệt cùng không phản đối, lập tức đồng ý với Ngạn Phong.
"Được, ta sẽ thử?"
"Không sợ sao?"
Tuý Linh mỉm cười lắc đầu.
Đối với nàng mà nói, trở về từ cõi chết một lần đã không còn điều gì phải sợ ngoại trừ việc Ngạn Phong sẽ cô độc một mình và Ngạn Thần mất đi một người quan trọng.
Hai người đàn ông quan trọng đối với nàng, nàng e là không thể bỏ mặc.
Ngạn Thần đã đến độ trưởng thành, thế nhưng, đối với Tuý Linh mà nói, hắn vẫn giống như một đứa trẻ mới lớn.
"Nếu như ta sợ, ngay từ đầu sẽ không vì ngài và Ngạn Thần mà ở lại"
Ngạn Phong đột nhiên nắm lấy tay nàng, hản mỉm cười ôn nhu.
Ngay lúc này đây, tỳ nữ tiến vào cũng bát chè hạt sen trên tay.
Tuý Linh có thể ngửi thầy mùi thơm thoảng qua cánh mũi.
Tỳ nữ bưng bát chè trên tay, cúi thấp đầu "Tham kiến Ma Quân Ma Hậu"
"Miễn"
"Nô tỳ đã chuẩn bị xong đồ phu nhân cần, xin mời phu nhân Tuý Linh bình tĩnh gật đầu, nàng nở một nụ cười nhạt "Ngươi đặt xuống đây đi"
Tỳ nữ tiến đến, đặt bát chè hạt sen thơm phức xuống trước mặt nàng, sau đó đứng lùi về phía sau người nàng mấy bước chân.
"Ma Quân, nô tỳ xin cáo lui"
"Ngươi ở lại với Ma Hậu đi, bổn tôn phải đi ngay bây giờ"
"Vâng"
Ngạn Phong vừa dứt câu, hắn lập tức đứng lên.
Tuý Linh níu lấy gấu áo của hắn, ánh mắt dịu dàng tỏ ra vẻ nuối tiếc "Nhanh như vậy đã muốn rời đi sao?"
Ngạn Phong mỉm cười, xoa đầu nàng "Ngoan, bổn tôn xử lí xong công vụ liền quay lại với nàng".